Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn

Chương 125




Cuối cùng Bùi An biết được hai nha đầu trong phòng nàng học miệng lưỡi lẻo mép từ đâu, có chủ ắt có nô.

Ai nói đầu óc nàng đơn giản, khi nàng suy nghĩ thì còn nhạy bén hơn ai hết, ngày hai người thành thân, tên của nàng đã ghi lên gia phả của Bùi gia từ sớm, Tiêu tiểu thư kia đến thì sao, còn nhận loạn người thân được chắc.

Nhưng nếu nàng muốn nghe, hắn thỏa mãn nàng thông báo thêm một lần cũng không sao, Bùi An đưa ba cây hương đang cháy trong tay cho nàng rồi chỉ chiếc bồ đoàn trên mặt đất: “Quỳ xuống trước đi.”

Vân Nương ngoan ngoãn quỳ xuống, thân thể thẳng tắp, mắt cũng nhắm lại giống như tân nương vào cửa, vẻ mặt vừa lo lắng vừa chờ mong.

Tư thế thành kính này của nàng chỉ vì hoà nhập vào gia tộc của hắn, trái tim Bùi An mềm nhũn, chỉ cảm thấy đời này có một tiểu cô nương tri kỷ như vậy ở bên cạnh mình, vậy là đủ rồi, Bùi An nhấc vạt áo lên rồi quỳ gối bên cạnh nàng, nhìn bài vị của cha mẹ trước mặt, vẻ mặt thành kính: “Liệt tổ liệt tông nhà họ Bùi ở trên cao, Bùi An mang theo dâu Vương Vân đến tế bái, mong tổ tông phù hộ hậu bối Bùi gia bình an thuận lợi, con cháu đầy nhà.”

Nói xong Bùi An quay đầu liếc mắt nhìn khóe miệng Vân Nương nhếch lên, giọng nói ôn hoà cưng chiều: “Bái.”

Vân Nương vội vàng cúi người, hai người đồng loạt khấn đầu mới đứng lên, Bùi An đưa tay đỡ nàng dậy, thắp hương xong thì dắt nàng đi ra ngoài: “Lúc này yên tâm chưa?”

“Yên tâm rồi.” Vân Nương cười, bước ra khỏi từ đường.

Mùa đông khắc nghiệt, đến đêm giao thừa, trời càng ngày càng lạnh hơn, tầng mây che trời không nhìn thấy mặt trời, đám hạ nhân trong viện bận rộn đi tới đi lui, nhưng thật ra rộn ràng hơn nhiều, nhưng mà so với các gia đình giàu có khác, tóm lại vẫn vắng vẻ một chút.

Nhớ tới cuộc sống mấy năm trước của hắn, sợ rằng còn cô đơn hơn nữa, Vân Nương đau lòng nói: “Nếu a cữu a bà, phụ thân mẫu thân ta còn sống thì tốt biết bao.”

Còn có cô cô của Bùi gia, hai thúc thúc đã thành thân, trong phủ cũng náo nhiệt hẳn lên.

Nhưng nếu là như thế, nói không chừng mình sẽ không thành thân với hắn.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Bùi An là tiểu thế tử của phủ Bùi quốc công, được hưởng tất cả tình yêu thương, từ nhỏ đã là thiếu niên khí phách hăng hái, khi trưởng thành còn phô trương thanh cao hơn nữa, không chừng nhìn thấy mình cũng không thèm liếc mắt một cái đâu.

Bùi An còn đang suy nghĩ lời nói của nàng, nàng lại nhảy đến một vấn đề khác, quay đầu hỏi hắn: “Lang quân, lần đầu tiên chàng gặp ta, cảm giác như thế nào vậy?”

Lần đầu tiên...

Trong tháp miếu?

“Rất đẹp.” Bùi An ăn ngay nói thật, đáp: “Nghĩ rằng đúng là danh bất hư truyền.”

Nàng không phản ứng kịp: “Danh xưng gì?”

Hắn bất đắc dĩ nhếch môi, nhìn đôi mắt nàng rồi chậm rãi nói: “Đệ nhất mỹ nhân Lâm An.”

Nàng được người ta khen không chỉ một lần hai lần, cũng không có cảm xúc gì, nhưng nghe Bùi An khen mình, trong lòng chỉ cảm thấy vui vẻ thỏa mãn lắm, nghiêng đầu rúc vào trong lòng hắn, còn tay thì chui vào dưới áo khoác của hắn, nhiệt độ truyền đến còn ấm hơn cả tay nàng, trong lòng rất thoải mái, trong chốc lát cũng học được mấy tin đồn vô căn cứ, phòng ngừa chu đáo rồi hỏi: “Nếu phủ Quốc công không có kiếp nạn này, a cữu a bà đều còn sống, chắc chắn lang quân sẽ là thế tử được người gặp người thích, cũng không biết đến lúc đó lang quân thấy ta, có thể liếc mắt một cái là nhìn trúng hay không.”

Hắn không cần lo lắng suy nghĩ mấy chuyện không có khả năng này, nghiêng đầu hỏi ngược lại: “Vậy còn nàng thì sao, nếu nàng không bị nhốt ở tiểu viện, có phải sẽ gả cho Hình Phong hay không?”

Thật ra nàng không nghĩ tới cái này lắm.

Bùi An nói xong nhưng thấy Vân Nương không lập tức phản bác, còn đang suy nghĩ, không khỏi hít sâu một hơi rồi vội vàng cắt đứt suy nghĩ của nàng:“Ta sẽ có, cho dù nàng đang ở trong đám người thì chỉ cần chạm mặt, ta sẽ liếc mắt một cái là nhìn trúng, đi cầu hôn nàng.”

“Thật sao?” Được đảm bảo, như thể thực sự có thể sống đến một ngày như vậy.

“Thật.” Bùi An gật đầu, hoàn toàn không biết bản thân mình cũng ấu trĩ theo nàng: “Còn nàng thì sao, ta cầu hôn nàng sẽ đồng ý? Sẽ từ hôn với Hình Phong?”

Trước khi nhìn thấy Bùi An, đúng là Hình Phong cũng coi như người nổi bật trong đám công tử.

Nếu muốn bảo nàng dưới tình huống không nhớ rõ mọi chuyện, từ hôn với Hình Phong, Vân Nương cũng không xác định được mình có thể hay không: “Vậy lang quân phải ăn mặc kỹ càng một phen, phải để cho ta gặp lang quân, liếc mắt một cái là không quên được.”

Bùi An muốn nói nàng nông cạn lại nghe nàng nói tiếp: “Giống như ở tháp miếu vậy, thấy lang quân mới biết được trong thành Lâm An lại có lang quân tuấn tú như vậy, trong lòng cứ nghĩ mặc kệ người này như thế nào, chỉ dựa vào vẻ bề ngoài này, còn gì mà không gả nữa.”

Nghe nàng nói như thế, thật ra Bùi An lại may mắn vì lúc trước nghe Đồng Nghĩa nói, cố ý ăn mặc một phen.

Đúng là người nông cạn chỉ nhìn mặt, hắn nên cảm tạ cha mẹ đã ban cho mình khuôn mặt này, hơn vị hôn phu cũ của nàng, sự phô trương sức mạnh trong xương cốt lại tái phát: “Cho dù không ăn mặc đẹp cũng có thể làm cho nàng liếc mắt một cái liền mất hồn.”

Nàng quay đầu lại giễu cợt hắn, mặt mũi từ đâu ra vậy.

Bùi An choàng tay qua vai nàng, hai người nói cười rôm rả rồi quay trở về sân, trong ngoài phủ đã dán bùa mới xong, cũng chuẩn bị mâm trái cây xong xuôi.

Rực rỡ, niềm vui hân hoan.

Bùi An không còn nhớ rõ lần trước phủ Quốc công náo nhiệt như vậy là khi nào, quả nhiên người ta vẫn thích những ngày càng rộn ràng, nhìn lại quá khứ lạnh lùng, bản thân chỉ thấy cô đơn.

Số lượng người trong nhà thực sự giảm đi.

Tiểu biệt thắng tân hôn, sau khi gặp lại nhau hai người rất thường xuyên hành phòng, cũng không tránh đi, mỗi lần Bùi An đều dồn tất cả tinh hoa cho nàng, hắn vừa cầm chén trà vừa tính ngày kinh nguyệt của nàng, Vân Nương lại tự dâng tới cửa, đột nhiên hỏi: “Lang quân có nguyện vọng gì không?”

“Có.” Bùi An đáp: “Nàng còn nhớ lần trước nàng chơi cờ thua, đã hứa với ta một chuyện không?”

Vân Nương cẩn thận suy nghĩ lại, đúng thật có chuyện như vậy, nàng không biết hắn muốn thứ gì: “Lang quân muốn thứ gì?”

Bùi An đặt tách trà xuống, đột nhiên đi về phía nàng, ngón tay cầm lấy dải lụa trên ngực nàng, không hề đứng đắn nói: “Sinh cho vi phu một đứa con.”

Vân Nương đỏ mặt nhìn xung quanh, cũng may trong phòng không có ai, nàng lại quay đầu nhẹ giọng lẩm bẩm: “Chàng yêu cầu cái này chẳng phải lãng phí lắm sao, không phải mỗi ngày chúng ta đều, đều ở…” Nàng không thể tiếp tục, xấu hổ quay mặt đi.

Thân ở tuổi vị thành niên, phát hiện chuyện này đúng thời điểm, không có gì phải tránh né, hắn không kiềm chế được mà nhìn chằm chằm vành tai đỏ bừng của nàng: “Ta không yêu cầu nàng hứa hẹn gì cả, cứ dùng vào việc này đi, làm trầm trọng thêm, nàng cũng vậy.”

Nói xong, môi hắn đã đáp xuống.

...

Vào mùa thu vàng năm sau, Vân Nương sinh một cậu con trai, đặt tên là Bùi Nguy.

Ghi khắc chiến sự, hiểm nguy của gia quốc.

“Kết thúc phiên ngoại cuộc sống hàng ngày sau khi kết hôn”

Dòng IF(1) của Bùi An, Vân Nương.

(1)Dòng IF đề cập đến một tuyến truyện đặc biệt dựa trên thế giới quan và một phần nội dung của câu chuyện chính, thường bắt đầu từ một thời điểm nhất định của câu chuyện chính, diễn biến cốt truyện của câu chuyện IF khác với câu chuyện chính vì nhân vật chính gặp gỡ hoặc lựa chọn khác nhau. (Khác về sự phát triển cốt truyện) Không có câu chuyện chính sẽ không có IF.

Mùa xuân tháng ba, sau một cơn mưa xuân, cuối cùng trời cũng quang đãng, mưa mấy ngày rửa sạch những chiếc lá cây non, được mặt trời chiếu rọi thì càng xanh tươi hơn.

Đại tiểu thư đứng ở trong ngoài hành lang, ngắm mấy chậu Xuân Lan do Nhị phu nhân trồng, nụ hoa vừa mới hé nở, một làn hương thơm không nhạt không ngấy, rất thơm, nàng ấy không khỏi ngẩng đầu về phía trong phòng rồi hô một tiếng: “Thím hai ơi, cháu xin một chậu Xuân Lan về trồng được không?”

“Cháu thích thì lựa thoải mái đi.” Trên giá được xếp một hàng, Nhị phu nhân đang vội vàng dọn dẹp sân, cầm một cây kéo bước ra khỏi phòng, mặc một thân váy màu xanh, cổ tay áo được dây thừng buộc lại, cười một tiếng với Đại nương tử, giữa sự dịu dàng có thêm nhiều phần giỏi giang: “Nhưng mà thời gian ra hoa ngắn, nửa tháng sau sẽ héo úa, nếu cháu không biết cách chăm, đợi qua thời gian ra hoa, sang năm nở hoa rồi thím tặng cho cháu.”

“Dạ, như thế thì quá tốt, cháu cảm ơn thím.” Đại nương tử cảm ơn xong, duỗi cổ nhìn vào trong phòng một cái: “Tam muội muội còn chưa chuẩn bị xong sao? Không định chừa đường sống cho người khác sao, yên tâm với vẻ ngoài của Tam muội, cho dù mặc vải thô cũng là thiên tiên hạ phàm trần, quá đẹp, hơn nữa, có người cha nào chê con gái của mình đâu chứ, muội mau lên…”

Đại nương tử bùm bùm thúc giục xong, xoay người hỏi Nhị phu nhân: “Thím hai ơi, thật sự không đi đón thúc hai sao?”

Hôm nay Nhị gia của Vương gia chiến thắng trở về, buổi trưa sẽ đến cửa thành, không ít người nhà tướng sĩ đã đến quán trà ngồi từ sớm rồi, chỉ chờ đợi đón người.

Hiện tại đại phòng có ba thiếu gia, đại tiểu thư và tứ tiểu thư đã đi đến đó trước, giành chỗ ở quán trà, chỉ còn đại nương tử đang chờ tam tiểu thư trang điểm chải chuốt.

“Cần gì mà phải đi đón, cũng không phải ông ấy không biết đường.” Tuy nhị phu nhân nói thế nhưng trên mặt lại nhìn ra được vui sướng: “Mấy tiểu bối các cháu tới góp vui, cho ông ấy tí mặt mũi là được…”

Đang nói, cuối cùng trong phòng cũng có động tĩnh: “Tới đây, đại tỷ tỷ chờ lâu.”

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Đại nương tử ngẩng đầu, nhìn thấy một tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi đi ra, mặc chiếc áo màu hồng nhạt phối với váy dài màu xanh lá, làn váy xếp ly khẽ đung đưa theo bước chân nàng, vòng eo mảnh khảnh, thướt tha thuỳ mị, làn da giống như nhị phu nhân, trắng nõn sạch sẽ, khuôn mặt bằng bàn tay, mặt mày đẹp đẽ, khi mỉm cười bên môi lại hiện ra hai má lúm đồng tiền, dịu dàng nhưng không mất khí chất.

Tam tiểu thư của Vương gia tên Vương Vân, đệ nhất mỹ nhân được công nhận trong thành Lâm An.

Đại nương tử sửng sốt một chút, khen thật lòng: “Không mất công chải chuốt mà, tam muội muội đẹp quá.”

Sắc mặt Vân Nương đỏ lên, nháy mắt với nàng ấy rồi đến trước mặt nhị phu nhân chào hỏi: “Mẫu thân, con đi trước ạ.”

Nhị phu nhân nhìn nàng một vòng, cũng rất hài lòng: “Đi đi, nhiều người, đi theo đại tỷ tỷ con, đừng đi lung tung.”

“Dạ, con biết rồi.”

Hai người khoác tay nhau đi ra ngoài, đợi ra khỏi viện, đại nương tử không nhịn nổi nữa mới ghé sát bên tai nàng: “Muội đó, không phải đi đón người mà đi thêm chật đường phải không, nếu Hình phu nhân thấy dáng vẻ hôm nay của muội, có khi ban đêm không ngủ được mất.”

Vân Nương không hiểu: “Hình phu nhân làm sao vậy?”

“Muội không nghe nói sao? Liễu Dục Hành ở nhạc phường đã viết một khúc nhạc cho muội, cũng không biết làm sao lại truyền đến lỗ tai Hình phu nhân, nghe nói sắc mặt thay đổi tại chỗ đấy, còn nói với người khác, dù bên ngoài tô vàng nạm ngọc, thứ quan trọng nhất của cô con gái vẫn là phẩm đức, sau khi thím cả nghe được mới dỗi một câu, con gái mặt rỗ Trương gia ở phố Tây kìa, ngay cả cửa cũng không bước ra nửa bước, sao không thấy cô đi cưới, sau khi Hình phu nhân biết, tức giận không nhẹ…”

Vân Nương thật sự không biết có việc này.

Hôn sự của nàng với Hình Phong được định từ nhỏ, khi hai nhà Hình Vương ở Giang Lăng có quan hệ rất tốt, Hình phu nhân và mẫu thân là chị em tốt, lúc trước cũng được mẫu thân làm chủ.

Tới Lâm An hai nhà cũng trở thành hàng xóm, theo lý thuyết thì quan hệ càng thân mật hơn mới phải nhưng không biết hai năm nay bị làm sao, mắt thấy quan hệ giữa mẫu thân và Hình phu nhân Trương thị xấu đi theo từng ngày, chậm chạp không nói chuyện cầu hôn, mối hôn sự này có thể thành hay không cũng không biết.

“Hình ca ca đâu? Huynh ấy có biết không?”

“Sao mà không biết được, còn làm ầm với Hình phu nhân một trận, Hình phu nhân càng tức giận hơn.”

Vân Nương:... “Nếu không muội đi thay bộ khác?”

“Thay gì mà thay, mặc áo quần đắc tội bà ta sao, lớn lên đẹp cũng đắc tội bà ta à?” Đại nương tử lôi kéo nàng lên xe ngựa trước cửa: “Còn không phải là nhìn thúc cả không có ở nhà, cảm thấy Vương gia chúng ta không có đường lui, bây giờ thúc cả lập công ở biên quan, chiến thắng trở về, đợi tiến cung diện thánh, ít nhất cũng là tướng quân, còn cần nhìn sắc mặt bà đó à…”

Vân Nương bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Tám phần sẽ thất bại.

Đại nương tử thấy nàng mặt ủ mày ê, lấy tay chọc nàng một cái: “Ngày vui mà thở dài làm gì, muội và Hình gia chỉ đính ước bằng miệng, thân cũng chưa nhắc tới, lúc trước Hình gia họ ghét bỏ nhà chúng ta không có tương lai, bây giờ họ trèo cao không nổi, chúng ta cũng không phải không phải nhà họ thì không gả.” Nói xong đại tiểu thư bỗng đến gần Vân Nương: “Ta nghe nói, hôm nay thế tử Bùi gia cũng trở về.”

Vân Nương sửng sốt, đang nhớ lại thế tử Bùi gia là ai, được đại nương tử nhắc nhở: “Trạng Nguyên năm ngoái.”

Đại nương tử vừa nói, Vân Nương cũng nhớ ra, năm ngoái ngày đó Trạng Nguyên dạo phố, mấy tiểu cô nương đuổi theo ngài ấy ném hoa đầy đường, nàng cũng không thấy rõ người ngợm trông như thế nào, chỉ nhìn thấy hoa tươi dưới đất bị giẫm thành bùn.

“Cùng lắm chỉ là một công tử mặt ngọc, hoa hoè lộng lẫy, dẫn ong chiêu bướm, có gì đẹp đâu.” Vân Nương không cho là đúng.

Nghe nàng nói như vậy, đại nương tử không đồng ý: “Gì mà chỉ là một công tử mặt ngọc, người ta đi lên chiến trường đấy, còn giết lui người Bắc cùng với nhị thúc đó.” Đại nương tử nói xong, liếc nàng một cái: “Được, muội cứ ôm khư khư Hình ca ca của muội đi, đợi lát nữa muội đừng nhìn.”

Vân Nương bĩu môi một cái, nói không nhìn thì không nhìn, nàng mới không hiếm lạ.

Lúc hai người đến quán trà, giờ giấc còn sớm.

Đại thiếu gia đã đặt phòng, đại tiểu thư và tứ tiểu thư đi dạo cửa hàng trang sức, ba vị thiếu gia trực tiếp cưỡi ngựa đi cửa thành, chỉ có đại nương tử đi theo Vân Nương đến quán trà.

Bởi vì chuyện của Hình phu nhân, Vân Nương cũng không dám lộn xộn, quấn lấy đại nương tử nghe nhạc cùng nàng ấy, hai người ăn vài điệp thục(2), thấy canh giờ sắp đến mới xuống lầu.

(2)蝶菽: Mình cũng không biết đây là gì nữa.

Đến cửa cầu thang, phút cuối đại nương tử mới nhớ tới quên cầm quạt, quay trở về lấy.

Vân Nương đứng ở dưới lầu chờ, ánh mắt lơ đãng lướt nhìn sang nhã gian bên cạnh, thật trùng hợp, vừa lúc nhìn thấy Hình phu nhân đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Trong lòng Vân Nương nhảy dựng, không suy nghĩ đã bước ra ngoài cửa.

Thanh Ngọc vội vàng đuổi theo ở phía sau: “Chủ tử…”

Hôm nay người Nam biết tướng sĩ chiến thắng trở về, ai nấy đều chạy ra xem náo nhiệt, trên đường phố người đến người đi, tiểu vương gia của Triệu gia cầm cây quạt xếp, đi theo phía sau Bùi An, miệng không ngừng lải nhải: “Bùi huynh, lần tới khi nào huynh đi, nhất định phải mang theo ta đó, ta cam đoan sẽ không kéo chân sau huynh…”

Bùi An không thích bị mọi người xem như đồ làm cảnh, vì vậy về sớm trước đội ngũ mấy canh giờ.

Lúc này đã tắm rửa thay quần áo xong, vì tránh né nha hoàn của Tiêu gia canh giữ trước cửa cho nên cố ý trèo tường đi ra, đến dạo phố.

Rời khỏi thành Lâm An gần một năm, không biết thế cục hiện tại của Lâm An, Bùi An hỏi hắn: “Gần đây có chuyện gì mới không?”

Coi như lời này hỏi đúng người, miệng lưỡi Triệu Viêm múa liên hồi: “Đại thiếu gia Lý gia cưới đại tiểu thư Dư đại nhân, đại hôn náo loạn cả nửa tòa thành, đại thiếu gia Lưu gia nuôi “phòng ngoài” ở bên ngoài bị người của Lâm gia bắt được, ngày đó đã từ hôn…”

Bùi An thoáng nhìn hắn, hắn có thể nói chút gì đó có ích hơn không.

Triệu Viêm bị Bùi An nhìn, nói tiếp: “Còn có một chuyện nữa, Liễu Dục Hành của nhạc phường đó, Bùi huynh còn nhớ Liễu công tử không? Lúc trước tiến cung hiến khúc, còn được phụ hoàng khen ngợi một phen, nói hắn rất có tài hoa trên nhạc khúc, chỉ có người này, bao nhiêu phú thương văn nhân thành Lâm An cầu hắn phổ một khúc nhạc, đều bị hắn nói một câu “Sáng tác khúc nhạc phải chú ý đến duyên phận nhất, tại hạ và các hạ vô duyên” để từ chối, kết quả lại viết một khúc nhạc cho đệ nhất mỹ nhân thành Lâm An chúng ta, chấn động thành Lâm An.”

Bùi An lộ vẻ nghi hoặc: “Đệ nhất mỹ nhân?”

Triệu Viêm nhắc nhở: “Tam tiểu thư của Vương gia á.”

Thật ra Bùi An nhớ tới, con gái của Vương Nhung Thiên, ở trong quân doanh từng nghe ông ấy khen rồi, hắn không cho là đúng, gì mà đệ nhất mỹ nhân chứ, thật sự đẹp đến thế sao…

Bùi An vừa quay đầu, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng Tiêu tiểu thư ở phía trước, dừng bước chân, lập tức xoay về phía bên phải.

Trước cửa quán trà, một người sốt ruột đi ra, một người sốt ruột tiến vào, không ai chú ý đến người đối diện, bước chân Bùi An vừa bước qua ngạch cửa, Vân Nương còn đang quay đầu nhìn Hình phu nhân đi theo chưa, đợi liếc mắt nhìn thấy người trước mắt cũng đi vào, nàng vội vàng lui ra bên cạnh, thân thể đi qua nhưng chân lại không đi theo.

“Chủ tử…”

Bùi An cũng nhận ra có người, đang muốn nghiêng người, không nghĩ tới nàng lại tránh ra trước, thấy thân thể nàng ngã về phía sau, bàn tay vội vã muốn vịn lấy mình, Bùi An duỗi cánh tay theo bản năng rồi túm lấy nàng.

Vân Nương chưa hết hốt hoảng, cũng không nhìn người trước mà chỉ vội vàng nói một tiếng: “Cảm ơn.”

Bùi An không đáp, đang muốn buông tay thì Triệu Viêm đi theo ở phía sau, hai con mắt sáng rực: “Ồ, Tam tiểu thư, trùng hợp quá…”

Lúc này Bùi An mới quay đầu lại, ánh mắt nhìn thấy đôi khuyên tai ngọc trắng khẽ lay động dưới tai nàng.