Cả Họ Lẫn Tên - Ngải Ngư

Chương 75




Sau khi Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch đi ra khỏi cổng soát vé của nhà ga thì nhìn thấy em gái và em rể lái xe đến đón mình.

Là Nghê Hân Vân nhìn thấy họ trước.

Cô ấy giơ tay vẫy vẫy, đồng thời cất tiếng gọi: “Anh! Mạn Mạn!”

Tịch Thận Trạch theo tiếng gọi nhìn lại, thấy Nghê Hân Vân đang kéo Diệp Vũ Triều đi về phía họ.

Bên này Phương Thư Mạn đã chạy vụt lên phía trước, Nghê Hân Vân cũng buông tay Diệp Vũ Triều, chạy về phía này.

Hai người phụ nữ ôm chầm lấy nhau thật chặt, cười rất tươi.

Sau khi ôm nhau, Phương Thư Mạn nôn nóng nói với Nghê Hân Vân: “Nghê Nghê, mình mang quà cho cậu này.”

Nghê Hân Vân rất tò mò hỏi: “Là gì vậy?”

“Cậu đoán xem,” Phương Thư Mạn cố úp mở, nhưng vẫn gợi ý cho cô ấy: “Liên quan đến cậu và chồng cậu.”

“Liên quan đến mình và Diệp Vũ Triều…” Nghê Hân Vân nghiêm túc suy nghĩ vài giây, “Đồ đôi sao?”

Phương Thư Mạn trầm ngâm một lát, gật đầu nói: “Cũng có thể coi là vậy.”

Nghê Hân Vân có vẻ không hiểu lắm, cười nói: “ ‘Cũng’? Vậy thì có vẻ không phải là đồ đôi rõ ràng lắm.”

Phương Thư Mạn lại nói: “Thực ra… cũng không phải không rõ ràng lắm đâu.”

Nghê Hân Vân bật cười: “Mạn Mạn, cậu cố tình trêu mình đúng không?”

Phương Thư Mạn cười khúc khích, khi hai người phụ nữ nói chuyện thì Diệp Vũ Triều đã đi lấy hành lý giúp Tịch Thận Trạch.

Sau khi cả bốn người lên xe, Diệp Vũ Triều lái xe đến nhà ông nội.

Từ sáng sớm mở mắt ra Quảng Sĩ Ngọc đã đếm thời gian chờ cháu trai và cháu dâu về nhà, đến chiều thì cuối cùng cũng thấy được hai đứa.

Mọi người còn chưa vào nhà, Quảng Sĩ Ngọc đã mở cửa trước, đứng ở cửa đón họ về nhà. Vì bốn người vừa nói chuyện vừa lên lầu nên ông đã nghe thấy tiếng nói chuyện và tiếng bước chân của họ.

Vừa nhìn thấy Quảng Sĩ Ngọc, Phương Thư Mạn đã reo lên đầy phấn khích: “Ông nội! Chúng cháu về rồi đây!”

Quảng Sĩ Ngọc cười nheo cả mắt, nhìn Phương Thư Mạn rồi lại nhìn Tịch Thận Trạch, cười nói: “Hai đứa đen đi rồi đấy, bị cháy nắng à?”

Trên đường về nhà, Phương Thư Mạn đã nói chuyện với Nghê Hân Vân về chủ đề cháy nắng này. Mặc dù cô đã bôi kem chống nắng hàng ngày, nhưng thực tế đã chứng minh, kem chống nắng có tác dụng nhưng không bằng chống nắng vật lý. Do lúc đầu cô chỉ bôi kem chống nắng mà không mặc áo chống nắng, có khi chơi vui quá cũng không kịp che ô, cho nên da bị cháy nắng một phần.

“Ban đầu không chống nắng tốt nên mới thành ra thế này ạ.” Nhưng Phương Thư Mạn không lo lắng về điều này, cô cong mày nói: “Cháu sẽ uống nước chanh thật nhiều, một thời gian nữa là có thể trắng trở lại thôi.”

Về đến nhà, Phương Thư Mạn tặng Nghê Hân Vân món quà định tặng cho cô ấy và Diệp Vũ Triều. Một món là máy tạo độ ẩm, máy tạo độ ẩm hình đám mây nhỏ giọt, còn có chức năng đèn ngủ. Một món quà khác là một đôi hoa tai và một chiếc trâm cài áo. Hoa tai cũng là hình đám mây xà cừ trắng, bên dưới treo mấy giọt nước nhỏ, trâm cài và hoa tai là cùng một kiểu.

“Chiếc trâm cài áo này là kiểu dành cho cả nam và nữ, mặt sau còn khắc chữ.” Phương Thư Mạn vừa nói vừa đưa chiếc trâm cài áo cho Nghê Hân Vân.

Nghê Hân Vân lật lại nhìn chữ ở mặt sau.

Là hai dòng tiếng Anh.

Appreciate

The Cloud

Tán thưởng (Hán Việt là: hân thưởng)

Đám mây (Hán Việt là: vân đóa)

Hân Vân.

“Diệp Vũ Triều nhất định rất thích.” Nghê Hân Vân còn chưa nói xong, Diệp Vũ Triều từ trong phòng tắm đi tới: “Cái gì cơ cái gì cơ?”

Nghê Hân Vân đưa chiếc trâm cài áo cho anh ấy, anh ấy nhìn vài lần, sau đó bật cười.

“Chữ này vốn có sẵn à?” Anh ấy rất tò mò hỏi.

Phương Thư Mạn gật đầu: “Vì vậy tôi mới thấy rất hợp với cậu.”

“Không thể phù hợp hơn.” Diệp Vũ Triều trực tiếp cài chiếc trâm này lên áo mình, cười cảm ơn Phương Thư Mạn: “Cảm ơn chị dâu, em rất thích.”

Tối nay họ định ăn lẩu, nguyên liệu nấu ăn đã được Nghê Hân Vân và Diệp Vũ Triều đi mua từ buổi sáng. Vừa lúc Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch có mang nước lẩu cô đặc từ Nam Thành về, vì Nghê Hân Vân rất thích ăn cay.

Lúc đặt nước lẩu cô đặc vào phòng bếp, Phương Thư Mạn đến gần Tịch Thận Trạch thì thầm: “Anh Thận, cơm rang trứng mà anh hứa làm cho em để ngày mai hãy làm nhé.”

Nhưng Tịch Thận Trạch không định đợi đến mai mới làm cho cô.

Phương Thư Mạn vì ngồi xe quá lâu nên cơ thể mệt mỏi, về phòng ngủ luôn. Đến khi cô ngủ dậy thì vừa đúng giờ ăn tối, mà Tịch Thận Trạch đã làm xong món cơm rang trứng đã hứa với cô, còn nóng hổi.

Nhìn thấy anh bưng ra một đĩa cơm rang nhỏ, Phương Thư Mạn rất ngạc nhiên.

Nghê Hân Vân đang gặm cà rốt cười nói với Phương Thư Mạn: “Anh trai mình bảo là cậu muốn ăn cơm rang trứng nên đã làm cho cậu một ít.”

Diệp Vũ Triều ở bên cạnh thêm mắm thêm muối: “Nhà hết đậu Hà Lan nên anh ấy còn bảo em xuống siêu thị dưới nhà mua một túi về nữa, một hai không thể thiếu món đậu này.”

Phương Thư Mạn nhịn cười nhận đĩa cơm rang trứng từ tay Tịch Thận Trạch, mỉm cười nói: “Thơm quá.”

Diệp Vũ Triều nói: “Em cũng muốn ăn.”

Tịch Thận Trạch nhàn nhạt nói: “Trong nồi còn đấy, tự lấy mà ăn.”

Diệp Vũ Triều nhân cơ hội trêu chọc: “Nhìn đi, nhìn cách đối xử khác biệt này đi, em giúp anh đi mua đậu Hà Lan mà anh không giúp em múc một bát cơm được sao?” Rồi quay sang hỏi Nghê Hân Vân, “Vợ anh có muốn ăn không?”

Nghê Hân Vân đang cười nói với anh ấy: “Anh múc một phần thôi, em ăn phần của anh.”

Ăn tối xong, Diệp Vũ Triều và Nghê Hân Vân chủ động nhận phần rửa bát, Phương Thư Mạn lau bàn ăn ở phòng khách, thỉnh thoảng còn nghe thấy Nghê Hân Vân trách Diệp Vũ Triều, bảo anh ấy đứng đắn chút, đừng có nghịch ngợm.

Tịch Thận Trạch đang ngồi chơi cờ với Quảng Sĩ Ngọc ở bên ghế sofa. Quảng Sĩ Ngọc cầm trên tay một chiếc quạt, là quà Phương Thư Mạn tặng. Một mặt quạt đề chữ thư pháp mạnh mẽ, mặt kia vẽ hình phong cảnh hùng vĩ.

Vì ngày mai còn phải đi làm nên Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn không ở lại đây, khoảng chín giờ tối họ lái xe về nhà.

Về đến nhà, Phương Thư Mạn vừa đặt túi xách xuống thì đột nhiên bị Tịch Thận Trạch bế ngang lên. Cô theo bản năng đưa tay ôm lấy cổ anh, ngạc nhiên không hiểu, cười nhẹ trách móc: “Anh làm gì vậy?”

Tịch Thận Trạch bế thẳng Phương Thư Mạn lên cân, sau đó lại thả cô xuống, tự mình cân một lần. Cuối cùng phát hiện ra Phương Thư Mạn hiện tại nặng 44 kg.

Cũng tăng được 1kg rồi.

Phương Thư Mạn vừa vui mừng vừa ngạc nhiên: “Thật sự tăng được 1kg rồi sao!”

Tịch Thận Trạch cười nói: “Cứ tiếp tục duy trì, tăng thêm 1kg nữa là đạt mục tiêu rồi.”

Nói xong, anh lại bế Phương Thư Mạn lên, xoay tại chỗ hai vòng.

Phương Thư Mạn cười nhẹ, chủ động dùng chân quấn lấy anh, ngay sau đó lại bị Tịch Thận Trạch dùng tay nâng lên, cô lập tức treo trên người anh.

Cô nâng mặt anh, hôn anh mấy cái, phát ra tiếng kêu rất nhỏ.

Tịch Thận Trạch bế cô đi tắm, hai người ở trong phòng tắm rất lâu mới ra ngoài.

Mặc váy ngủ và đắp mặt nạ ngủ không cần rửa xong, Phương Thư Mạn bắt đầu sắp xếp quà tặng nhỏ cho bạn bè. Tịch Thận Trạch thì thay bốn món đồ trên giường, sau đó cho thẳng đồ vừa thay vào máy giặt. Tiếp đó anh lại chia quần áo họ mặc khi đi du lịch thành ba lần cho vào máy giặt giặt sạch.

Đến khi anh giặt sạch, sấy khô, gấp gọn tất cả quần áo cất đi thì Phương Thư Mạn đã nằm ngủ say trên giường.

Tịch Thận Trạch đứng bên giường, cụp mắt nhìn Phương Thư Mạn ngủ rất ngon, mặt mày anh trở nên dịu dàng, khóe miệng cũng vô thức nhếch lên.

Anh cúi xuống, nhẹ nhàng bế cô lên.

Đúng lúc này, Phương Thư Mạn trong lòng anh mơ màng nói: “Ăn nho…”

Cô nói không rõ lắm, nhưng vẫn có thể nghe ra cô nói gì.

Tịch Thận Trạch nhịn cười hỏi: “Thư Thư muốn ăn nho sao?”

Phương Thư Mạn còn thật sự trả lời anh: “Muốn, muốn lắm…”

“Vậy mai anh mua nho cho em ăn nhé?” Anh nói rồi lại nhẹ nhàng đặt cô lên giường, để cô kê gối nằm ngủ.

Lần này Phương Thư Mạn không trả lời anh rõ ràng, chỉ ậm ừ một tiếng, coi như đáp lời.

Tịch Thận Trạch cúi đầu hôn lên trán cô với vẻ thương yêu, giọng nói trầm thấp rất đỗi dịu dàng: “Ngoan lắm.”

Sau đó, anh vòng sang phía bên kia giường, lên giường tắt đèn rồi cùng cô ngủ.

Tối hôm sau, Tịch Thận Trạch xách hoa quả anh mua về nhà, tay kia còn xách một cốc trà sữa.

Phương Thư Mạn đã nấu xong bữa tối, đang ngồi trên ghế sofa xem chương trình giải trí hài hước. Nghe thấy tiếng mở cửa, cô quay mặt nhìn sang, lập tức mỉm cười, thậm chí còn không đi dép đã chạy ùa đến chỗ anh đang thay dép ở lối ra vào.

Cô đưa tay ôm lấy anh, sau đó rất dính người ôm anh đi từng bước một về phía phòng khách, giọng nói mềm mại lại vui vẻ: “Em biết ngay là hôm nay anh đi làm về sẽ mang trà sữa cho em mà.”

“Sao em biết?” Tịch Thận Trạch có chút khó hiểu cười hỏi.

Phương Thư Mạn ngẩng mặt lên hỏi anh: “Anh Thận, anh có tin vào trực giác không?”

Không đợi anh trả lời, cô lại nói: “Em có trực giác là anh sẽ mua trà sữa cho em, một trực giác rất mãnh liệt.”

“Vậy em có nghĩ là anh sẽ mua nho cho em không?” Anh nhướn mày, khóe miệng cong lên nhẹ.

Phương Thư Mạn lắc đầu: “Không.”

Tịch Thận Trạch buồn cười nói với cô: “Nhưng tối qua em nói mớ là muốn ăn nho mà.”

“Hả?” Phương Thư Mạn ngạc nhiên: “Em nói mớ sao?”

Tịch Thận Trạch bèn kể lại đoạn đối thoại giữa hai người tối qua cho Phương Thư Mạn nghe, Phương Thư Mạn chớp chớp mắt bối rối: “Em không biết gì hết.”

Anh đặt hai túi đựng hoa quả lên bàn, Phương Thư Mạn mở túi ra nhìn, bên trong không chỉ có nho mà còn có cả chanh, túi còn lại đựng sầu riêng được đóng hộp.

Anh đã mua ba loại trái cây. Một loại là nho mà tối qua cô nói mớ muốn ăn. Một loại là chanh mà hôm qua ở nhà ông nội cô từng nhắc muốn pha nước chanh uống. Còn một loại nữa là sầu riêng mà cô thích ăn.

Tịch Thận Trạch vừa đi vào bếp rửa tay vừa nói với Phương Thư Mạn: “Nho ngọt lắm, lúc mua anh đã nếm thử rồi, sầu riêng anh chọn xong bảo chủ hàng bổ luôn, có năm múi, chanh thì em có thể dùng để pha nước uống, hết thì mua tiếp.”

Đến khi Tịch Thận Trạch rửa tay xong đi ra, Phương Thư Mạn vẫn đứng bên bàn ăn, cúi đầu nhìn chằm chằm vào đống hoa quả.

Tịch Thận Trạch bất lực thở dài: “Sao lại ngẩn người thế?”

Anh cầm hoa quả đi vào bếp, nói: “Để anh cất hoa quả vào tủ lạnh, ăn cơm xong em ăn hoa quả nhé.”

Phương Thư Mạn đi theo anh vào bếp, từ phía sau ôm lấy vòng eo săn chắc của anh.

“Anh Thận.” Phương Thư Mạn thò đầu ra, nghiêng đầu cười nói với anh: “Hôm nay em làm món trứng xào cà chua vị ngọt! Còn có sườn kho nữa!”

Thực ra Tịch Thận Trạch vừa vào bếp đã nhìn thấy, nhưng anh vẫn giả vờ như không biết, cười rất kinh ngạc: “Đều là món anh thích ăn nhỉ.”

Anh đóng cửa tủ lạnh, quay người lại ôm lấy cô, dịu dàng nói: “Hôm nay anh đến bệnh viện hẹn bác sĩ thời gian phẫu thuật rồi, tiện thể làm luôn cả các xét nghiệm thông thường trước khi phẫu thuật.”

“Khi nào vậy anh?” Phương Thư Mạn ngẩng mặt hỏi.

“Thứ Sáu tuần này.” Tịch Thận Trạch nói: “Thứ Sáu vừa hay là ngày đầu nghỉ lễ Đoan Ngọ, nếu hôm đó phẫu thuật thì thứ Bảy, Chủ nhật nghỉ ở nhà hai ngày, thứ Hai tuần sau có thể đi làm bình thường.”

Phương Thư Mạn bàn bạc với anh: “Vậy đến lúc đó em xin nghỉ phép đi phẫu thuật với anh nhé.”

Khóe miệng Tịch Thận Trạch nở nụ cười đồng ý: “Được.”