Ngày 15 tháng 10, Tịch Thận Trạch lại đi công tác. Lần này không phải là đi công tác khẩn cấp được thông báo đột xuất mà là đã định trước từ lâu. Bởi vì lần này anh là giám định viên pháp y tham dự một phiên xét xử.
Tịch Thận Trạch vốn nói với Phương Thư Mạn là anh có thể về vào ngày mai.
Nhưng đến ngày 16, Tịch Thận Trạch lại nhắn tin cho Phương Thư Mạn rằng anh và Tần Chi Giác gặp được người bạn cũ từng cùng nhau điều tra vụ án trước đó, lần tới có thời gian gặp nhau không biết là khi nào, tối nay phải tụ tập một chút, vì vậy phải đến ngày mai mới có thể về.
Khi anh gửi tin nhắn cho Phương Thư Mạn thì chưa đến trưa, lúc đó cô đang tiếp một người đã mất vì tai nạn xe hơi. Đến khi Phương Thư Mạn nhìn thấy tin nhắn của anh thì đã hơn ba giờ chiều. Đứng liên tục mấy tiếng đồng hồ, cô đã mệt không chịu nổi.
Đói thì không đói, vì đã qua thời điểm đói nhất rồi.
Phương Thư Mạn vẫn như trước, không đi ăn trưa mà định gọi một cốc trà sữa. Cũng là lúc cầm điện thoại gọi trà sữa, cô mới nhìn thấy tin nhắn mà Tịch Thận Trạch gửi cho cô vài giờ trước.
Phương Thư Mạn mệt đến mức đầu óc đờ đẫn, cô trả lời anh: [Được, em biết rồi.]
Trả lời xong lại nói với anh: [Vừa mới bận xong, đứng từ sáng đến giờ, hai chân tê rần rồi.]
Tịch Thận Trạch nhanh chóng trả lời: [Em ngồi xuống nghỉ ngơi đi, nhớ ăn chút gì đó nhé.]
Phương Thư Mạn: [Hehe, em sẽ gọi trà sữa.]
Anh gửi cho cô một phong bao lì xì lớn nhất, nói: [Ăn thêm thứ khác nữa đi, mua chút bánh ngọt mà em thích ấy.]
Phương Thư Mạn nhận lì xì, ngoan ngoãn trả lời: [Được!]
Sau đó trà sữa và bánh phô mai tươi cô gọi được giao đến, Phương Thư Mạn ra cổng nhà tang lễ lấy. Nhiệt độ bên ngoài rất dễ chịu, còn có gió thổi, cô ngồi một mình trên chiếc ghế dài dưới gốc cây, vừa ăn bánh phô mai tươi vừa uống trà sữa, từ từ ăn no bụng.
Sau những giờ phút bận rộn, cô rất thích được ở một mình, những khoảnh khắc như thế này giống như đang được sạc pin vậy.
Sau khi ăn no uống đủ, Phương Thư Mạn lại ngồi trên băng ghế dài một lúc. Bỗng nhiên, mắt cô thấy hơi khô rát và đau nhói, muốn rơi nước mắt, không biết là do gió thổi hay do quá mệt.
Phương Thư Mạn lấy một gói khăn giấy ra khỏi túi, mở ra rút một tờ, cúi đầu dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau mắt.
Sở Duyệt Vân tình cờ đi ngang qua đây, đúng lúc nhìn thấy Phương Thư Mạn đang lau mắt. Cô ấy còn tưởng Phương Thư Mạn đang khóc, bèn ngồi xuống bên cạnh cô, lên tiếng an ủi: “Mạn Mạn, đừng lo lắng quá, mình đã hỏi pháp y Tần rồi, hiện tại hai người họ vẫn ổn.”
Phương Thư Mạn ngơ ngác quay mặt nhìn Sở Duyệt Vân, mắt cô đỏ hoe là vì bị cô dụi. Cô nhíu mày thắc mắc: “Sở Sở, cậu nói gì vậy?”
Thực ra ngay khoảnh khắc mở lời hỏi Sở Duyệt Vân, Phương Thư Mạn đã hiểu ra rồi. Tịch Thận Trạch đột nhiên đổi ý nói ngày mai sẽ về, không phải là để tụ tập với người bạn cũ nào đó mà là vì anh bị tấn công.
Sở Duyệt Vân cũng sửng sốt. Cô ấy thấy Phương Thư Mạn ngồi ở đây lau nước mắt, còn tưởng rằng… Cô ấy không chắc chắn hỏi: “Cậu… cậu không biết à?”
Phương Thư Mạn rõ ràng đã trở nên lo lắng, cô nắm lấy tay Sở Duyệt Vân, vội vàng hỏi: “Sở Sở, cậu biết được chuyện gì? Nói cho mình biết đi.”
Sở Duyệt Vân giải thích: “Lúc trưa nay pháp y Tần có đăng một bài trên vòng bạn bè…”
Cô ấy lấy điện thoại ra, mở vòng bạn bè trên WeChat, kéo xuống tìm bài đăng của Tần Chi Giác rồi đưa cho Phương Thư Mạn xem.
Tần Chi Giác đăng rằng: “Không biết đây là lần thứ mấy bị tấn công nữa, mệt mỏi quá.”
Giữa các dòng chữ thể hiện sự bất lực sâu sắc.
Phía dưới có bình luận của Sở Duyệt Vân, cô ấy hỏi: “Có bị thương không?”
Tần Chi Giác trả lời: “Chỉ bị trầy da một chút, không sao, đàn em của tôi thì nghiêm trọng hơn, phải khâu mấy mũi.”
Sở Duyệt Vân lại hỏi: “Thế thì… các anh vẫn ổn chứ?”
Tần Chi Giác nói: “Vẫn ổn, vẫn ổn, không nguy hiểm đến tính mạng, haha.”
Trong mắt Phương Thư Mạn chỉ còn lại ba chữ.
Khâu mấy mũi.
Khâu… mấy mũi.
Phương Thư Mạn cảm thấy đầu óc mình trống rỗng.
Ngay sau đó, rất nhiều câu hỏi ập đến cùng một lúc——
Anh bị thương ở đâu?
Sao lại nghiêm trọng đến mức phải khâu mấy mũi?
Rốt cuộc là khâu mấy mũi? Bây giờ anh thế nào rồi?
…
Có vài giây nào đó, Phương Thư Mạn thậm chí còn không cảm nhận được hơi thở của mình. Sau đó cô mới phát hiện ra không phải mình không thở được, mà ngược lại cô còn thở rất gấp.
Khi trả lại điện thoại cho Sở Duyệt Vân, tay Phương Thư Mạn không kìm được run lên.
Sở Duyệt Vân nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng an ủi: “Pháp y Tần nói không nguy hiểm đến tính mạng, Mạn Mạn, cậu đừng hoảng sợ.”
“Mình…” Phương Thư Mạn vừa mở lời mới nhận ra giọng mình đang run, cô cố gắng bình tĩnh lại, trả lời Sở Duyệt Vân: “Mình không sao, mình không sao.”
Phương Thư Mạn rút tay khỏi lòng bàn tay ấm áp của Sở Duyệt Vân, cô cầm lấy điện thoại của mình, bắt đầu gọi video cho Tịch Thận Trạch.
Lúc đầu Tịch Thận Trạch không nghe máy.
Phương Thư Mạn liền nhắn tin cho anh, nói: [Anh Thận, em biết anh bị thương rồi.]
Tịch Thận Trạch không ngờ Phương Thư Mạn vẫn biết trước được. Ban đầu anh định đợi thêm hai phút nữa rồi mới nhắn tin cho cô, nói rằng mình không thấy yêu cầu gọi video.
Anh chủ động gọi video lại cho cô.
Sở Duyệt Vân không muốn làm phiền vợ chồng họ nói chuyện, nên đúng lúc Tịch Thận Trạch gọi video lại, cô ấy rất biết điều đứng dậy, vỗ vai Phương Thư Mạn rồi đi ra ngoài.
Vừa kết nối video, Phương Thư Mạn đã nhìn thấy trên trán Tịch Thận Trạch phía bên trái có một miếng gạc y tế cố định.
Anh cũng không đeo kính.
Không biết có phải hỏng rồi không.
Cô ngẩn người nhìn anh, cố kìm nén sự xúc động muốn khóc, một lúc lâu không nói gì.
Tịch Thận Trạch thì vẫn luôn nói.
Anh gọi cô một tiếng: “Thư Thư.”
Sau đó giải thích với cô: “Anh sợ nói cho em biết trước em sẽ lo lắng nên mới không nói.”
“Không phải vết thương lớn, chỉ trầy xước chút thôi, vài hôm là khỏi.”
“Em không giận chứ? Thư Thư?”
Cuối cùng Phương Thư Mạn cũng lên tiếng: “Anh nói dối.”
Cô mím môi, mặt nghiêm trọng vạch trần lời nói dối của anh: “Chẳng phải đã khâu rồi sao?”
Tịch Thận Trạch nhất thời không nói nên lời, sau đó cười bất đắc dĩ hỏi: “Rốt cuộc là ai nói cho em biết? Sao em lại biết rõ như vậy?”
Phương Thư Mạn không nói là ai tiết lộ cho cô biết, chỉ hỏi với giọng không vui: “Chẳng lẽ em không được biết rõ vậy sao?”
“Em là vợ anh mà, anh Thận.” Giọng cô nhẹ nhàng, nghe có vẻ rất buồn.
Nghe vậy, Tịch Thận Trạch cũng cảm thấy khó chịu.
Phương Thư Mạn không muốn trách anh.
Nhưng lời nói ra luôn có phần bất đắc dĩ, nghe như trách móc.
Cô đã hiểu đến mức này, Tịch Thận Trạch cũng không cần giấu cô nữa.
Anh ngồi bên giường khách sạn, thành thật kể lại với cô: “Hôm nay sau khi phiên tòa kết thúc, anh và đàn anh vừa ra khỏi tòa án thì bị người nhà bị cáo tấn công.”
“Lúc đó tình hình hỗn loạn, không biết bị ai giẫm vỡ kính, trán anh khâu năm mũi. Sau khi xảy ra chuyện, anh và đàn anh phải đến bệnh viện xử lý vết thương rồi đến đồn cảnh sát làm bản tường trình nên mất khá nhiều thời gian, cũng không còn xe về nữa, chỉ có thể ở lại thêm một ngày.”
Anh nhắn tin nói hôm nay không về là vào khoảng gần trưa. Lúc đó anh đang trên đường đến bệnh viện, dùng điện thoại tra vé tàu và vé máy bay nhưng đều không còn.
Chuyến sớm nhất là chiều mai đến ga phía Nam thành phố Thẩm.
Anh không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể ở lại thêm một đêm, ngày mai mới đi.
Ban đầu, Tịch Thận Trạch không muốn để Phương Thư Mạn biết trước, anh định đợi ngày mai về nhà gặp cô rồi sẽ nói hết mọi chuyện, nhưng anh không ngờ chuyện này vẫn không giấu được, chưa đến vài tiếng cô đã biết được gần hết.
Ngay cả việc anh khâu mấy mũi cũng biết.
Phương Thư Mạn nghe anh bình tĩnh kể lại, hoàn toàn không thể tưởng tượng được lúc đó anh nguy hiểm đến mức nào. Cô nhìn anh trong điện thoại, đau lòng hỏi: “Anh có đau không?”
Tịch Thận Trạch thở dài: “Anh ổn, không đau lắm.”
Phương Thư Mạn biết anh sẽ nói như vậy.
Đau mà cũng nói không đau.
Cô lại hỏi: “Bác sĩ nói thế nào?”
“Không sao, đợi khoảng năm đến bảy ngày nữa đi tháo chỉ là được.” Anh trả lời.
“Có để lại sẹo không?” Phương Thư Mạn lo lắng hỏi.
Tịch Thận Trạch cười hỏi: “Để lại sẹo thì em chê anh sao?”
Cô lập tức lắc đầu, nói có phần vội vã: “Không, không chê.”
“Bé ngốc.” Anh thở dài nói với cô, giọng điệu vui vẻ, còn mang theo sự cưng chiều rõ ràng.
“Vậy đến lúc đó em đi tháo chỉ với anh nhé.” Cô đặt lịch trước.
Tịch Thận Trạch dường như rất bất lực với cô, anh kéo dài giọng đáp: “Được~”
“Vợ đi với anh.” Anh cười.
Mặc dù vừa rồi cô đã rất hùng hồn nói câu “Em là vợ anh mà”, nhưng lúc này khi nghe thấy từ “vợ” từ miệng anh nói ra, cô lại không khỏi đỏ mặt.
Anh gọi một tiếng “vợ” khiến cô xấu hổ đến mức nói lắp bắp, gượng gạo đổi chủ đề: “Bên đó đồ ăn cay lắm, anh đừng ăn đồ cay.”
“Được.” Anh đáp.
“Nếu đau quá thì hỏi bác sĩ xem có thể uống thuốc giảm đau không, đừng cứ nhịn như thế.”
“Ừ, anh biết rồi.”
“Rửa mặt thì chú ý vết thương, đừng để nước dính vào.” Cô vẫn không yên tâm, lải nhải nói: “Để chắc ăn thì anh đừng gội đầu, đợi anh về rồi em gội cho anh.”
Tịch Thận Trạch rất hưởng thụ khi nghe cô lải nhải, anh không giấu nổi sự dịu dàng trong mắt.
Thấy anh không nói gì, Phương Thư Mạn hơi cau mày hỏi: “Anh Thận? Anh có nghe thấy không?”
Cùng lúc đó, giọng Tịch Thận Trạch vọng ra từ điện thoại.
Anh có vẻ đang phàn nàn: “Phiền thật đấy, sao lại hết vé nhỉ, anh muốn hôm nay về nhà luôn.”
Phương Thư Mạn thoáng sửng sốt, sau đó cười phá lên.
Cô nhẹ giọng dỗ dành anh: “Anh nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai là được về nhà rồi!”
Rồi cô lại dặn dò, “Những gì em vừa nói anh phải nhớ đấy, mấy ngày nay anh phải chú ý, đừng để vết thương bị nhiễm trùng hay viêm.”
“Ừ, anh nhớ hết rồi.” Anh cười đáp, “Anh sẽ nghe lời.”
Phương Thư Mạn khẽ hứ một tiếng.
Nghe vào tai Tịch Thận Trạch, như thể trái tim anh đột nhiên bị cô cào nhẹ.
Giọng hứ này của cô khiến anh ngứa ngáy trong lòng, không nhịn được bật cười hỏi cô: “Vậy là không lo nữa rồi chứ?”
Nói xong còn hơi nghiêng đầu sang hai bên, “Anh không sao đâu.”
Dù rất đáng yêu nhưng…
Phương Thư Mạn lập tức cau mày trách móc: “Anh đừng lắc nữa, em sợ anh đau.”
Tịch Thận Trạch trấn an cô: “Không sao, thực sự không đau lắm.”
Đau cũng không nói.
Cô không cãi nhau với anh về chuyện này.
“Anh Thận, là anh nói mà, có chuyện gì xảy ra thì em cũng không được tự chịu một mình.” Phương Thư Mạn nghiêm túc nói với anh: “Vậy thì anh cũng phải hứa với em, có chuyện gì cũng đừng tự chịu một mình.”
Tịch Thận Trạch không ngờ cô lại dùng lời anh từng nói với cô để ràng buộc anh.
“Như hôm nay này, anh cố tình giấu em như vậy em chỉ càng lo lắng hơn thôi.” Cô cắn môi, “Vì em không biết tình hình cụ thể của anh, em sợ anh bị thương nặng lắm.”
“Nghe tin anh bị thương phải khâu vết thương, em…” Phương Thư Mạn dừng lại một lát rồi mới chịu nói thật với anh: “Em cảm thấy tim mình muốn ngừng đập luôn rồi.”
Nửa câu sau, giọng Phương Thư Mạn nhỏ hẳn đi.
Nhưng anh vẫn nghe rõ.
Tịch Thận Trạch nhìn cô đăm đăm.
Anh rất muốn ôm cô.
Anh nhìn ra cô đang sợ.
Anh rất muốn ôm chặt cô, nói với cô đừng sợ, anh vẫn ổn, anh không sao.
Nhưng lúc này, Tịch Thận Trạch chỉ có thể miễn cưỡng đáp lời cô: “Được.”
“Sau này, bất kể xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ không giấu em.”
Phương Thư Mạn cuối cùng cũng mỉm cười, giọng nói kiên định đáp lại: “Em cũng vậy.”
Sau này, dù có chuyện gì cô cũng sẽ không giấu anh.
“Vậy rốt cuộc là em biết anh bị thương như thế nào?” Tịch Thận Trạch vẫn rất tò mò.
Phương Thư Mạn chớp mắt: “Đàn anh Tần…”
Lúc hai người gọi điện video, Tần Chi Giác đang nằm im lặng trên giường bên kia của phòng khách sạn ‘ăn cơm chó’. Đột nhiên anh ấy bật dậy như cá chép, vô tình đụng vào vết thương trên cánh tay, anh ấy hít hà một tiếng, không dám chậm trễ một chút nào mà giải thích cho mình: “Em dâu không được nói thế! Hai chúng ta không có kết bạn trên WeChat, tôi đi đâu để nói với em là chồng em bị thương chứ!”
Phương Thư Mạn bị Tần Chi Giác cắt ngang, đành phải giải thích: “Em muốn nói là, đàn anh Tần đăng ảnh trên vòng tròn bạn bè nên Sở Sở nhìn thấy, Sở Sở tưởng em cũng đã biết rồi, thấy em ngồi đây một mình nên đến an ủi em, cho nên em mới biết.”
Tần Chi Giác: “…”
Vậy ra vẫn là do anh ấy truyền tin.
Sau khi tắt video, Phương Thư Mạn lặng lẽ ngồi xuống băng ghế dài.
Một giây, hai giây, ba giây.
Nước mắt cô bất chợt rơi xuống.
Phương Thư Mạn dùng mu bàn tay lau đi, những giọt nước mắt mới lại tiếp tục trào ra.
Cô khóc vì sợ hãi và tự trách bản thân.
Cô nên nghĩ đến điều đó ngay khi nhìn thấy tin nhắn anh nói hoãn một ngày về mới phải, liệu anh có gặp chuyện gì không, liệu anh có bị thương không, nhưng cô thật ngốc, cô lại không nhận ra.
Nếu không phải vì Sở Sở nhầm tưởng rằng cô đang ngồi đây khóc, thì đến bây giờ cô vẫn chưa biết anh đã khâu năm mũi ở trán.
Vừa khóc, Phương Thư Mạn vừa không nhịn được cười, may mắn là anh chỉ bị thương chứ không nguy hiểm đến tính mạng.
Lần trước cô bị suy sụp tinh thần vì tâm trạng phức tạp như vậy là vào cái đêm cô đồng ý hẹn hò với anh.
Trên đường về nhà cậu mợ, cô vừa khóc vừa cười.
Một lúc sau, Phương Thư Mạn cuối cùng cũng bình tĩnh lại, đứng dậy quay về văn phòng. Trên đường về văn phòng, cô nhắn tin hỏi Tịch Thận Trạch là ngày mai mấy giờ anh đến.
Tịch Thận Trạch nhanh chóng trả lời cô: [Hai giờ rưỡi anh sẽ đến ga phía Nam thành phố Thẩm.]
Sau đó lại gửi cho cô một ảnh chụp màn hình, là ảnh chụp vé tàu mới mua của anh.
Phương Thư Mạn dặn dò anh: [Đến nơi rồi thì anh về nhà nghỉ ngơi trước đi, không cần phải nấu cơm tối đâu, để em về nấu cho.]
Tịch Thận Trạch hơi bất lực nhắc nhở cô: [Chồng của em chỉ bị thương ở trán thôi, không ảnh hưởng đến việc nấu cơm.]
Cô không chịu, cứ nói: [Mặc kệ, dù sao anh cũng không được nấu, người bệnh phải nghỉ ngơi.]
Tịch Thận Trạch bất lực đồng ý: [Được, anh nghe lời em.]
Sau đó lại nhắn thêm một câu: [Tịch Thận Trạch nghe lời vợ nhất.]
–
Chiều hôm sau, Phương Thư Mạn vừa tan làm đã vội vã đi ra ngoài, muốn tranh thủ về nhà sớm gặp anh.
Tuy nhiên, cô vừa bước ra khỏi tòa nhà thì đã nhìn thấy một người đang ngồi trên băng ghế dài ở đằng xa.
Ánh nắng chiều màu cam đỏ chiếu lên người anh, phủ lên người anh một lớp ánh sáng mỏng.
Tịch Thận Trạch mặc một bộ đồ màu đen, ngồi ở chính nơi cô ngồi hôm qua.
Phương Thư Mạn không thể tin được dừng bước lại, sau đó nhanh chóng chạy về phía anh.
Anh như có linh cảm, quay mặt lại nhìn cô.
Phương Thư Mạn chạy một mạch đến trước mặt Tịch Thận Trạch.
Cô cúi đầu, rũ mắt nhìn anh.
Anh đeo một chiếc kính mới, lần này là gọng kính viền vàng.
Ánh mắt Phương Thư Mạn cuối cùng dừng lại ở phía trên mắt Tịch Thận Trạch, là nơi được băng gạc che phủ.
Cô từ từ giơ tay lên, từng chút từng chút đưa ngón tay đến gần vết thương của anh, nhưng cuối cùng vẫn không dám chạm vào.
Tịch Thận Trạch đưa tay nắm lấy bàn tay cẩn thận không dám chạm vào của cô, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, Phương Thư Mạn không kìm được mà bước tới, đứng giữa hai chân đang rộng mở của anh.
Tịch Thận Trạch ôm lấy vòng eo thon thả của cô, hơi ngẩng đầu lên, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng hỏi: “Sao em không nói gì?”
Không đợi cô trả lời, anh đã áp má vào ngực cô, khẽ thở dài thì thầm: “Đợi cả một ngày rồi, cuối cùng cũng ôm được em.”