Cả Họ Lẫn Tên - Ngải Ngư

Chương 58




Suốt tháng 12, Phương Thư Mạn đều rất bận rộn. Bận rộn đến mức ba mươi mốt ngày không ngày nào được nghỉ, còn phải tăng ca liên tục.

Đã hai tháng trôi qua kể từ đêm cô hứa rằng sẽ tăng 2kg trong bốn tháng, nhưng Phương Thư Mạn không những không tăng được ký nào mà còn sụt mất 1kg vì làm việc quá sức. Bây giờ chỉ còn 42kg.

Tịch Thận Trạch vì thế mà sốt ruột, hễ rảnh là lại ở nhà nghiên cứu món ăn ngon, đổi đủ kiểu để nấu cho cô những món ăn ngon.

Phương Thư Mạn lần nào cũng ăn rất nhiều, nhưng cân nặng vẫn không nhích.

Ban đầu, họ đã hẹn với vợ chồng Triệu Lạc Nhân đến nhà thầy Triệu ăn tối vào ngày Tết Dương lịch, nhưng bây giờ Tịch Thận Trạch thấy với cường độ làm việc như thế này của Phương Thư Mạn thì rất có thể họ sẽ không đi được.

Ngày Tết Dương lịch, Phương Thư Mạn vẫn phải đi làm.

Sáng ăn xong, Tịch Thận Trạch lái xe đưa cô đến nhà tang lễ. Trên đường đi, hai người còn bàn bạc về việc đến nhà thầy Triệu.

Phương Thư Mạn nói cô sẽ xem hôm nay có bận không, nếu được thì cô sẽ xin nghỉ về sớm hơn vài tiếng.

Tịch Thận Trạch gật đầu đồng ý: “Được, đến lúc đó em báo anh, anh sẽ sang đón em.”

Đưa Phương Thư Mạn đến cổng nhà tang lễ, Tịch Thận Trạch quay đầu về nhà.

Cả buổi sáng anh ở nhà dọn dẹp vệ sinh, thay và giặt sạch toàn bộ ga trải giường, vỏ gối và vỏ chăn, để robot hút bụi chạy khắp nhà. Anh còn tự tay thay bộ đồ giường bốn món, ngồi bên giường một lúc rồi đứng dậy đi vào phòng làm việc sắp xếp giá sách.

Dọn dẹp xong phòng làm việc, anh lại sang phòng ngủ phụ. Phòng ngủ phụ có một chiếc gương gắn bên hông tủ quần áo, vừa mở cửa ra là thấy ngay bên tay trái.

Tịch Thận Trạch lau sạch chiếc gương, rồi lại sang ban công dọn dẹp vệ sinh.

Đợi đến khi dọn dẹp xong nhà cửa, Tịch Thận Trạch lại sang phòng ngủ phụ một lần nữa. Anh mở tủ ra, lấy hộp đàn ghi ta bên trong.

Lau sạch hộp đàn xong, Tịch Thận Trạch mới mở hộp ra.

Chiếc đàn ghi ta của anh nằm bên trong.

Tịch Thận Trạch bưng chiếc đàn ghi ta đã mấy năm không đụng đến này ra, lúc rảnh rỗi lại anh bắt đầu mày mò chiếc đàn ghi ta. Dùng khăn mềm khô lau sạch dây đàn, dùng dầu dưỡng lau cần đàn, vặn chặt lại những dây đàn đã nới lỏng trước đó…

Loay hoay một hồi lâu, Tịch Thận Trạch mới thử gảy đàn.

Lúc Phương Thư Mạn đẩy cửa vào nhà, Tịch Thận Trạch đang thử đàn bài hát đầu tiên anh từng đàn cho Phương Thư Mạn ngày ấy, bài hát “Đầy ắp”.

Anh nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu nhìn về phía lối vào, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào sự xuất hiện đột ngột của Phương Thư Mạn, hiếm khi sững sờ giây lát.

Phải đến một giây sau, Tịch Thận Trạch mới đặt đàn xuống và đứng dậy. Anh vừa bước về phía Phương Thư Mạn vừa hỏi: “Không phải nói là anh sang đón em sao, sao không báo cho anh một tiếng?”

Phương Thư Mạn cười đáp: “Em xin nghỉ được nên về thẳng luôn, anh sang đón thì phải đi vòng lại, mà hôm nay là ngày lễ, đường xá tắc kinh khủng, không biết đến nhà lúc mấy giờ.”

Nói xong, cô cong mắt hỏi: “Anh lấy đàn ghi ta ra rồi à?”

Tịch Thận Trạch “Ừ” một tiếng: “Đang làm quen lại.”

“Em ăn cơm chưa?” Anh quan tâm hỏi.

Phương Thư Mạn thành thật trả lời: “Chưa.”

“Muốn ăn gì?” Tịch Thận Trạch đưa tay ôm Phương Thư Mạn vào lòng, dịu dàng nói: “Anh nấu cho em.”

“Gì cũng được, em không kén ăn.” Phương Thư Mạn ngoan ngoãn tựa đầu vào ngực anh. Sau đó cô khẽ thở dài nói: “Em đi tắm cái đã.”

“Được.” Tịch Thận Trạch dặn dò cô: “Bây giờ em vẫn đang trong kỳ kinh nguyệt, chỉ cần tắm nhanh và dùng sữa tắm là được, đừng tắm lâu quá.”

Cô cười, gật đầu đồng ý: “Vâng, em biết rồi.”

Đợi đến khi Phương Thư Mạn tắm xong, sấy khô tóc rồi ra ngoài, Tịch Thận Trạch vừa vặn làm xong cơm rang trứng với xúc xích, lại rưới một lớp sốt cà chua lên lớp trứng phủ trên cơm rang.

Hai người cùng nhau ăn trưa, sau đó Phương Thư Mạn bắt đầu sắp xếp những bức ảnh chụp bằng máy ảnh lấy liền trước đó. Cô còn cố tình mua một khung ảnh từ tính bằng acrylic trên mạng.

Phương Thư Mạn lần lượt đặt ảnh chụp chung của cô và Tịch Thận Trạch vào khung ảnh, sau đó cầm những tấm ảnh này đi vào bếp.

Cô đứng trước tủ lạnh, dán những khung ảnh từ tính đã có ảnh vào tủ lạnh.

Sau khi sắp xếp xong, Phương Thư Mạn dùng điện thoại chụp lại cảnh tượng trên cánh cửa tủ lạnh.

“Anh Thận,” Phương Thư Mạn chạy đến trước mặt Tịch Thận Trạch đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, giơ điện thoại lên cho anh xem: “Anh xem này!”

Tịch Thận Trạch nhận lấy điện thoại của cô, phóng to bức ảnh, xem kỹ từng bức ảnh chụp lấy liền.

Ngắm một lúc lâu, anh mới lên tiếng nói: “Ít quá.”

Phương Thư Mạn mỉm cười đáp: “Sẽ ngày càng nhiều hơn mà!”

“Em đi lấy máy ảnh chụp lấy liền,” Cô vui vẻ nói lớn: “Em muốn chụp lại cảnh anh chơi đàn guitar.”

Trong hơn một tiếng tiếp theo, Tịch Thận Trạch làm quen với cây đàn guitar, còn Phương Thư Mạn thì ngồi trong chiếc ghế lười hình bán nguyệt cạnh cửa sổ phòng khách chơi máy ảnh chụp lấy liền.

Nghe giai điệu quen thuộc của bài hát, cô cũng sẽ ngân nga hát theo.

Khoảng thời gian nhàn rỗi vào buổi chiều mùa đông, hai vợ chồng cảm thấy rất thoải mái.

Cho đến khi Tịch Thận Trạch lại một lần nữa chơi bài hát “Đầy ắp”, Phương Thư Mạn đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt ngạc nhiên nhìn anh.

Anh đang cười nhìn cô.

Tịch Thận Trạch vốn chỉ chơi đàn guitar, cuối cùng cũng cất tiếng hát: “Nhưng em không cần vội, anh sẽ tìm được em……” [Chú thích 1]

Anh hướng dẫn cô, cổ vũ cô tiếp tục hát theo giai điệu mà anh vừa chơi như lúc nãy.

Một lúc sau, đến phần điệp khúc, Phương Thư Mạn mới nhẹ nhàng cất tiếng theo nhịp của anh, chậm rãi hát: “Đôi lúc bất an đầy ắp, vì tình yêu đầy ắp…. Em biết mình tồn tại vì ai… Cuộc đời em vì anh mà đầy ắp.” [Chú thích 2]

Khi hát bài hát này, Phương Thư Mạn như thể trong nháy mắt đã trở về kỳ nghỉ hè năm lớp 11.

Năm đó, Thất tịch gần cuối tháng 8.

Hôm đó, Phương Thư Mạn đến nhà Nghê Nghê tìm Nghê Nghê làm bài tập nghỉ hè như thường lệ.

Khoảng ba giờ chiều, tiếng ve kêu inh ỏi.

Ông nội không có nhà, chỉ có ba người họ.

Nghê Hân Vân làm xong một bài kiểm tra thì đứng dậy đi lấy kem trong tủ lạnh, nhưng phát hiện nhà đã hết kem. Cô ấy bèn cầm điện thoại, đội mũ lưỡi trai chuẩn bị đi ra ngoài, nói với Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn: “Anh, Mạn Mạn, em đến chợ đầu mối gần đây mua ít kem về.”

Sau khi Nghê Hân Vân đi thì chỉ còn hai người họ ở nhà. Phương Thư Mạn tiếp tục làm bài, Tịch Thận Trạch ngồi bên cạnh xem bài kiểm tra đã làm xong của cô, tiện thể giúp cô chấm điểm.

Một lúc sau, Tịch Thận Trạch mới phát hiện ra Phương Thư Mạn lại đang mất tập trung. Cô vẽ phác thảo hình anh đang cúi đầu chấm bài kiểm tra của cô trên giấy nháp.

Tịch Thận Trạch cầm lấy tờ giấy nháp đó, Phương Thư Mạn bỗng trở nên hoảng hốt. Cô tưởng anh sẽ chỉ trích cô không tập trung, nhưng anh chỉ rất ngạc nhiên khen cô vẽ rất đẹp.

“Có thể tặng cho anh không?” Khi Tịch Thận Trạch nói ra câu này, Phương Thư Mạn đã ngây người.

Cô vừa cảm thấy vinh dự vừa cảm thấy bức phác thảo vội vàng vẽ trên giấy nháp như thế này không đáng để anh để mắt đến.

Cảm giác xấu hổ ập đến, cô lắc đầu, muốn nói không, muốn nói đợi cô luyện tập vẽ tốt hơn rồi sẽ vẽ tặng anh bức tranh đẹp hơn, nhưng chưa kịp nói thì Tịch Thận Trạch hiểu lầm đã tiếc nuối hỏi: “Không thể tặng cho anh sao?”

Phương Thư Mạn không chịu được ngữ điệu này của anh. Ngữ điệu thất vọng vì cầu mà không được như thế này sẽ khiến cô tự nguyện dâng tặng anh tất cả những gì cô có. Cô vừa định nói nếu anh thích thì cứ lấy đi, nhưng giọng nói chưa kịp thốt ra, miệng cô đã bất ngờ bị anh mổ nhẹ một cái.

Phương Thư Mạn chết lặng.

Đây đương nhiên không phải là nụ hôn đầu của họ. Nhưng cô vẫn rất hồi hộp, tim đập thình thịch không ngừng. Cô ngây người nhìn anh, khi anh lại lần nữa áp sát lại, cô căng thẳng nhắm chặt mắt, thậm chí hơi thở cũng ngừng lại, chỉ có trái tim vẫn đập loạn xạ.

Trong lúc bị anh hôn, Phương Thư Mạn nghe thấy tiếng nài nỉ nho nhỏ của Tịch Thận Trạch, có vẻ như đang làm nũng, mặc dù lời nói mơ hồ nhưng cô đủ nghe rõ.

Anh nói: “Tặng cho anh đi mà, Thư Thư, được không?”

Phương Thư Mạn mất hồn mất vía, chỉ biết ngoan ngoãn đáp: “Được.”

Cho anh.

Anh muốn gì em cũng cho.

Tịch Thận Trạch cuối cùng cũng thỏa mãn, anh ôm lấy cô cười vui vẻ, dịu dàng nói: “Không phải không đền đáp em đâu, em muốn gì? Cho anh cơ hội đáp lễ.”

Phương Thư Mạn căn bản không nghĩ đến việc đòi hỏi anh thứ gì, ngay từ đầu đã không có.

Nhưng anh luôn tặng cô đồ, mua cho cô đủ thứ đồ cô cần, đồ dùng thiết thực.

Anh tặng cô đủ nhiều rồi.

Phương Thư Mạn nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nhẹ giọng hỏi: “Anh có thể chơi đàn ghi-ta cho em nghe không?”

Tịch Thận Trạch hoàn toàn không nghĩ rằng cô chỉ muốn anh chơi đàn ghi-ta, anh bật cười thở dài: “Chỉ muốn thế thôi sao?”

Cô vô cùng nghiêm túc gật đầu: “Vâng.”

Anh nắm tay cô đứng dậy, nói: “Đi theo anh.”

Phương Thư Mạn theo Tịch Thận Trạch đến phòng ngủ của anh.

Đàn ghi-ta treo trên tường.

Anh mới bắt đầu học sau khi tốt nghiệp phổ thông năm ngoái.

Mặc dù mới tiếp xúc với đàn ghi-ta được một năm nhưng Tịch Thận Trạch có năng khiếu về phương diện này, bây giờ đã hoàn toàn thành thạo.

“Gần đây anh mới học được một bài hát mới.” Tịch Thận Trạch nói: “Chưa cho em biết, vốn định qua vài tháng nữa mới chơi cho em nghe, nhưng bây giờ cũng không tệ.”

Anh ôm đàn ghi-ta đứng bên cửa sổ, tư thế thoải mái dựa lưng vào bệ cửa sổ, Phương Thư Mạn đứng bên cạnh anh, mặt hướng ngược lại với anh. Nhưng khi anh vừa hát vừa chơi, cô đều ngoảnh mặt ngước nhìn anh.

Bên ngoài, ve sầu ẩn núp trong một cây cối rậm rạp nào đó kêu inh ỏi không biết mệt mỏi. Còn trong phòng, bên tai Phương Thư Mạn chỉ có giọng hát trong trẻo, trầm ấm của Tịch Thận Trạch và giai điệu đàn ghi-ta do anh dùng ngón tay gảy ra.

Cô im lặng chăm chú nghe hết bài hát anh vừa hát vừa chơi. Như thể nghe xong một lời tỏ tình rầm rộ mà anh dành cho cô.

Khi âm điệu cuối cùng cũng biến mất trong không khí, Phương Thư Mạn đột nhiên tiến lại gần, kiễng chân, ngẩng cằm, hôn lên cằm anh.

Bởi vì cô kiễng chân cũng chỉ hôn được đến đó.

……

Hát xong bài hát này cùng Tịch Thận Trạch, Phương Thư Mạn dựa vào ghế sofa cười nói: “Anh Thận còn nhớ không, năm đó em đổi một tờ giấy nháp để anh vừa đàn vừa hát bài này cho em nghe.”

Tịch Thận Trạch sao có thể không nhớ.

Anh đặt đàn ghi-ta xuống, đi tới quỳ một gối bên cạnh ghế sofa.

Phương Thư Mạn vốn đang lười biếng cuộn tròn trên ghế sofa bỗng ngồi dậy, không cần anh nói, cô đã cúi người lại gần, nhẹ nhàng nâng mặt anh rồi cúi đầu hôn lên trán anh.

Cũng như năm đó, lại không giống hoàn toàn.



Tối hôm đó, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch đến nhà Triệu Ngọc Minh.

Hai người cố tình ra ngoài sớm, vì phải tiện đường đến trung tâm thương mại mua quà.

Mặc dù như vậy, khi họ đến nhà Triệu Ngọc Minh thì cũng đã bảy giờ tối.

Triệu Lạc Nhân ra mở cửa. Cô ấy vừa nhìn thấy Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn đã cười hỏi: “Bị kẹt đường đúng không?”

Tịch Thận Trạch đáp: “Kẹt chết, hai đứa tôi bốn giờ đã ra ngoài rồi.”

Phương Thư Mạn mỉm cười chào hỏi Triệu Lạc Nhân: “Chị Lạc Nhân.”

Triệu Lạc Nhân mỉm cười trêu chọc: “Phải làm sao đây, vậy giờ tôi phải đáp lại một tiếng ‘chị dâu’ hả?”

Tịch Thận Trạch nói với cô ấy: “Đừng trêu vợ tôi.”

“Ui da ui da,” Triệu Lạc Nhân trêu chọc: “Xem cậu cưng chiều cô ấy kìa.”

Nói xong, cô ấy lại rất hòa nhã nói với Phương Thư Mạn: “Đừng gọi tôi là chị, cứ gọi là Lạc Nhân là được.”

Phương Thư Mạn mỉm cười đáp: “Vâng.”

Lâm Trạm đang bận trong bếp cũng bước ra, Tịch Thận Trạch nhìn thấy người bèn giới thiệu với Phương Thư Mạn: “Đây là chồng của Triệu Lạc Nhân, cũng là lớp trưởng lớp đại học của anh, Lâm Trạm, hiện tại cậu ấy là pháp y của đội điều tra hình sự của Cục cảnh sát.”

Sau đó, anh lại nói với Lâm Trạm: “Vợ tôi, Phương Thư Mạn.”

Cuối cùng Phương Thư Mạn cũng biết được Lâm Trạm là ai.

Cô cười chào: “Chào anh.”

Lâm Trạm cũng rất hòa nhã đáp: “Xin chào, tôi đã nghe danh em từ lâu.”

Phương Thư Mạn hơi ngẩn người.

Lâm Trạm khẽ nhếch khóe miệng giải thích: “Thời đại học tôi đã biết bạn gái của lão Tịch là một cô gái tên Phương Thư Mạn.”

“Thật ra tôi đã gặp em rồi, có một hôm thứ Bảy em đến Đại học Y thành phố Thẩm cùng lão Tịch lên lớp.”

Phương Thư Mạn ngạc nhiên, cô không ngờ Lâm Trạm đã biết cô từ thời điểm đó.

Lúc đó cô chỉ ở bên cạnh Tịch Thận Trạch, mắt chỉ nhìn anh, căn bản không để ý đến những người khác trong lớp anh.

Nhưng đối với các bạn học của Tịch Thận Trạch, Phương Thư Mạn là người rất nổi bật, vì cô xuất hiện bên cạnh Tịch Thận Trạch, vì cô là bạn gái của Tịch Thận Trạch. Cho nên cô được bạn học của anh nhớ đến cũng không có gì lạ.

Sau đó, mẹ của Triệu Lạc Nhân đi ra khỏi bếp, Phương Thư Mạn ngoan ngoãn theo Tịch Thận Trạch gọi bà ấy một tiếng “cô Triệu”.

“Thầy đâu rồi?” Tịch Thận Trạch hỏi.

Triệu Lạc Nhân trả lời anh: “Đi công tác rồi, vẫn đang trên đường về.”

“Các cháu ngồi xuống trước đi,” Mẹ của Triệu Lạc Nhân cười nói: “Thầy em một lát nữa mới về đến nhà, đợi ông ấy về rồi chúng ta sẽ ăn cơm luôn.”

Trong lúc chờ Triệu Ngọc Minh, Lâm Trạm hỏi Tịch Thận Trạch: “Sau này người đó không tìm cậu nữa chứ?”

Tịch Thận Trạch gật đầu: “Im ắng rồi.”

“Người nào vậy?” Phương Thư Mạn không nhịn được hỏi, “Là người tìm đến tận nhà chúng ta đúng không?”

“À phải rồi.” Triệu Lạc Nhân nói: “Tôi nghe anh Trạm nói có một người ủy thác không hài lòng với kết quả giám định nên đã tìm đến tận nhà các cậu? Còn gặp Thư Mạn nữa đúng không?”

Phương Thư Mạn gật đầu đáp: “Vâng.”

“Đáng sợ quá, sao lại có thể chặn trước cửa nhà như vậy chứ.” Triệu Lạc Nhân cau mày nói: “Sau đó có báo cảnh sát không?”

Tịch Thận Trạch trả lời: “Tôi đã tìm đội trưởng Thẩm phụ trách vụ án này, đội trưởng Thẩm đã gọi người đó đến Cục cảnh sát để nói chuyện, sau đó không quấy rối nữa.”

Triệu Lạc Nhân thở dài: “Anh Trạm làm ở Cục cảnh sát có có bộ cảnh phục răn đe còn ổn, cậu làm ở cơ quan giám định thì không tránh khỏi bị quấn lấy, bị chặn đường, sau này vẫn phải hết sức cẩn thận, bảo vệ an toàn cho bản thân.”

Phương Thư Mạn ở bên cạnh gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, vẻ mặt vô cùng đồng tình.

Tịch Thận Trạch bị vẻ đáng yêu của Phương Thư Mạn chọc cười, anh đưa tay nắm lấy tay cô, đáp lại: “Tôi biết rồi.”

Ăn tối xong ở nhà Triệu Ngọc Minh, Tịch Thận Trạch đưa Phương Thư Mạn về nhà.

Ngay khoảnh khắc Tịch Thận Trạch lái xe lên cầu Tân Hải, bầu trời đêm phía trước bỗng nhiên bừng sáng những chùm pháo hoa vô cùng rực rỡ.

Phương Thư Mạn mở to mắt kinh ngạc, vì khoảnh khắc này rất giống với cảnh chỉ có trong phim thần tượng. Cô thậm chí còn quên mất việc sử dụng điện thoại để quay video, chỉ cùng Tịch Thận Trạch trực tiếp chiêm ngưỡng cảnh đẹp trước mắt.

“Anh Thận, nếu anh là nam chính trong tiểu thuyết hoặc phim truyền hình thì màn pháo hoa này chắc chắn là do anh sắp xếp.” Phương Thư Mạn nghiêm túc nói.

Tịch Thận Trạch cười nói: “Tiếc quá, anh chỉ là một người bình thường, không có hào quang nhân vật chính mạnh mẽ.”

Ngay giây tiếp theo, hai người họ bị kẹt trên cầu, kẹt tới nửa tiếng đồng hồ. Pháo hoa đã bắn xong hết, xe vẫn đứng im tại chỗ.

Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch không hề nóng nảy, tâm trạng rất ổn định, thậm chí còn dành thời gian ngân nga theo tiếng nhạc xe hơi với tâm trạng vui vẻ.

Đường về nhà cũng không khá hơn so với khi đến nhà thầy là bao, khi họ đến gần khu dân cư, thời gian đã gần 0 giờ.

Phương Thư Mạn bất lực thở dài, nói đùa: “Đi ba tiếng về ba tiếng, hôm nay chỉ toàn kẹt xe trên đường.”

“Ê!” Cô đột nhiên áp sát vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài, giọng điệu phấn khởi nói: “Có người bán pháo bông cầm tay kìa!”

Tịch Thận Trạch nghe vậy thì nhìn qua kính chắn gió về phía trước bên phải, quả nhiên có một quầy hàng nhỏ bán pháo bông, nhưng người bán hàng đang dọn hàng.

Anh từ từ dừng xe tạm thời bên lề đường.

Phương Thư Mạn quay mặt nhìn Tịch Thận Trạch đang tháo dây an toàn và chuẩn bị xuống xe, nói: “Anh Thận, anh ấy đang dọn hàng rồi.”

“Không sao,” Tịch Thận Trạch ôn tồn nói: “Anh ra hỏi thử xem.”

Một lát sau, anh đã cầm một cây pháo bông trở về.

Mua được rồi.

Phương Thư Mạn vui mừng khôn xiết.

Đến cổng khu dân cư, Tịch Thận Trạch lại ghé qua cửa hàng tiện lợi 711 để mua bật lửa. Giờ này cũng chỉ có cửa hàng 711 ở cổng khu dân cư là vẫn còn mở cửa.

Đợi Tịch Thận Trạch lái xe đến dưới tầng nhà, Phương Thư Mạn đã không kìm được mà xuống xe trước khi anh đỗ xe vào ga ra, dùng bật lửa châm một cây pháo bông.

Tịch Thận Trạch đỗ xe vào ga ra.

Sau khi ra khỏi ga ra, anh dùng chìa khóa điều khiển từ xa hạ cửa cuốn tự động.

“Anh Thận,” Phương Thư Mạn hai mắt sáng rỡ nói: “Anh về nhà lấy máy ảnh lấy liền đi!”

“Nhanh lên nào!” Cô không kìm được mà dùng cơ thể đẩy anh, giục anh nhanh chóng lên lầu.

Tịch Thận Trạch bất lực, lại không thể làm gì cô, đành sải bước vào sảnh chung cư, về nhà lấy máy ảnh lấy liền cho cô.

Không lâu sau, Tịch Thận Trạch cầm máy ảnh lấy liền trở về, vừa khéo Phương Thư Mạn vừa châm hai cây pháo bông. Ngay khi nhìn thấy anh, cô vui vẻ vung vẩy cây pháo bông trên tay, cười với anh rạng rỡ.

Tịch Thận Trạch dùng máy ảnh lấy liền chụp lại dáng vẻ đáng yêu của cô khi chơi pháo bông.

Trong nền tối mờ, khuôn mặt cô được ánh lửa pháo bông chiếu sáng, dịu dàng và xinh đẹp.

Sau đó, Tịch Thận Trạch cầm lấy bật lửa, lần lượt giúp Phương Thư Mạn châm pháo bông.

Cô liên tục lắc cây pháo bông, chạy vòng quanh anh, anh chỉ cười nhìn cô, ngắm cô vui vẻ náo nhiệt.

Chơi xong một bó pháo bông, Phương Thư Mạn vẫn chưa thỏa mãn.

Cũng lúc này, cô mới nhớ ra mình quên ước nguyện năm mới khi đốt pháo bông.

“Quên ước nguyện rồi…” Phương Thư Mạn nhất thời buồn bực vì mình ham chơi.

Tịch Thận Trạch trầm ngâm một lát, lấy bật lửa ra khỏi túi.

Anh nhấn nút bật lửa, đầu phun của bật lửa lập tức bật ra một ngọn lửa, nhảy múa trong không khí se lạnh.

Tịch Thận Trạch sợ ngọn lửa này bị gió lạnh thổi tắt, anh giơ tay kia che gió.

“Ước đi.” Tịch Thận Trạch mỉm cười nói.

Phương Thư Mạn đầu tiên là sửng sốt, sau đó là bật cười.

Cô chắp hai tay trước ngực, nhắm mắt lại và bắt đầu ước nguyện thầm.

Mấy giây sau, Phương Thư Mạn mở mắt, thổi tắt ngọn lửa của bật lửa.

Cùng lúc đó, Tịch Thận Trạch buông ngón tay cái vẫn đang giữ nút bật lửa. Kể cả cô không thổi tắt được, anh cũng sẽ để ngọn lửa này tắt vào lúc cần tắt.

Phương Thư Mạn thỏa mãn rồi. Cô chui vào lòng Tịch Thận Trạch, ôm chặt lấy eo anh, nhẹ nhàng nói: “Anh Thận, chúc mừng năm mới.”

Tịch Thận Trạch cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô, giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng đáp: “Chúc mừng năm mới.”

“Em đã ước gì vậy?” Anh hỏi.

Phương Thư Mạn ngẩng đầu lên nhìn anh cười, nhưng lại nói: “Không nói được.”

“Vậy em ước bao nhiêu điều?” Anh thở dài, “Ít nhất thì có thể tiết lộ chứ?”

Phương Thư Mạn ngoan ngoãn trả lời: “Chỉ một điều thôi.”

Điều ước duy nhất của cô là Tịch Thận Trạch bình an.

Cô đã có tất cả những gì mình nên có.

Phương Thư Mạn bây giờ không cầu mong gì khác, chỉ hy vọng Tịch Thận Trạch của cô có thể luôn luôn bình an.



[chú thích 1 &2]: bài hát “Đầy Ắp” của Vương Tranh Lượng và Lương Văn Âm