Cả Họ Lẫn Tên - Ngải Ngư

Chương 70




Sáng sớm ngày hôm sau, Tịch Thận Trạch một mình xuất hiện trong nhà hàng.

Tần Chi Giác đang ăn sáng, vừa nhìn thấy Tịch Thận Trạch thì cười trêu anh: “Dậy sớm thế?”

Tịch Thận Trạch bưng khay thức ăn đến ngồi xuống, bình tĩnh đáp lại: “Không sớm bằng anh.”

Tần Chi Giác: “…”

Anh ấy đổi chủ đề, hỏi Tịch Thận Trạch: “Một lát nữa cậu đi bằng cách nào? Cần tôi lái xe đưa hai người ra sân bay không?”

“Không cần đâu,” Tịch Thận Trạch húp một ngụm cháo nguội, “Diệp Vũ Triều và Nghê Nghê sẽ đưa bọn tôi ra sân bay, anh về thành phố luôn đi.”

Tần Chi Giác gật đầu, lại cười nói: “Chúc hai người có một tuần trăng mật vui vẻ, bỏ lỡ lần này thì không biết đến bao giờ mới có kỳ nghỉ thoải mái như thế đâu.”

Tịch Thận Trạch cười khẽ một tiếng, không nói gì.

Những người đến dự đám cưới đều lần lượt về thành phố vào buổi sáng, cuối cùng chỉ còn lại người trong gia đình.

Vì chuyến bay là vào buổi chiều nên Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn không vội lên đường.

Diệp Vũ Triều và Tịch Thận Trạch mỗi người lái một chiếc xe đến, cũng đã bàn bạc sẽ cùng nhau đến sân bay, lúc về thì Nghê Nghê có thể lái xe của Tịch Thận Trạch đến nhà ông nội.

Gần trưa họ mới khởi hành đến sân bay.

Có hai chiếc xe, xe của Tịch Thận Trạch chở Quảng Sĩ Ngọc.

Trên đường đến sân bay, Quảng Sĩ Ngọc ngồi ở ghế sau liên tục dặn dò Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn: “Đến nơi rồi các cháu nhớ báo bình an nhé, chỉ cần báo bình an thôi, những lúc khác không cần liên lạc với ông, các cháu cứ chơi vui vẻ.”

“Bình thường cũng không có cơ hội như vậy, lần này phải chơi cho thoải mái, muốn đi đâu thì đi, muốn mua gì thì mua.”

……

Những lời ông nói, Phương Thư Mạn đều cười đáp lại từng câu một, rồi chủ động hỏi: “Còn gì nữa không ông nội?”

Quảng Sĩ Ngọc xua tay: “Nói nhiều quá rồi, lải nhải thêm nữa thì các cháu sẽ thấy phiền.”

“Sao thế được ạ!” Phương Thư Mạn quay đầu nhìn Quảng Sĩ Ngọc, rất nghiêm túc nói: “Cháu rất thích nghe ông lải nhải với chúng cháu, còn chưa kịp mong chờ thì sao lại thấy phiền được.”

Quảng Sĩ Ngọc cười nói: “Sau này rồi lải nhải. Đợi các cháu đi du lịch về ông nội sẽ lải nhải bên tai các cháu tiếp.”

Đến sân bay, Quảng Sĩ Ngọc không xuống xe, nói chỉ đưa hai đứa đến đây thôi, ông ngồi trong xe chờ Nghê Hân Vân và Diệp Vũ Triều quay lại.

Nghê Hân Vân và Diệp Vũ Triều đưa Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn vào nhà ga sân bay, cùng họ làm thủ tục ký gửi hành lý tự động, sau đó lại cùng họ đi đến khu vực chờ bên cạnh an ninh, bốn người trò chuyện thêm một lúc, Nghê Hân Vân mới nắm tay Diệp Vũ Triều rời đi.

Sáng nay Phương Thư Mạn thức dậy muộn nên chưa ăn sáng, Tịch Thận Trạch sợ cô sẽ đói trên máy bay, bèn đưa cô đến một quán mì trong sân bay.

Hai người mỗi người ăn một bát mì bò.

Sau khi qua cửa an ninh, trên đường đến cửa lên máy bay, Tịch Thận Trạch lại đến quán cà phê mua hai cốc cà phê. Phương Thư Mạn thích đồ ngọt, anh gọi cho cô một cốc Caramel Macchiato, còn mình thì uống Americano.

Mặc dù đã uống một cốc cà phê nhưng sau khi lên máy bay không lâu Phương Thư Mạn vẫn ngủ thiếp đi, cứ thế dựa vào lòng Tịch Thận Trạch.

Máy bay mở điều hòa rất mạnh, Tịch Thận Trạch sợ Phương Thư Mạn bị cảm lạnh, bèn xin tiếp viên một chiếc chăn giúp Phương Thư Mạn đắp lên người.

Điểm dừng chân đầu tiên trong tuần trăng mật của họ là Hải Thành.

Đi máy bay từ thành phố Thẩm đến Hải Thành mất khoảng ba giờ.

Phương Thư Mạn ngủ một mạch đến khi máy bay sắp hạ cánh, vẫn là Tịch Thận Trạch đánh thức cô dậy trước. Khi cô mơ màng mở mắt, bầu trời bên ngoài cửa sổ máy bay rực rỡ sắc hồng của hoàng hôn, vô cùng tráng lệ và đẹp mắt.

Tịch Thận Trạch xoa xoa khuôn mặt ấm áp của cô, nhẹ nhàng nói: “Tỉnh táo một chút nào, sắp đến rồi.”

Phương Thư Mạn cử động thân mình hơi tê mỏi, lại lười biếng dựa vào lòng Tịch Thận Trạch.

Tịch Thận Trạch cúi đầu, dùng má mình nhẹ nhàng cọ vào đỉnh đầu Phương Thư Mạn.

Phương Thư Mạn ngước mặt nhìn anh, sau đó nhận được một nụ hôn từ anh. Vô cùng dịu dàng, giống như cơn mưa phùn dai dẳng mà họ đã cùng nhau ngâm mình vào buổi tối tháng Tư ấy.

Sai khi nụ hôn kết thúc, cô mơ màng nhìn anh mỉm cười.

Không lâu sau, máy bay hạ cánh an toàn.

Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn đứng dậy rời khỏi khoang máy bay, đến băng chuyền nhận hành lý tại khu vực gửi hành lý của sân bay.

Sau khi lấy hành lý, hai người gọi xe đến trung tâm Hải Thành.

Trên đường đến khách sạn, Tịch Thận Trạch gọi điện video WeChat cho Quảng Sĩ Ngọc, hai vợ chồng ngồi trên xe taxi trò chuyện qua video với Quảng Sĩ Ngọc một lúc, báo với ông rằng họ đã đến Hải Thành, đang trên đường đến khách sạn, bảo ông yên tâm.

Khi họ đến khách sạn mà Tịch Thận Trạch đã đặt, màn đêm cũng đang dần buông xuống. Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch để hành lý vào phòng, ngồi nghỉ một lát.

“Em muốn đi ra ngoài ăn hay ăn ở ngay khách sạn? Hoặc là gọi đồ ăn mang đến?” Tịch Thận Trạch hỏi ý kiến Phương Thư Mạn.

Phương Thư Mạn trầm ngâm một lát, nói: “Ra ngoài ăn đi, em thấy trên mạng nói có một nhà hàng rất ngon, không phải là nhà hàng nổi tiếng trên mạng nên chắc không phải xếp hàng lâu đâu, chúng ta qua đó xem sao?”

Tịch Thận Trạch vui vẻ đồng ý: “Được.”

“Đi bây giờ chứ?” Anh hỏi.

“Đi thôi,” Phương Thư Mạn đứng dậy, nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Em cũng đói rồi.”

Trước khi ra ngoài, cô lại dặm lại lớp trang điểm.

Nhà hàng họ định đến cách khách sạn một đoạn, Tịch Thận Trạch gọi taxi đưa Phương Thư Mạn đến đó.

Khi họ đến nơi thì khoảng bảy giờ rưỡi, đúng vào giờ cao điểm ăn tối. Phía trước còn khá nhiều người đang xếp hàng. Phương Thư Mạn thấy đông người như vậy thì có chút giật mình, nói với Tịch Thận Trạch: “Sai lầm rồi.”

Tịch Thận Trạch hỏi nhân viên phục vụ thì được biết phía trước bàn nhỏ dành cho hai người có ba bàn, còn lại toàn là bàn bốn hoặc sáu người.

Phương Thư Mạn nghe vậy, trong nháy mắt lại nhen nhóm hy vọng, vốn định hỏi Tịch Thận Trạch có muốn đổi chỗ ăn không thì cô quyết định xếp hàng ở đây.

Thế là họ nhờ nhân viên phục vụ cho một số rồi bắt đầu xếp hàng.

Không chệch đi đâu được, vừa vặn là số 99.

Phương Thư Mạn bật cười ngay lập tức, cô lấy điện thoại ra chụp lại tờ giấy có in “B99” trên tay Tịch Thận Trạch.

Một lúc nữa cũng chưa đến lượt họ, Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn đi dạo quanh đó, mua hai cốc trà sữa ở quán trà sữa bên cạnh.

Nhưng, lúc Phương Thư Mạn quyết định xếp hàng, cô cũng không biết chỉ có mấy bàn xếp hàng như vậy thế mà phải đợi gần một tiếng mới đến lượt gọi số của họ.

May là tuy thời gian chờ hơi lâu nhưng đồ ăn thực sự rất ngon. Dù là cá hun khói hay bánh bao hấp nhân thị cua, hoặc là sườn xốt bánh gạo, Phương Thư Mạn đều rất thích.

Ăn tối xong, hai người không bắt taxi về khách sạn ngay mà nắm tay nhau dạo bộ dọc đường. Đi ngang qua bờ sông, Phương Thư Mạn dừng lại cùng Tịch Thận Trạch hóng gió ở bờ sông một lát.

Trên sông có du thuyền, không xa còn có tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông, Phương Thư Mạn giơ điện thoại chụp mấy tấm ảnh, cuối cùng kéo Tịch Thận Trạch lại chụp cùng một bức ảnh, sau đó hai người mới bắt taxi về khách sạn.

Về đến phòng, Phương Thư Mạn mệt mỏi ngã vào ghế sofa, cả người toát lên vẻ lười biếng. Cô nhắm mắt lại, yếu ớt dặn Tịch Thận Trạch: “Anh Thận, giúp em mở nước tắm…”

Phòng khách sạn này có bồn tắm hình tròn, tối nay Phương Thư Mạn muốn ngâm mình trong bồn tắm.

Tịch Thận Trạch đi mở nước tắm cho Phương Thư Mạn.

Một lúc sau, anh quay lại ngồi xổm xuống cạnh ghế sofa, giơ tay nhẹ nhàng giúp cô vén phần tóc che mặt.

Phương Thư Mạn mở mắt ra, đập vào mắt là đôi mắt đen sâu thẳm của anh.

Tịch Thận Trạch cúi xuống, hôn lên đôi môi của cô.

Hai người nồng nàn một lúc, anh mới lưu luyến dừng nụ hôn này lại.

Tịch Thận Trạch nhìn sâu vào đôi mắt đã nhiễm chút mơ màng của Phương Thư Mạn, cất giọng nhẹ nhàng và khàn khàn: “Nước sắp xong rồi, anh đi xem thử.”

Phương Thư Mạn ngoan ngoãn cong môi nói: “Được.”

Đợi Tịch Thận Trạch vào nhà vệ sinh, Phương Thư Mạn từ từ ngồi dậy, sau đó đứng dậy cầm váy ngủ bước vào nhà vệ sinh.

Lúc cô vào thì anh đang thử nhiệt độ nước.

Phương Thư Mạn cởi bỏ quần áo trên người, đi chân trần đến, hỏi anh: “Được chưa?”

Tịch Thận Trạch gật đầu, đáp: “Em vào đi.”

Cô nắm lấy cánh tay anh, bước chân vào bồn tắm đầy nước ấm.

Phương Thư Mạn ngồi xuống bồn tắm, ngẩng mặt lên nhìn Tịch Thận Trạch, mỉm cười mời: “Anh không vào sao?”

“Một lát nữa.” Anh cười giơ tay xoa đầu cô, sau đó ra khỏi nhà vệ sinh.

Khi ngồi trong bồn tắm chờ Tịch Thận Trạch, Phương Thư Mạn tự chơi với nước một lúc.

Cô từng bị Phó Gia Hành ép ấn đầu xuống nước, vì thế cô sợ hãi cảm giác bị nước bao phủ. Nhưng cô đã vượt qua nỗi sợ đó. Phương pháp cô dùng cũng rất đơn giản và thô bạo, đó là lần lượt nhúng mặt vào chậu rửa mặt gần đầy nước và nín thở.

Lúc đầu, cô không nín thở được quá năm giây là sẽ bỏ cuộc, vì cứ nhắm mắt lại là cô lại nhớ đến cảnh ngày hôm đó Phó Gia Hành bóp cổ cô rồi ấn đầu cô xuống nước. Cô đã từng nếm mùi vị sặc nước, rất khó chịu, sẽ ho dữ dội, nước mắt sinh lý cũng chảy ra.

Nhưng sau này, cô có thể nín thở được một phút ba mươi giây.

Cô đã chiến thắng nỗi sợ hãi đó.

Chẳng mấy chốc Tịch Thận Trạch đã quay trở lại. Trong tay anh cầm hai chiếc ly rượu vang đỏ, còn trên tay còn lại, kẹp giữa các ngón tay là đồ dùng tránh thai.

Lúc Phương Thư Mạn đưa tay nhận ly rượu vang mà anh đưa cho, mặt cô ửng hồng ngoảnh mặt đi.

Tịch Thận Trạch cúi xuống đặt đồ sang một bên, vừa định đứng thẳng người để cởi quần áo thì bị Phương Thư Mạn ôm lấy cổ.

Cô dùng một tay ôm cổ anh, quay đầu đặt ly rượu xuống, sau đó bắt đầu giúp anh cởi cúc áo.

Tịch Thận Trạch bước vào, hai người ôm nhau trong bồn tắm có không gian chật hẹp.

Phương Thư Mạn tiến lại hôn lên môi anh, kết quả là bị anh phản công.

Nước trong bồn tắm bắn tung tóe, tiếng nước nhỏ giọt ra xung quanh vang lên rõ ràng. Phương Thư Mạn xấu hổ rúc vào lòng Tịch Thận Trạch, má đỏ như muốn nhỏ máu.

Nhưng Tịch Thận Trạch lại rất thích nhìn cô như vậy. Anh thong thả quấn lấy cô, kiểm soát toàn bộ mọi diễn biến. Cho đến khi Phương Thư Mạn lần thứ ba ngã quỵ trong vòng tay anh, anh mới miễn cưỡng buông tha cho cô.

Dù sao ngày mai anh cũng phải đưa cô đi chơi ở Disney, cả một ngày dài.

Kết quả là không biết là do ngủ trên máy bay bị nhiễm lạnh hay là tối nay đứng ở bờ sông hứng gió, hoặc là lý do nào khác mà nửa đêm Phương Thư Mạn bị sốt.

Cô ngủ mê không hay, phải đến khi Tịch Thận Trạch đang ôm cô ngủ cảm thấy cơ thể cô rất nóng mới nhận ra cô bị sốt.

Tịch Thận Trạch gần như tỉnh táo ngay trong nháy mắt. Anh bật đèn đầu giường, cau mày dùng lòng bàn tay thăm dò nhiệt độ trán Phương Thư Mạn, lập tức nhíu chặt mày hơn.

“Thư Thư?” Tịch Thận Trạch khẽ gọi cô: “Thư Thư, tỉnh dậy đi…”

Phương Thư Mạn không vui hừ khẽ, nhưng cũng không cáu gắt, chỉ mơ màng hỏi anh: “Sao thế… Đến giờ dậy rồi à?”

Tịch Thận Trạch thở dài: “Em bị sốt rồi.”

Phương Thư Mạn giơ tay sờ lên trán mình, lẩm bẩm: “Có hơi nóng thật…”

Tịch Thận Trạch cầm điện thoại, đặt hàng một số thứ như thuốc hạ sốt ở hiệu thuốc mở cửa 24 giờ, sau đó định xuống giường rời đi.

Phương Thư Mạn nắm lấy ngón tay anh, giọng điệu vừa nũng nịu vừa cầu xin: “Anh đừng đi mà.”

Tịch Thận Trạch lại quay lại ôm cô, ôn tồn dỗ dành: “Anh không đi, anh chỉ muốn vào nhà vệ sinh lấy một chiếc khăn ấm để lau người cho em thôi.”

“Em đợi anh một lát nhé?” Anh hôn lên gò má ửng đỏ của cô, lời nói cưng chiều: “Anh sẽ về ngay thôi, chỉ một lát thôi, được không?”

Phương Thư Mạn ngoan ngoãn buông tay.

Tịch Thận Trạch đắp chăn cho cô, sau đó mới xuống giường.

Ngay lúc anh chuẩn bị nhấc chân đi vào nhà vệ sinh, Phương Thư Mạn đang nằm trên giường nhắm mắt mơ màng khẽ thì thầm: “Chồng ơi, anh về nhanh nhé, em thấy hơi khó chịu…”

“Được,” Tịch Thận Trạch vừa đau lòng lại an ủi, nhẹ nhàng đáp lại cô như dỗ dành trẻ con: “Em đếm đến mười là anh về.”

Phương Thư Mạn rất ngoan ngoãn bắt đầu đếm: “Một, hai, ba…”

“Sáu, bảy…” Phương Thư Mạn vừa mới đọc đến “bảy”, Tịch Thận Trạch đã quay trở lại bên giường.

“Anh về rồi.” Anh nói rồi khom lưng bắt đầu dùng khăn ấm trong tay lau người cho Phương Thư Mạn.

Lau xong, anh vừa định đắp chăn lại cho cô thì Phương Thư Mạn đã đưa tay ra với anh: “Ôm em đi.”

Tịch Thận Trạch bế cô lên.

Cô giống như một chú gấu túi treo trên người anh, được anh nâng niu.

Tịch Thận Trạch cứ thế bế cô đi đi lại lại trong phòng.

Phương Thư Mạn ốm yếu tựa đầu vào vai anh, ngay cả hơi thở thở ra cũng rất nóng, khiến bên cổ anh cũng nóng theo.

Dần dần, Phương Thư Mạn buồn ngủ, dựa vào lòng anh sắp ngủ thiếp đi.

Nhưng đúng ngay lúc này, điện thoại trong phòng đổ chuông, ngoài cửa cũng vang lên giọng nói của người máy.

Phương Thư Mạn lập tức tỉnh giấc, hừ hừ không hài lòng, hai tay ôm chặt cổ Tịch Thận Trạch hơn.

Tịch Thận Trạch bế cô ra mở cửa.

Anh dùng một tay đỡ Phương Thư Mạn, tay còn lại lấy thuốc trong người máy, sau đó đóng cửa lại, bế Phương Thư Mạn về giường ngồi xuống.

Tịch Thận Trạch cho Phương Thư Mạn uống thuốc hạ sốt, lại dán miếng hạ sốt lên trán cô, sau đó đứng dậy tiếp tục bế cô đi lại trong phòng cho đến khi cô ngủ thiếp đi.

Cả đêm đó Tịch Thận Trạch không chợp mắt.

Thỉnh thoảng anh lại dùng nhiệt kế hồng ngoại vừa mua về để đo nhiệt độ của cô, sau khi cô ngủ, anh lại dùng khăn ấm lau người cho cô thêm hai lần.

Mãi cho đến khi rạng sáng, Tịch Thận Trạch tận mắt thấy nhiệt độ hiển thị trên nhiệt kế hồng ngoại trở lại bình thường, anh mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, Tịch Thận Trạch ôm cô ngủ thiếp đi như vậy.

Sáng sớm, Phương Thư Mạn vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt của Tịch Thận Trạch.

Có lẽ vì quá mệt nên anh ngủ rất say.

Trong đầu cô thoáng hiện lên hình ảnh cô quấy phá khi lên cơn sốt tối qua, bỗng dưng thấy hối hận vì sao mình lại trở nên yếu đuối và làm nũng như vậy.

Người từng dỗ dành cô như thế này khi cô bị ốm chính là bố cô, lúc đó cô mới năm sáu tuổi.

Phương Thư Mạn thương xót đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh, không muốn làm phiền anh, nhưng vẫn đánh thức anh dậy.

Mắt Tịch Thận Trạch còn chưa mở hẳn, tay đã đặt lên trán cô. Cảm nhận thấy nhiệt độ bình thường, anh mới yên tâm, giọng khàn khàn thì thầm: “Không sốt nữa rồi.”

Sau đó lại có chút không yên tâm hỏi: “Em còn khó chịu không?”

Phương Thư Mạn dựa vào lòng anh, đưa tay ôm chặt anh, nhẹ giọng nói: “Em không sao rồi anh Thận, anh nghỉ ngơi đi, hôm nay chúng ta không đến công viên Disneyland nữa.”

Tịch Thận Trạch nghe xong có chút ngạc nhiên: “Không đi nữa sao?”

Phương Thư Mạn gật đầu: “Không đi nữa.”

“Lần này không đi thì không biết đến bao giờ mới đi được đấy.” Anh nhắc nhở cô.

Phương Thư Mạn cười đáp: “Em biết mà.”

“Đi đi.” Tịch Thận Trạch bàn bạc với cô.

Anh biết Phương Thư Mạn rất muốn đến Disneyland chơi, cô đã chuẩn bị xong cả váy công chúa bỏ trốn để mặc khi đến Disneyland, mục đích chính của chuyến nghỉ dưỡng ở Hải Thành của họ là đưa cô đến Disneyland chơi một ngày, hơn nữa ngày mai họ sẽ đến thành phố tiếp theo, nếu bỏ lỡ chuyến đi hôm nay thì không biết đến bao giờ mới quay lại được.

“Nhưng mà…”

Phương Thư Mạn vừa lên tiếng, Tịch Thận Trạch đã tiếp lời cô: “Nhưng mà anh muốn đi.”

Trong lòng anh biết rõ cô đang lo lắng điều gì. Nhưng anh không muốn trở thành nỗi lo của cô. Chỉ là thức một đêm thôi mà, lúc anh bận rộn thức thâu đêm suốt sáng là chuyện bình thường, thức một đêm thì có là gì.

Tịch Thận Trạch hiếm khi làm nũng với Phương Thư Mạn, anh vùi mặt vào bên cổ cô, giọng nói nghe có vẻ ngột ngạt lại có chút ngượng ngùng, như thể rất không muốn làm nũng với cô như vậy: “Nhưng mà anh muốn đi, vợ, em chiều anh một chút được không?”

Phương Thư Mạn bị lời nói của anh chọc cười, trong lòng tràn đầy cảm xúc.

Cô thở dài, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Rõ ràng là anh đang chiều em mà.”