Cả Họ Lẫn Tên - Ngải Ngư

Chương 67




Trên cánh cửa tủ lạnh, ảnh chụp bằng máy ảnh lấy liền ngày một nhiều. Phương Thư Mạn vẫn liên tục thêm những bức ảnh mới lên đó.

Cuối tháng Năm, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch cuối cùng cũng nhận được ảnh cưới của họ.

Trên tường nhà bỗng nhiên có thêm rất nhiều ảnh cưới của hai người, bàn trang điểm trong phòng ngủ, bàn làm việc trong phòng sách và thậm chí cả trên tủ đựng tivi trong phòng khách đều đặt ảnh cưới.

Ngày 1 tháng 6 là sinh nhật của Phương Thư Mạn.

Tịch Thận Trạch đã chúc mừng sinh nhật Phương Thư Mạn ngay khi đồng hồ điểm 0 giờ.

Hôm nay là thứ Hai, cả hai đều phải đi làm bình thường.

Hơn nữa, đám cưới đã gần kề, mọi thứ liên quan đến đám cưới đều đang chờ Tịch Thận Trạch giải quyết xử lý.

Anh bận cả ngày, mặc dù đầu óc choáng váng, nhưng khi tối đến về nhà anh vẫn không quên lấy bánh sinh nhật và hoa tươi đã đặt cho Phương Thư Mạn, còn có cả quà sinh nhật định tặng cho cô.

Khi Tịch Thận Trạch xách đồ và ôm hoa về đến nhà, Phương Thư Mạn đã nấu xong bữa tối.

Anh hơi áy náy nói: “Xin lỗi Thư Thư, hôm nay anh hơi bận, về muộn rồi.”

Phương Thư Mạn mỉm cười: “Không sao đâu.”

Tịch Thận Trạch đặt tạm bánh sinh nhật và quà tặng xuống, khi đưa bó hoa hồng và bách hợp cho cô, anh dịu dàng nghiêm túc nói với cô: “Chúc mừng sinh nhật, Thư Thư.”

Phương Thư Mạn ôm lấy bó hoa tươi, mỉm cười đáp: “Cảm ơn anh Thận.”

Bó hoa được đặt ở bên trái bàn ăn, bánh sinh nhật được lấy ra khỏi hộp và đặt ở giữa bàn ăn.

Phương Thư Mạn nói rằng cô đã đạt được mọi điều ước, vì vậy năm nay không được ước nữa.

“Không được quá tham lam.” Cô nghiêm túc nói.

Anh cười, lời nói nuông chiều: “Tham lam một chút cũng không sao.”

Nhưng Phương Thư Mạn vẫn lắc đầu, mỉm cười nói: “Biết đủ mới có thể hạnh phúc.”

Trước khi chính thức ăn cơm, Tịch Thận Trạch lấy quà đã mua tặng cô ra đưa cho cô. Có một hộp lớn và một hộp nhỏ. Chỉ cần nhìn hộp lớn cũng biết đó là một đôi giày, trên hộp nhỏ có logo của thương hiệu, cũng chỉ cần nhìn thoáng qua là biết đó là đồ trang sức.

Phương Thư Mạn mở hộp lớn trước. Bên trong đựng một đôi giày cao gót sáng lấp lánh.

Thật đặc biệt, lộng lẫy và xinh đẹp, rất thích hợp để làm giày cưới.

Tịch Thận Trạch đứng dậy khỏi ghế, ngồi xổm bên chân cô.

Anh lấy giày trong hộp ra, vừa thử giày cao gót này cho cô vừa nhẹ nhàng nói với cô: “Lúc đến trung tâm thương mại chọn giày cho em, vừa nhìn thấy đôi giày này là anh đã vừa ý ngay. Khoảnh khắc nhìn thấy nó, anh đã tưởng tượng ra cảnh em đi đôi giày này rồi.”

Tịch Thận Trạch vừa xỏ giày cao gót cho Phương Thư Mạn vừa đứng dậy nắm tay cô, kéo cô đứng dậy khỏi ghế, nói: “Đi thử mấy bước xem, nếu đi không thoải mái thì chúng ta đổi đôi khác.”

Phương Thư Mạn giẫm lên giày cao gót đi lại vài bước, không thấy chỗ nào không thoải mái.

Cô đi lại, đưa tay móc tay anh, cười nói với anh: “Không thấy khó chịu.”

“Vậy thì tốt.” Tịch Thận Trạch cười khẽ đáp.

Cô nhấc một chân lên, đồng thời quay đầu lại, tay vẫn nắm lấy cánh tay của Tịch Thận Trạch để giữ thăng bằng.

Phương Thư Mạn cúi đầu ngắm đôi giày đẹp như vậy, không khỏi cảm thán: “Đôi giày này lộng lẫy thật, rất thích hợp để đi trong đám cưới.”

Sau đó lại cười nhẹ nói: “Đi nó vào thấy mình như một nàng công chúa vậy.”

Tịch Thận Trạch nhẹ nhàng đáp: “Cho dù không đi nó, chỉ cần em muốn, em cũng có thể là một nàng công chúa nhỏ.”

“Anh coi em là công chúa sao?” Cô hơi ngẩng mặt lên, chớp chớp mắt hỏi anh.

Tịch Thận Trạch không chút do dự trả lời: “Tất nhiên.”

Cô mím môi cười.

Đang cười, cổ tay đột nhiên lạnh đi.

Phương Thư Mạn cúi đầu nhìn chiếc vòng tay bằng ngọc bích mà Tịch Thận Trạch đeo vào tay cô, còn chưa kịp lên tiếng thì anh đã nói trước: “Chiếc này rất thích hợp để đeo hàng ngày, nếu em không nỡ đeo chiếc vòng ngọc kia thì cứ đeo chiếc này khi đi làm, dây thun co giãn, đeo vào và tháo ra cũng dễ dàng.”

Phương Thư Mạn chú ý thấy trong hộp trang sức còn có một chiếc túi trong suốt đựng hạt, lại nhìn chiếc vòng tay đeo vừa vặn trên cổ tay mình, hỏi anh: “Anh bảo nhân viên đổi kích thước cho em sao?”

“Ừm,” Tịch Thận Trạch nhướng mày nói: “Cổ tay em nhỏ, nếu không bỏ hạt thì đeo sẽ hơi rộng, đeo thế này vừa vặn lại đẹp.”

Phương Thư Mạn không tháo chiếc vòng tay anh đeo cho cô ra, nhưng cô đã cởi giày cao gót.

Cô nâng niu đặt đôi giày cao gót vào hộp, giọng điệu vui vẻ và phấn khởi nói: “Em sẽ đợi đến đám cưới mới đi!”

Tịch Thận Trạch cười đáp: “Được, tùy em.”

Thực ra ban đầu anh định đưa cô đi mua giày cưới, nhưng cô nói trước đó cô đã mua một đôi giày cao gót, vẫn chưa có cơ hội đi, vừa hay đám cưới này có thể đi, còn không cần mua thêm một đôi giày cưới nữa, tiết kiệm tiền.

Tịch Thận Trạch không nhất quyết đưa cô đi mua giày cưới mới, nhưng trong lòng anh vẫn muốn mua cho cô.

Vừa hay sinh nhật cô là một dịp, thế là anh đến trung tâm thương mại chọn cho cô một đôi giày cao gót rất thích hợp để đi trong đám cưới.

Anh biết cô sẽ thích.

Phương Thư Mạn tưởng rằng bất ngờ sinh nhật chỉ có vậy, kết quả là trước khi họ đi ngủ, Tịch Thận Trạch lại đến phòng làm việc lấy một chiếc hộp gỗ cổ điển theo phong cách châu Âu.

Khi Tịch Thận Trạch đưa chiếc hộp này cho Phương Thư Mạn, Phương Thư Mạn lấy làm khó hiểu hỏi: “Đây là cái gì?”

Anh ngồi xuống bên giường cô, giọng nói trầm ấm và nhẹ nhàng: “Mở ra xem.”

Phương Thư Mạn mở khóa, mở hộp ra.

Trong nháy mắt, một xấp thư đã đập vào mắt cô.

Phương Thư Mạn sững sờ.

Cô ngẩn người một lúc mới đưa tay vào hộp lấy những bức thư này ra.

Lá thư trên cùng được viết: “Gửi cho Thư Thư mười chín tuổi.”

Phía dưới là: “Gửi cho Thư Thư hai mươi tuổi.”

Cho đến lá thư cuối cùng, là: “Gửi cho Thư Thư hai mươi sáu tuổi.”

Phương Thư Mạn lần lượt mở từng lá thư, chăm chú đọc từng chữ từng câu nội dung mà anh viết, mỗi câu đều phải đọc đi đọc lại hai ba lần mới chịu dừng lại.

“Thư Thư, anh nhớ em lắm, em khỏe không… Thư Thư mười chín tuổi, sinh nhật vui vẻ…”

“Thư Thư hai mươi tuổi, sinh nhật vui vẻ, tối qua anh lại mơ thấy em… Hôm đó nhìn thấy bóng lưng một cô gái giống em… Nếu là em thì tốt biết mấy…”

“Sinh nhật vui vẻ, Thư Thư hai mươi mốt tuổi… Mấy ngày trước anh lại đến thành phố Tân, nhưng vẫn không gặp được em, anh bắt đầu nghi ngờ phán đoán của mình, anh không dám chắc em có ở thành phố Tân hay không…”

“Thư Thư hai mươi hai tuổi, có lẽ em sắp tốt nghiệp đại học rồi nhỉ? Anh rất muốn biết em có khỏe không… Sinh nhật vui vẻ…”

“Sinh nhật vui vẻ, Thư Thư hai mươi ba tuổi… Chúc em bình an, khỏe mạnh, mọi sự thuận lợi.”

“Thời gian trôi nhanh quá, em đã hai mươi tư tuổi rồi, sinh nhật vui vẻ nhé, Thư Thư… Anh vẫn ở Đại học Y thành phố Thẩm, vẫn ở đây, bất cứ lúc nào em quay lại đều có thể tìm thấy anh…”

“Thư Thư hai mươi lăm tuổi, sinh nhật vui vẻ, bảy năm rồi, em vẫn khỏe chứ? Anh nhớ em lắm…”

Ngày viết của mỗi lá thư đều là ngày 1 tháng 6, chỉ có năm là tăng dần theo từng năm.

Phương Thư Mạn đã sớm nước mắt lưng tròng.

Chỉ còn lại lá thư cuối cùng, là lá thư tối qua anh vào phòng sách viết cho cô sau khi cô đã ngủ say.

Phương Thư Mạn mở lá thư mà anh viết cho cô hiện tại.

Thư Thư, tình yêu duy nhất của anh:

Nhìn chữ như thấy người.

Kể từ ngày 9 tháng 8 năm ngoái gặp lại em, mỗi ngày đối với anh đều là một ngày đáng mong đợi, có quá nhiều khoảnh khắc tươi đẹp đáng để anh ghi nhớ cả đời.

Cảm ơn em đã đến bên anh, trở thành người yêu của anh.

Cảm ơn sự dũng cảm của em, cảm ơn sự kiên định của em, cũng cảm ơn tình yêu của em dành cho anh.

Nếu không có em, nếu không có Phương Thư Mạn, thì Tịch Thận Trạch chẳng là gì cả.

Chính em đã khiến anh cảm nhận rõ ràng được cuộc sống muôn màu muôn vẻ, cũng chính em đã cho anh thực sự chạm đến hạnh phúc.

Cuộc sống đã mang đến cho chúng ta rất nhiều nỗi đau, nhưng em khiến anh cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ. Chỉ có mình em có thể làm được điều đó.

Vì vậy, cho dù cuộc sống vô thường, dù cuộc đời có gập ghềnh, chỉ cần có em thì anh sẽ không sợ hãi điều gì cả.

Anh thường nghĩ sao anh lại may mắn đến vậy, có thể gặp được một cô gái trong sáng và đáng yêu như em.

Bảo bối, em là một thiên thần.

Anh rất, rất yêu em.

Thư Thư của anh, sinh nhật lần thứ hai mươi sáu vui vẻ.

Anh rất vinh dự, năm ngày nữa anh sẽ trở thành chú rể của em rồi.

Từ nay về sau chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa.

Người yêu em nhất, Tịch Thận Trạch

Ngày 1 tháng 6 năm 2026, 01:16 sáng

Phương Thư Mạn cầm tờ giấy, khóc không thành tiếng.

Tịch Thận Trạch giơ tay lên, dùng ngón tay cái lau nước mắt cho cô.

Anh nhẹ giọng nói với cô: “Lá thư tối nay là một trong những chuyện anh giấu em.”

Tịch Thận Trạch ôm Phương Thư Mạn đang khóc rất dữ dội vào lòng, lời nói dịu dàng và trìu mến: “Anh đã nói rồi, hàng năm vào ngày sinh nhật của em, anh sẽ viết một lá thư cho em.”

“Thư sinh nhật đã tích góp được tám năm, cuối cùng cũng có thể đích thân trao tận tay em.”

“Sinh nhật vui vẻ, bảo bối.” Anh nghiêng đầu khẽ hôn lên tai cô, thì thầm với cô: “Mỗi năm sau này anh sẽ đích thân chúc mừng sinh nhật em.”

Phương Thư Mạn hoàn toàn mất kiểm soát cảm xúc, cô ôm chặt lấy cổ anh không chịu buông, nằm trong lòng anh khóc không ngừng.

Đây là lần thứ hai cô mất kiểm soát cảm xúc trong gần một năm trở lại đây.

Lần trước cô khóc dữ dội như vậy là cái đêm anh chất vấn cô tại sao lại xin lỗi anh.

Phương Thư Mạn chỉ đột nhiên cảm thấy may mắn.

May mắn thay, cô đã tìm lại được anh, không để vuột mất anh thêm lần nào nữa.

May mắn thay, anh vẫn còn yêu cô, vẫn muốn cô.

Trên thế giới này chỉ có Tịch Thận Trạch vẫn coi Phương Thư Mạn như một đứa trẻ và yêu thương vô điều kiện.

Một lúc lâu sau, cô mới nức nở nói: “Chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa.”

Anh đau lòng đáp: “Được.”

Những năm em không ở đây, trái tim và linh hồn của anh cũng phiêu bạt khắp nơi, ngày đêm bị nỗi nhớ nhung và bất an giày vò.

Cho đến ngày đó, anh đưa em về nhà.

Cuối cùng chúng ta không còn mỗi người một ngã nữa.

chap 50