Cả Họ Lẫn Tên - Ngải Ngư

Chương 89




Tần Chi Giác không biết Sở Duyệt Vân đã chia tay.

Đến ngày tết Dương lịch, Tần Chi Giác tình cờ gặp Sở Duyệt Vân ở một nhà hàng lẩu.

Sở Duyệt Vân đến nhà hàng lẩu này ăn tối không phải chỉ vì cô muốn ăn lẩu mà còn vì lý do khác, nhà hàng lẩu này hiện đang có chương trình khuyến mãi, một combo “Năm mới vạn sự như ý” dành cho một người sẽ tặng kèm một con thú nhồi bông dễ thương.

Cô đến vì con thú nhồi bông này.

Có tổng cộng hai loại thú nhồi bông, mua hai suất combo một người sẽ nhận được hai loại thú nhồi bông khác nhau. Nhưng nếu chỉ mua một suất thì sẽ chỉ nhận được ngẫu nhiên một trong số chúng.

Sở Duyệt Vân đã tính toán trước khi đến, lần này cô sẽ gọi hai suất combo một người, như vậy cô sẽ có thể nhận được cả hai con thú nhồi bông.

Ăn lẩu lúc nào cũng được, nhưng thú nhồi bông thì không phải lúc nào cũng có.

Hơn nữa, số lượng còn có hạn.

Nhưng Sở Duyệt Vân không ngờ rằng mới ngày đầu năm mới mà đã rất xui xẻo, tới nhà hàng lẩu cô lại gặp Lục Tụng Kỳ và con gái của giám đốc đài truyền hình, Giang Thù Á.

Cô đến muộn hơn bọn họ, khi được nhân viên phục vụ dẫn đến thì cô mới để ý Lục Tụng Kỳ và Giang Thù Á đang dùng bữa ở bàn đối diện cô.

Sở Duyệt Vân không định đi, nhưng cũng không muốn ngẩng đầu lên là thỉnh thoảng nhìn thấy họ, vì vậy cô chọn ngồi quay lưng về phía họ.

Nhân viên phục vụ đến đưa cho Sở Duyệt Vân máy tính bảng, để cô tự chọn món ăn. Nhưng dù Sở Duyệt Vân có chọn như thế nào thì cô cũng chỉ có thể thêm một suất combo một người.

Cô hỏi nhân viên phục vụ: “Combo dành cho một người được tặng thú nhồi bông này chỉ được mua một suất thôi đúng không?”

Nhân viên phục vụ nói: “Không phải đâu ạ, có thể đặt nhiều suất.”

“Vậy tại sao tôi không thể đặt hai suất…”

Sở Duyệt Vân chưa kịp hỏi hết câu, nhân viên phục vụ đã nói: “Có lẽ là cửa hàng của chúng tôi chỉ còn một suất ăn giới hạn này.”

Sở Duyệt Vân không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức đặt hàng.

“Tôi định lấy cả hai chứ.” Cô thở dài tiếc nuối.

Nhân viên phục vụ cười an ủi: “Sau này chị có thể xem các chi nhánh khác còn suất ăn này không ạ.”

Đợi nhân viên phục vụ đi khỏi, Lục Tụng Kỳ nhân lúc Giang Thù Á đi vệ sinh thì đột nhiên đứng dậy, cầm hai con thú nhồi bông đi tới.

Giang Thù Á ngồi quay lưng về phía này, nhà vệ sinh nằm ở hướng cô ta quay mặt, cho nên cô ta không hề nhìn thấy Sở Duyệt Vân. Nhưng Lục Tụng Kỳ đã chú ý đến.

Anh ta nhìn thấy Sở Duyệt Vân từ lúc cô được nhân viên phục vụ dẫn vào.

Lục Tụng Kỳ đặt hai con thú nhồi bông lên bàn trước mặt Sở Duyệt Vân, nói với cô: “Cái này tặng cho em.”

Sở Duyệt Vân không hiểu, cau mày khó chịu hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

Lục Tụng Kỳ giải thích với cô: “Vừa nãy anh nghe thấy em nói em không lấy được đủ thú nhồi bông.”

“Nhưng tôi không cần anh tặng.” Sở Duyệt Vân ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn anh ta, trong giọng nói không giấu được sự ghét bỏ đối với anh ta: “Tôi thấy bẩn.”

Sắc mặt Lục Tụng Kỳ khó coi, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.

Anh ta nhỏ giọng hỏi Sở Duyệt Vân: “Đoạn video đó… em đã xóa chưa?”

Sở Duyệt Vân hiểu ngay: “Anh tích cực tặng gấu bông cho bạn gái cũ như thế chỉ vì muốn tôi xóa video thôi đúng không?” Cô không trả lời câu hỏi của anh ta mà lạnh lùng nói: “Cầm gấu bông của anh về đi, đừng làm phiền tôi nữa, nếu không tôi không thể đảm bảo rằng mình sẽ không tiết lộ video cho đồng nghiệp và sếp của anh đâu.”

Lục Tụng Kỳ hoàn toàn không còn ngụy trang nữa, giọng nói có phần tức giận cảnh cáo: “Quay lén người khác là phạm pháp!”

Sở Duyệt Vân không hề sợ hãi, trực tiếp đáp trả: “Vậy thì anh đi kiện tôi đi!”

Tần Chi Giác được nhân viên phục vụ dẫn vào đúng lúc Sở Duyệt Vân đang mỉa mai Lục Tụng Kỳ tích cực tặng gấu bông cho bạn gái cũ.

Liên quan đến tình cảm riêng tư, Tần Chi Giác tự biết mình không nên làm phiền cô, nhưng anh thực sự không thể nhìn thấy một cô gái dịu dàng như vậy bị một tên khốn làm cho nổi hết gai nhọn.

Tần Chi Giác lên tiếng đúng lúc: “Sở Sở.”

Sở Duyệt Vân đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, người đó còn là Tần Chi Giác, cô không khỏi sửng sốt.

Lục Tụng Kỳ thấy Tần Chi Giác đi tới thì cầm hai con thú nhồi bông nhanh chóng quay trở lại bàn của mình.

Mặc dù Sở Duyệt Vân và Tần Chi Giác không thể nói là thân thiết, nhưng dù sao cũng quen biết, cô rất thoải mái chào Tần Chi Giác: “Hi, pháp y Tần.”

Tần Chi Giác không nhắc đến chuyện vừa rồi, chỉ hòa nhã hỏi: “Cô cũng đến đây ăn lẩu sao?”

Sở Duyệt Vân cười nói: “Mặc dù cũng rất muốn ăn lẩu, nhưng tôi đã gọi combo một người rồi, gọi thêm lẩu nữa chắc chắn sẽ ăn không hết.”

“Combo một người?” Tần Chi Giác rất ngạc nhiên, “Combo một người gì?”

“Là combo trong chương trình khuyến mãi năm mới, tặng kèm thú nhồi bông rất dễ thương.” Sở Duyệt Vân giải thích với anh.

Tần Chi Giác vốn không chú ý đến những hoạt động rườm rà này, nên trước khi Sở Duyệt Vân nói với anh, anh thực sự không biết gì về chương trình khuyến mãi này.

Tối nay anh chỉ đơn thuần muốn đến đây để ăn lẩu.

Sau khi nghe Sở Duyệt Vân nói xong, Tần Chi Giác lại nghĩ đến mấy câu đối thoại mà anh vừa vô tình nghe được, gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó hỏi: “Cô đi một mình à?”

“Vâng.” Sở Duyệt Vân đáp.

“Hay là chúng ta ghép bàn nhé?” Tần Chi Giác chủ động hỏi.

Sở Duyệt Vân mỉm cười đáp: “Được chứ.”

Cứ như vậy, hai người vui vẻ ghép bàn.

Khi chọn nước lẩu và món ăn để gọi, Tần Chi Giác còn cố ý hỏi Sở Duyệt Vân thích loại nước lẩu nào, thích ăn gì.

Sở Duyệt Vân cũng không từ chối, cô nói với anh: “Giúp tôi gọi một nồi lẩu cà chua, còn đồ nhúng thì tôi muốn nửa phần tiết vịt và nửa phần rau tiến vua.”

“Chắc là anh sẽ gọi thịt dê nhỉ?” Cô hỏi.

Cô nhớ lần trước khi cùng nhau ăn cơm ở nhà Mạn Mạn, anh có ăn thịt dê.

Tần Chi Giác gật đầu: “Ăn lẩu thì tôi nhất định phải gọi thịt dê.”

Sở Duyệt Vân cười nói: “Vậy thì tôi không cần dặn dò gì thêm, anh cứ gọi đi, lát nữa tôi sẽ chia tiền với anh.”

“Thôi.” Tần Chi Giác thở dài, “Hôm nay là Tết Dương lịch, tôi mời cô.”

“Được,” Sở Duyệt Vân cũng không tranh cãi với anh, chỉ nói: “Vậy lần sau tôi mời anh.”

Chẳng mấy chốc, combo một người mà Sở Duyệt Vân gọi và các món nhúng lẩu mà Tần Chi Giác gọi đã được các nhân viên phục vụ mang ra.

Đế lẩu mà anh gọi là loại bốn ngăn, hai ngăn đựng nước trong, hai ngăn còn lại một ngăn là nước dùng cà chua mà cô thích, một ngăn là nước dùng lẩu gà hầm với bao tử heo mà anh thích.

Sở Duyệt Vân nhận được con thú nhồi bông thì mở hộp ra ngay, sau đó cầm con thú nhồi bông chỉ cao 20cm vui vẻ chụp ảnh.

Tần Chi Giác ngồi ở phía đối diện trêu cô: “Cô gọi combo một người này là để lấy con thú nhồi bông thôi đúng không?”

Sở Duyệt Vân trả lời anh: “Đúng vậy.”

“Lúc đầu tôi định gọi hai phần combo một người, như vậy tôi sẽ lấy được cả hai con thú nhồi bông, nhưng tiếc là lúc tôi đặt hàng thì nhà hàng này chỉ còn một phần combo một người có quà tặng.” Cô lại vô thức thở dài, trong lòng vẫn cảm thấy rất tiếc.

“Cô có thể ăn hết hai phần combo một người sao?” Tần Chi Giác buồn cười hỏi.

“Để có được con thú nhồi bông, tôi có thể gói những món ăn không ăn hết mang về nhà, để dành bữa sau ăn.” Sở Duyệt Vân cong cong khóe mắt, cười nói.

Nước lẩu dần sôi lên.

Trước khi cho rau và thịt vào, Sở Duyệt Vân múc cho mình một bát nước dùng cà chua.

“Anh có muốn ăn thử không?” Cô cầm thìa múc nước dùng hỏi Tần Chi Giác.

Tần Chi Giác cười lắc đầu.

Đến lúc bắt đầu ăn, Tần Chi Giác giơ cốc trước: “Chúc mừng năm mới.”

Sở Duyệt Vân chạm cốc với anh, trên mặt nở nụ cười dịu dàng: “Chúc mừng năm mới.”

“Vừa rồi tôi gọi cô là ‘Sở Sở’ có hơi đường đột, cô đừng để bụng nhé.” Tần Chi Giác giải thích với cô: “Tôi chỉ nghĩ nếu gọi cô như vậy thì có lẽ anh ta sẽ không tiếp tục làm phiền cô nữa.”

Sở Duyệt Vân không để bụng, ngược lại còn nói: “Không sao đâu, tôi còn phải cảm ơn anh vì đã xuất hiện kịp thời, nếu không tôi thực sự sẽ biến thành một bà chằn lửa mất.”

Tần Chi Giác bị cô chọc cười, trấn an cô: “Không đâu.”

“Cô là một cô gái dịu dàng, ngay cả khi nổi nóng thì cũng vẫn dịu dàng.”

“Pháp y Tần, anh đừng trêu tôi nữa.”

Sở Duyệt Vân dở khóc dở cười nói.

“Thương lượng một chút nhé?” Tần Chi Giác nói: “Cho tôi một cách xưng hô được không? Ở bên ngoài mà gọi tôi là pháp thì cũng có chút bất tiện.”

Sở Duyệt Vân hiểu ý anh ngay.

Không phải ai cũng có thể chấp nhận nghề pháp y, giống như cô làm việc ở nhà tang lễ vậy, cũng không thể chủ động tiết lộ rằng mình là người làm lễ tang cho người đã khuất.

Cô lập tức gật đầu đồng ý: “Được, vậy sau này tôi sẽ chú ý.”

Sau đó, hai người lại tán gẫu về những chuyện linh tinh, khi nhắc đến đồ ăn thì vô tình thấy rất hợp nhau, ngay cả những nhà hàng yêu thích cũng trùng hợp đến mức cao.

Sở Duyệt Vân nói đùa: “Lần sau tôi sẽ mời anh đến ‘Thượng Vị’, món cá nướng vải thiều của họ là món tôi thích nhất.”

“Gà hấp nước dừa cũng không tệ.” Tần Chi Giác nói.

Sở Duyệt Vân có một niềm vui như tìm được người bạn ăn ý: “Gà hấp nước dừa là món tôi thích thứ hai!”

Vì nhắc đến chủ đề thú vị nên suốt bữa ăn hai người vẫn nói về ẩm thực của thành phố Thẩm.

Sau khi ăn xong, Tần Chi Giác chủ động đề nghị đưa Sở Duyệt Vân về.

Sở Duyệt Vân không từ chối lòng tốt của anh.

Trên đường đưa cô về nhà, Tần Chi Giác nhân lúc nói chuyện phiếm hỏi Sở Duyệt Vân: “Tại sao cô lại theo đuổi nghề nghiệp hiện tại?”

Sở Duyệt Vân im lặng một lúc mới trả lời anh: “Do không thích cấp trên của công việc trước.”

Cô nói quá uyển chuyển, Tần Chi Giác không nghĩ đến chuyện quấy rối tình dục. Dù sao chuyện người làm công ăn lương không thích cấp trên luôn có ở khắp mọi ngành nghề.

Điều này quá phổ biến.

Vì vậy, theo quan điểm của Tần Chi Giác, lý do Sở Duyệt Vân đổi việc là rất hợp lý.

Đến cổng khu nhà của cô, Sở Duyệt Vân vừa xuống xe vừa nói với Tần Chi Giác: “Tần… Chi Giác.”

Sau khi cô gọi họ của anh thì thoáng khựng lại giây lát, rồi mới ngập ngừng gọi tên anh.

“Thôi, vẫn gọi anh là thầy Tần đi.” Sở Duyệt Vân cười nói: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về, hôm nào đó tôi sẽ mời anh ăn cơm.”

“Đến ‘Thượng Vị’ được không?” Cô hỏi.

“Tất nhiên là được.” Tần Chi Giác nói, khóe miệng hơi cong lên: “Lúc đó hẹn giờ sau nhé.”

“Được.” Cô gật đầu.

Sau khi Sở Duyệt Vân xuống xe, cô quay đầu lại vẫy tay chào Tần Chi Giác đang hạ cửa sổ xe xuống.

“Tạm biệt thầy Tần.” Cô mỉm cười nói: “Hẹn gặp lại sau.”

Thực ra Tần Chi Giác vẫn chưa quen với việc cô đổi cách gọi thành “thầy Tần”, nhưng cũng cười đáp: “Hẹn gặp lại sau.”

Chỉ có điều bữa cơm này mãi vẫn chưa ăn được.

Mãi đến gần cuối năm, Sở Duyệt Vân và Tần Chi Giác mới gặp lại nhau.

Hôm đó là ngày hai mươi bảy tháng Chạp, chỉ còn một ngày nữa là đến đêm giao thừa. Ngày mai Sở Duyệt Vân sẽ về quê ăn Tết, còn Tần Chi Giác thì hôm nay mới đi công tác về.

Hai người hẹn gặp nhau ở quán “Thượng Vị” mà lần trước họ đã nói sẽ đến ăn.

Sở Duyệt Vân đi tàu điện ngầm đến đó.

Khi cô đến, Tần Chi Giác đã ngồi đợi cô ở chỗ ngồi rồi.

Cô vừa mới ngồi xuống, Tần Chi Giác đã đưa cho cô một túi quà.

Sở Duyệt Vân vô cùng bất ngờ, vừa nhận lấy vừa hỏi với vẻ không hiểu: “Đây là gì…”

Lời còn chưa dứt, cô đã nhìn thấy thứ đồ vật được đặt trong túi.

Đó là con thú nhồi bông mà lần trước nhà hàng lẩu tặng khi tổ chức sự kiện.

Chính là con thú nhồi bông mà cô không có!

Sở Duyệt Vân ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Tần Chi Giác: “Sao anh lại có nó?”

Khóe miệng Tần Chi Giác nở nụ cười: “Đi ăn ở một chi nhánh khác, ở đó vẫn còn hàng.”

Tối hôm đó sau khi đưa cô về nhà, trên đường quay về anh tình cờ đi ngang qua một chi nhánh khác, thế là Tần Chi Giác tiện đường thử vận may, không ngờ vận may thực sự đã đến với anh.

“Mua hai phần sao?” Sở Duyệt Vân hỏi anh.

Tần Chi Giác gật đầu: “Ừm ừm.”

“Thế thì đồ ăn trong combo…” Cô không nhịn được mà hỏi tiếp.

Tần Chi Giác ra vẻ nghiêm túc thở dài, rất thành thật nói với cô: “Đem về nhà, ăn cả ngày hôm sau.”

Nghe anh cố tình nói đùa với giọng điệu chua chát, Sở Duyệt Vân không khỏi bật cười. Trên khuôn mặt cô nở một nụ cười rạng rỡ, lời nói dịu dàng và chân thành: “Cảm ơn anh, thầy Tần.”