Phương Thư Mạn giúp Tịch Thận Trạch tháo kính ra, sau đó tự đeo lên cho mình.
Trong tích tắc, đồng tử của cô giãn ra, đầu óc cũng choáng váng.
Phương Thư Mạn nhắm mắt lại để dịu bớt, nhíu mày hỏi: “Anh cận bao nhiêu độ vậy?”
Tịch Thận Trạch bật cười trả lời cô: “Mắt trái 200, mắt phải 300*.”
(*100 bên Trung ~ 1 độ bên Việt Nam)
Phương Thư Mạn vừa định đưa tay tháo kính thì Tịch Thận Trạch đã hôn lên môi cô.
Cô vốn đang nhắm mắt bỗng nhiên mở to hai mắt.
Cô nhìn anh qua tròng kính, đôi môi mềm mại của anh kích thích thần kinh của cô, khiến cô càng thêm hoa mắt chóng mặt.
Phương Thư Mạn nhanh chóng nhắm mắt lại, chỉ có hàng mi dài của cô là không ngừng run rẩy, như cánh bướm đập cánh.
Tịch Thận Trạch giúp cô tháo kính ra.
Trong lúc hôn cô, anh luôn nhìn cô chằm chằm, nhìn biểu cảm của cô dần trở nên mơ màng, nhìn má cô từ từ ửng hồng.
Lúc sau anh giúp cô, cô mềm nhũn dựa vào lòng anh, nhẹ nhàng gọi anh: “Anh Thận…”
Tịch Thận Trạch nghiêng đầu hôn cô, khẽ hỏi: “Hôn một cái nhé?”
Phương Thư Mạn lắc đầu lia lịa: “Không, thôi đi.”
Anh cười: “Sao lại không? Không thích à?”
Cũng không phải không thích.
Phương Thư Mạn không trả lời được.
Thế tức là thích.
Tịch Thận Trạch bế cô đứng dậy, sau đó quay người lại đặt cô lên ghế sô pha.
Anh quỳ xuống trước mặt cô.
Một lần nữa ‘cúi đầu xưng thần’ với cô.
Phương Thư Mạn ôm lấy đầu anh, ngón tay đan vào mái tóc ngắn đen nhánh của anh.
Sau đó Tịch Thận Trạch bế Phương Thư Mạn về phòng, vừa đi vừa hôn cô, quãng đường ngắn ngủi nhưng anh lại đi mất hơn mười phút mới vào tới phòng ngủ.
Hơn một tiếng sau, Phương Thư Mạn lại được Tịch Thận Trạch bế vào nhà vệ sinh.
Lúc đang tắm thì cô bỗng nhớ ra gì đó, nói với anh: “Phải tranh thủ về nhà trọ chuyển đồ thôi, sắp hết tháng rồi.”
Tịch Thận Trạch trả lời: “Ừ.”
“Hay là sáng thứ Bảy qua chuyển đồ đi, tối đi ăn với mọi người?” Anh sắp xếp.
Phương Thư Mạn lại hỏi: “Thế bao giờ thì mình về nhà ông nội?”
“Chủ nhật chuyển đồ được không?” Cô thương lượng với anh, “Em muốn về nhà ông nội trước.”
“Thứ Bảy chúng ta về nhà ông nội, tối đi ăn với mọi người, Chủ nhật chuyển nhà, như vậy được không?” Cô hỏi anh với vẻ đầy mong đợi.
Tịch Thận Trạch biết cô đang nghĩ gì.
Có thể cô tưởng anh sẽ tặng cô chiếc nhẫn mà anh định tặng, nên mới muốn về nhà ông nội trước như vậy.
Nhưng chiếc nhẫn ấy anh đã tặng cô vào năm đó rồi.
Cho dù về nhà ông nội thì cũng không có chiếc nhẫn nào của cô để tặng cô.
Vì vậy, Tịch Thận Trạch định đến lúc đó sẽ tặng cô chiếc nhẫn của anh, cũng coi như để cô có kỷ niệm.
Tịch Thận Trạch bất đắc dĩ cười đồng ý với cô: “Được, tùy em.”
–
Sáng sớm thứ Bảy, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch ăn sáng xong thì lái xe về nhà Quảng Sĩ Ngọc.
Khi hai người đến, Quảng Sĩ Ngọc đang ở nhà nghe cải lương chờ họ đến.
Trái cây đã rửa sạch sẽ để trên bàn trà, còn có đủ loại bánh quy, tất cả đều được bày biện ở trước mặt. Trong tủ lạnh còn có đủ loại đồ uống có hương vị mà ông cố ý ra siêu thị mua về, là đồ mà những người trẻ tuổi thích uống.
Phương Thư Mạn vừa đến, Quảng Sĩ Ngọc đã bảo cô ăn trái cây, ăn vặt, còn hỏi cô có uống đồ uống không. Ông rất vui vẻ nói với Phương Thư Mạn: “Ông mua cho cháu nhiều loại đồ uống lắm, cháu thích loại nào thì uống loại đó.”
Phương Thư Mạn được yêu mà sợ, vội cười nói: “Cảm ơn ông ạ, ông đối xử với cháu tốt quá.”
Tịch Thận Trạch đang ngồi bên cạnh gọt táo cho Quảng Sĩ Ngọc, nói: “Là quá thích em ấy chứ.”
Phương Thư Mạn lúc này càng vui hơn, mắt cong cong cười nói: “Cháu cũng rất thích ông, thích nhà ông nhất, nếu không phải vì công việc, cháu muốn mỗi ngày đều ở đây chơi.”
Quảng Sĩ Ngọc vui vẻ đáp: “Vậy thường xuyên về chơi nhé, rảnh thì về ở luôn.”
Cô mỉm cười gật đầu: “Vâng ạ.”
Ăn trưa xong, lúc Phương Thư Mạn theo Tịch Thận Trạch về phòng ngủ trưa, cô nhắc đến chuyện chiếc nhẫn.
Vừa bước vào phòng anh, cô đã vội vàng hỏi anh: “Anh Thận, anh cất chiếc nhẫn ở đâu? Em muốn xem thử.”
Tịch Thận Trạch đi đến bàn làm việc, kéo ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp nhỏ rồi mở ra, bên trong có một chiếc nhẫn.
Tịch Thận Trạch cầm chiếc nhẫn đó đưa cho Phương Thư Mạn.
Vòng tròn này quá lớn với cô, nhất định là chiếc nhẫn của anh.
Phương Thư Mạn có chút hoang mang cầm chiếc nhẫn của anh, khó hiểu hỏi: “Không phải nói là có chiếc của em sao?”
Tịch Thận Trạch thở dài: “Chiếc nhẫn của em anh đã tặng em từ lâu rồi.”
“Em không phát hiện ra sao, ở trong ngăn phụ của chiếc túi xách màu bạc anh tặng em ấy.” Anh nói.
Phương Thư Mạn lập tức mở to mắt kinh ngạc.
Tịch Thận Trạch tưởng chiếc túi đó bị mợ của cô lấy mất rồi, bèn an ủi cô: “Mất rồi thì mất thôi, anh tặng em chiếc này, coi như kỉ niệm nhé.”
“Đâu có mất!” Biểu cảm của Phương Thư Mạn đã chuyển từ kinh ngạc sang vui mừng, cô vui vẻ nói: “Không hề mất! Vẫn còn trong nhà trọ!”
Cô không thể chờ đợi thêm được nữa, lập tức bảo Tịch Thận Trạch đưa cô về nhà trọ.
“Vậy mà bảy năm qua em không phát hiện ra ư?” Tịch Thận Trạch thấy rất khó tin, có chút buồn cười.
Nhất thời cũng không biết là do anh giấu chiếc nhẫn quá kĩ hay do cô quá ngốc.
Phương Thư Mạn giải thích: “Em không dùng chiếc túi đó, bây giờ vẫn còn mới nguyên, ngăn phụ bên trong em lại không hề mở ra.”
Tịch Thận Trạch thở dài: “Đã mua rồi sao lại không dùng.”
Phương Thư Mạn im lặng một lúc mới nhỏ giọng trả lời anh: “Đó là món quà cuối cùng anh tặng em, em không nỡ, dùng lâu sẽ hỏng, em không muốn nó hỏng.”
Nghe cô nói vậy, Tịch Thận Trạch vừa đau lòng vừa bất lực.
Đến nhà trọ, Phương Thư Mạn vừa vào cửa đã chạy đến tủ quần áo.
Cô lấy một cái hộp đựng đồ từ phía dưới ra.
Mở hộp đựng đồ ra, cô lại lấy một chiếc cặp màu hồng nhạt từ bên trong ra —— là món quà sinh nhật anh tặng cô vào ngày sinh nhật lớp 12, học kì 2.
Tịch Thận Trạch đứng bên cạnh Phương Thư Mạn, nhìn cô như bóc đồ chơi xếp chồng, mở từng lớp một.
Cuối cùng sau khi kéo khóa cặp ra, Phương Thư Mạn lấy ra món quà sinh nhật anh tặng cô khi cô tròn mười tám tuổi.
Lúc anh tặng cô, anh đã để chiếc túi trong một chiếc hộp quà rất đẹp, nhưng bây giờ chiếc túi xuất hiện trước mặt anh lại được bọc trong túi nilon, gói rất kĩ và nguyên vẹn, trên túi nilon còn dán băng keo.
Phương Thư Mạn gỡ bỏ lớp bọc, lấy chiếc túi ra.
Quả nhiên vẫn còn mới nguyên.
Nhìn là biết là chiếc túi mới tinh chưa dùng lần nào.
Cô kéo khóa ra, lại vội vàng kéo khóa ngăn phụ ra.
Phương Thư Mạn đưa tay vào ngăn phụ của túi xách và sờ soạng, sau đó mắt cô đột nhiên sáng lên.
Cô nhìn Tịch Thận Trạch với vẻ mặt đầy ngạc nhiên, sau đó giơ tay lên, giữa các ngón tay kẹp một chiếc nhẫn bạc.
“Tìm thấy rồi!” Phương Thư Mạn vui mừng đến nỗi muốn khóc, “Em không hề biết nó lại giấu trong túi xách.”
Tịch Thận Trạch lấy chiếc nhẫn từ tay cô, sau đó nắm lấy bàn tay trái đeo nhẫn vàng của Phương Thư Mạn lên, đeo chiếc nhẫn bạc này vào ngón giữa của cô.
Vừa in.
Phương Thư Mạn cúi xuống nhìn chiếc nhẫn bạc sau bảy năm mới được đeo vào ngón giữa tay trái của mình, mím môi cười.
Nhưng ánh mắt của Tịch Thận Trạch lại dừng lại ở chiếc hộp đựng đồ của cô.
Bên trong có khá nhiều thứ, những thứ này anh đều rất quen thuộc.
Ví dụ như…
Tịch Thận Trạch tiện tay cầm một đôi găng tay mà chỉ dùng vào mùa đông, sau đó phát hiện ra đôi găng tay này đã bị hỏng.
Vì sợi len đã hỏng nên có nhiều chỗ bị thủng lỗ.
Đây là món quà anh tặng cô vào ngày đầu năm mới 2017, lúc đó còn tặng kèm khăn quàng cổ và bịt tai. Vì cô rất sợ lạnh nên anh muốn cô có thể chống chọi với cái lạnh vào mùa đông một cách tốt nhất.
Cái bịt tai cũng ở trong hộp đựng đồ, chỉ là khung đã bị gãy.
“Hỏng rồi mà em vẫn giữ sao?” Tịch Thận Trạch thuận miệng hỏi.
Phương Thư Mạn đáp lại: “Anh cũng vậy mà.”
Lần này anh hiếm khi không nói nên lời, chỉ cười.
Những món đồ hỏng hóc này rơi vào mắt người khác có lẽ chỉ là thứ đồ nát không đáng giá. Nhưng đối với anh và cô, đó đều là những báu vật vô giá cần được gìn giữ suốt đời.
Đã đến rồi, Phương Thư Mạn định sẽ mang hết những thứ còn lại đi.
Tịch Thận Trạch rất hứng thú với chiếc hộp đựng đồ của cô, anh hỏi: “Thư Thư, anh có thể xem trong hộp đựng đồ của em có những gì không?”
Về cơ bản đều là những thứ anh tặng cô, cũng không có gì phải che giấu.
Cô vui vẻ cho phép: “Anh xem đi, cứ xem thoải mái.”
Sau đó, Tịch Thận Trạch nhìn thấy trong hộp đựng đồ của cô——
Cuốn sổ ngang anh tặng cô đã được cô chép đầy đủ các kiến thức bài học trên lớp thời trung học.
Một tập giấy nháp hơi ố vàng, mỗi tờ đều có ghi chú của anh, toàn bộ đều là các bước anh viết ra khi giảng bài cho cô.
Một chiếc bút chì đen hết ngòi, đó là bút của anh, chỉ là có lần giảng bài cho cô quên mang đi, sau đó đưa cho cô dùng.
Một chiếc móc chìa khóa hình thỏ tai cụp bằng lông chỉ dài khoảng mười mấy cm, móc bị hỏng nhưng chú thỏ vẫn sạch sẽ. Chú thỏ này là thứ đầu tiên cô chủ động đòi anh, cô nói cô muốn một con thú nhồi bông nho nhỏ, lý do là nhỏ thì dễ mang theo, còn thú nhồi bông quá to thì cô không biết để ở đâu.
…
Trong cặp sách, ngoài chiếc túi đeo chéo màu bạc mà Phương Thư Mạn vừa lấy ra, còn có chiếc cốc ống hút và chiếc ô mà năm đó anh tặng cô cùng với chiếc cặp sách này.
Cốc ống hút bị nứt, ô đã bị hỏng.
Những thứ anh tặng cô về cơ bản đều ở đây.
Chỉ có chiếc khăn quàng cổ và mũ bóng chày màu hồng là Tịch Thận Trạch không thấy đâu,
Nhưng anh phát hiện ra một thứ khác.
Đó là một cuốn sổ phác họa rất dày.
Nằm ở dưới cùng của cặp sách.
Tịch Thận Trạch lấy cuốn sổ phác họa dày này ra, vừa lật trang đầu tiên thì lập tức nhìn thấy chính mình.
Là Phương Thư Mạn vẽ anh, dáng đứng chính diện, trong lòng ôm một bó hoa.
Ngày ở góc dưới bên phải là: 2018.06.21
Tịch Thận Trạch lật về sau, mỗi trang đều là anh.
Lúc đầu không phải là mặt chính diện thì cũng là mặt nghiêng, nhưng về sau thì hầu như toàn bộ đều là bóng lưng của anh.
Rất nhiều rất nhiều bức bóng lưng của anh.
Thỉnh thoảng có xuất hiện một vài bức mặt chính diện của anh, nhưng đều chỉ vẽ một hình khối, không còn ngũ quan.
Tịch Thận Trạch còn phát hiện ra trong cuốn sổ này hai bức thư anh viết cho cô.
Có lẽ là do cô đã mở ra mở vào quá nhiều lần, giấy trong phong bì đã bắt đầu nứt ra theo nếp gấp.
Phương Thư Mạn đã xếp được một nửa quần áo vào vali thì đột nhiên nhận ra điều gì đó. Cô bất thình lình đứng dậy, vừa quay người đã thấy Tịch Thận Trạch đang cầm cuốn sổ phác họa mà cô giấu đi trên tay và đang xem.
Cô lập tức ngây người.
Phương Thư Mạn vừa mới đột nhiên nhớ ra trong này có giấu cuốn sổ phác họa nên mới đột ngột đứng dậy muốn ngăn cản anh.
Không ngờ anh đã phát hiện ra.
Tịch Thận Trạch ngẩng đầu nhìn về phía Phương Thư Mạn, Phương Thư Mạn biết mình không thể tránh khỏi, cô cong môi cười với anh.
“Tại sao sau này hầu hết các bức vẽ đều là hình bóng lưng?” Anh khẽ hỏi.
Thực ra trong lòng anh đã có câu trả lời, nhưng anh vẫn hỏi cô.
Phương Thư Mạn khẽ dịch lại gần, định ngồi xuống bên cạnh anh, nhưng Tịch Thận Trạch đã kéo Phương Thư Mạn vào lòng.
Cô ngoan ngoãn ngồi trên đùi anh, thành thật đáp: “Bảy năm nay em rất ít khi mơ thấy anh, cũng không có lưu lại một bức ảnh nào chụp chung với anh, chỉ có thể dựa vào trí nhớ của mình để nhớ về anh.”
“Em rất sợ tuổi tác ngày càng tăng, theo thời gian chúng ta xa nhau ngày càng dài, dù em vẫn thích anh nhưng không tránh khỏi việc em sẽ dần dần quên mất dáng vẻ của anh, vì vậy mỗi lần nhớ đến anh không ngủ được, em lại vẽ một bức phác họa về anh.”
“Nhưng em thực sự,” Cô dừng lại giây lát rồi mới khẽ nói, “Đã lâu lắm rồi em không mơ thấy anh.”
“Thỉnh thoảng anh đến trong giấc mơ của em, anh cũng luôn quay lưng lại với em, vì vậy sau này em… không dám vẽ mặt anh, em sợ mình vẽ không đẹp, sợ mình vẽ ra không giống anh, lại là một người mà em không quen biết.”
“Thư Thư,” Tịch Thận Trạch rất đau lòng gọi cô, sau đó dụ dỗ: “Nhìn anh đi.”
Cô ngoan ngoãn mở mắt.
Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch nhìn nhau, im lặng không nói gì.
Trong căn phòng chật hẹp, không gian trở nên vô cùng yên tĩnh, gần như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Cô dùng ánh mắt tỉ mỉ khắc họa từng đường nét trên khuôn mặt anh, từ đôi mắt, đến chiếc mũi, rồi đến đôi môi…
Mỗi một chi tiết cô đều muốn khắc sâu vào trong tim, cả đời không quên.
Một lúc lâu sau, Phương Thư Mạn nước mắt lưng tròng nhìn Tịch Thận Trạch mỉm cười.
Ngay khoảnh khắc nước mắt cô rơi xuống, Tịch Thận Trạch cúi lại gần, dùng một nụ hôn nhẹ nhàng ngậm lấy nước mắt của cô.
Anh áp trán mình vào trán cô, xin cô cuốn sổ phác thảo này.
Tịch Thận Trạch thì thầm hỏi cô: “Có thể tặng nó cho anh không?”
Phương Thư Mạn nhẹ nhàng gật đầu, khẽ cười đáp: “Được.”