Mặc dù Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch đã hẹn nhau ngày 5 sẽ về nhà ông nội, ngày 6 sẽ cùng ông nội đón Tết Trung thu.
Nhưng thực tế luôn là dự định không theo kịp sự thay đổi.
Bởi vì Tịch Thận Trạch phải đi công tác.
Vừa hay anh đi vào ngày 5.
Nhưng may là lần công tác này của anh không dài, chỉ 24 giờ, chiều ngày 6 là có thể về.
Khi anh nhận được thông báo công tác thì đang ở nhà ông nội, vừa cùng Phương Thư Mạn ăn trưa xong với ông.
Tịch Thận Trạch vội vã lái xe rời đi, Phương Thư Mạn chỉ kịp nói với anh khi tiễn anh ra cửa: “Anh đi đường cẩn thận nhé.”
Anh quay người lại, hôn cô một cái, cười an ủi: “Ngày mai là anh về rồi.”
Mặc dù Tịch Thận Trạch đã đi rồi nhưng Phương Thư Mạn không về nhà. Cô ở lại đây để bầu bạn với Quảng Sĩ Ngọc.
Buổi tối Phương Thư Mạn nấu cơm, được Quảng Sĩ Ngọc khen tay nghề nấu ăn tốt.
Người già đều ngủ sớm, Quảng Sĩ Ngọc cũng không ngoại lệ. Sau khi ăn cơm tối không lâu thì ông cụ đã về phòng nghỉ ngơi. Chỉ còn lại Phương Thư Mạn một mình ở phòng khách vừa mở tivi vừa chơi điện thoại.
Tịch Thận Trạch rất bận, chỉ lúc ăn tối mới rảnh nhắn cho cô mấy tin nhắn, sau đó không trả lời tin nhắn của cô nữa.
Một lúc sau Phương Thư Mạn cũng đi rửa mặt, về phòng anh chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng thực ra cô không buồn ngủ, nằm chơi một mình trong phòng anh.
Lần trước đến đây tình cảm của họ còn chưa tốt đến vậy, cô cũng cách bảy năm mới quay lại đây lần nữa nên có phần gò bó, cũng không nhìn kỹ căn phòng của anh.
Thực ra cũng không khác gì trước đây.
Vẫn là phòng ngủ của Tịch Thận Trạch trong trí nhớ của cô.
Lúc đó đã có không biết bao nhiêu lần họ ở trong không gian này lén lút ôm hôn nhau, nói những lời thì thầm chỉ thuộc về hai người họ.
Vì vậy Phương Thư Mạn rất thích nơi này.
Ở đây chứa đựng rất nhiều ký ức đẹp của cô thời thiếu nữ.
Là nơi ẩn náu an toàn mà cô có thể tạm thời trốn tránh cuộc sống đầy lo lắng khi đó.
Phương Thư Mạn đi lại mấy vòng trong phòng, sau đó ngồi xuống mép giường, vừa vặn đối diện với tủ quần áo.
Một lát sau, cô đứng dậy mở cửa tủ quần áo, định lấy một chiếc áo phông của Tịch Thận Trạch trong đó ra mặc như váy ngủ để ngủ.
Ngay lúc đang cúi xuống lục tìm quần áo, ánh mắt Phương Thư Mạn dừng lại ở ngăn dưới cùng.
Bên trong chỉ để hai đồ vật.
Một đôi giày đế bằng màu trắng đã cũ nhưng được giặt sạch sẽ, và một chiếc tai nghe chụp đầu màu trắng.
Phương Thư Mạn đột nhiên sững sờ.
Cô từ từ ngồi xuống, đưa tay định chạm vào giày và tai nghe, nhưng lại lơ lửng giữa không trung.
Cuối cùng, bàn tay đưa ra lại từ từ thu về.
Cô ngồi xổm trước tủ quần áo, cúi đầu nhìn chằm chằm vào những thứ trước mắt, không biết từ lúc nào nước mắt đã nhòa đi.
Giày và tai nghe đều là quà sinh nhật cô tặng anh.
Anh 19 tuổi đi giày cỡ 43.
Anh 20 tuổi ngủ cần đeo tai nghe để giảm tiếng ồn bên ngoài.
Tịch Thận Trạch bây giờ phải đi giày cỡ 45 mới vừa, cũng không cần tai nghe chống ồn mới có thể ngủ được.
Giày không phải là thương hiệu đắt tiền, tai nghe cũng là một thương hiệu tạp nham mà cô không nghe thấy lúc đó, bây giờ cũng không nhớ ra.
Cô không tặng anh được những thứ đắt tiền hay tốt đẹp.
Tiền mua quà tặng anh đều được cô tiết kiệm từ tiền sinh hoạt vốn không nhiều của mình, nếu không đủ thì cô dùng tiền làm thêm của mình để bù vào.
Còn lại đều đưa cho anh.
Nhưng anh vẫn luôn giữ những thứ cô tặng, cho dù anh đã không dùng đến chúng nữa.
Sau đó Phương Thư Mạn vẫn chạm vào giày và tai nghe.
Lúc này cô mới phát hiện đế giày đã gãy, tai nghe cũng hỏng.
Những thứ hỏng rồi anh đều không vứt đi.
Phương Thư Mạn vẫn không kìm được nước mắt.
Cô ôm đầu gối ngồi xổm trước tủ quần áo hồi lâu, đợi khi cảm xúc dịu lại, cô mới đứng dậy lấy điện thoại rồi quay lại chụp một bức ảnh ngăn tủ này.
Sau đó cô mới lấy một chiếc áo tay ngắn của anh ra thay vào.
Trên áo còn có mùi bột giặt rất quen thuộc với cô.
Đúng lúc này, Tịch Thận Trạch trả lời tin nhắn trước đó của cô, Phương Thư Mạn nói với anh: [Anh Thận, em nhớ anh.]
Kết hôn được 52 ngày, đây là lần đầu tiên Tịch Thận Trạch nghe Phương Thư Mạn trực tiếp nói nhớ anh.
Anh nhất thời ‘được yêu mà sợ’, ngẩn ra một lúc, sau đó gọi video WeChat cho Phương Thư Mạn.
Phương Thư Mạn không ngờ Tịch Thận Trạch đột nhiên gọi điện video cho cô.
Cô vội vàng đứng dậy, muốn tìm gương xem mắt mình có đỏ không, cô không muốn anh nhìn ra cô đã khóc.
Nhưng trong phòng anh không có gương.
Phương Thư Mạn không muốn bỏ lỡ cuộc gọi video của anh, đành phải cứng đầu bấm nút chấp nhận.
Sau khi nhận mấy, cô không lộ mặt.
Tịch Thận Trạch chọc cô: “Không cho anh nhìn à?”
Phương Thư Mạn cố gắng để giọng mình nghe bình thường, trả lời anh: “Không phải không cho anh nhìn.”
Nhưng Tịch Thận Trạch vẫn nghe ra giọng cô có gì đó không ổn. Anh hơi cau mày: “Em vừa khóc sao?”
Mặc dù anh hỏi vậy, nhưng giọng điệu lại chắc chắn.
Phương Thư Mạn thấy không giấu được nữa, đành lộ mặt ra như thể đã thua trận.
Đôi mắt đỏ hoe.
Nhìn là biết vừa khóc xong.
Tịch Thận Trạch thở dài: “Sao lại khóc thế?”
“Nhớ anh nên khóc à?” Anh bất lực dỗ dành cô.
Phương Thư Mạn chu môi, khẽ “Ừm” một tiếng trả lời.
“Đừng có lừa anh chứ,” Anh bật cười nói, “Chắc chắn là đã nhìn thấy gì rồi.”
“Trong phòng anh có gì mà em nhìn thấy lại khóc được nhỉ…” Anh suy tư nhìn chằm chằm cô, đoán mười phần đúng tám chín: “Có phải em nhìn thấy đôi giày và tai nghe em tặng anh không?”
Phương Thư Mạn ngây ngô hỏi: “Sao anh biết?”
Cô không nói gì, anh lại có thể đoán chính xác như vậy.
Tịch Thận Trạch nhắc nhở: “Em thay quần áo rồi.”
Phương Thư Mạn hiểu ra.
“À đúng rồi, ông nội thường thức dậy vào lúc mấy giờ vậy anh?” Phương Thư Mạn hỏi Tịch Thận Trạch, sau đó lại nói: “Em muốn dậy sớm một chút để nấu cơm cho ông.”
Tịch Thận Trạch cười đáp: “Không cần nấu cơm cho ông đâu, ông thích ra hàng ăn sáng hơn.”
“Nhưng nếu em muốn cùng ông đi dạo thì cũng có thể dậy sớm, khoảng 5 giờ rưỡi là được.”
Mắt hạnh của Phương Thư Mạn ánh lên nụ cười nhẹ: “Ừm, vậy sáng mai em sẽ cùng ông nội đi dạo.”
“Cần anh gọi em dậy không?” Tịch Thận Trạch chủ động đề xuất: “Dịch vụ gọi dậy của Tịch Thận Trạch, bà Tịch có muốn dùng thử không?”
Phương Thư Mạn bị anh chọc cười, vui vẻ gật đầu: “Được, vậy em không cần đặt báo thức nữa.”
“Ừ.” Tịch Thận Trạch thấy cô vui vẻ thì cũng yên tâm hơn.
–
Sáng hôm sau, Phương Thư Mạn còn đang chìm trong giấc ngủ thì đột nhiên điện thoại reo chuông.
Bình thường bị đánh thức khi đang ngủ đều là do Ngụy Lộ Sinh gọi điện gấp, bảo cô đến nhà tang lễ.
Phương Thư Mạn vẫn chưa tỉnh táo, không nhớ ra tối hôm qua đã đặt dịch vụ gọi dậy của Tịch Thận Trạch. Cô sờ lấy điện thoại, lim dim mở hé mắt ra nhận máy rồi lại nhắm mắt lại, dùng giọng nửa sống nửa chết nói: “Thầy ạ…”
Tịch Thận Trạch đầu tiên là ngẩn người vì giọng nói mềm mại của cô, sau đó bất lực nói với cô: “Không phải thầy của em, là chồng em.”
Phương Thư Mạn nghi hoặc đáp “Hả”, cô lại cố gắng mở mắt ra nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi, lúc này mới đổi giọng: “Anh Thận…”
“Dậy chưa?” Anh bật cười hỏi.
Phương Thư Mạn chầm chậm trả lời anh: “Ừm, sắp dậy rồi.”
Tịch Thận Trạch dịu dàng nói với cô: “Không muốn dậy thì đừng miễn cưỡng, ngủ thêm một chút cũng không sao.”
Ngay sau đó, Phương Thư Mạn nghe thấy có tiếng động trong phòng khách, cô lập tức ngồi dậy, đầu óc cũng tỉnh táo hơn hẳn.
Cô nói với Tịch Thận Trạch: “Anh Thận, hình như ông nội sắp ra ngoài rồi, để em bảo ông đợi em một chút, em cúp máy trước đây.”
Không đợi Tịch Thận Trạch nói thêm gì, Phương Thư Mạn đã cúp máy.
Tịch Thận Trạch thậm chí còn chưa kịp nói câu “Chào buổi sáng” nào: “…”
Anh thở dài, nhắn một câu cho Phương Thư Mạn trên WeChat: [Chào buổi sáng.]
Lúc này, Phương Thư Mạn vừa gọi giật Quảng Sĩ Ngọc đang định ra ngoài: “Ông nội!”
Cô mở cửa phòng, chỉ để lộ ra một cái đầu, nói với Quảng Sĩ Ngọc: “Ông nội đợi cháu một chút, cháu đi cùng ông ạ! Cháu làm nhanh thôi, thay quần áo rửa mặt một chút là xong.”
Quảng Sĩ Ngọc cười ha ha đáp lại cô: “Không vội không vội, cháu cứ từ từ dọn dẹp, ông nội đợi cháu.”
Phương Thư Mạn về phòng thay quần áo, sau đó đi vào phòng vệ sinh.
Cô nhanh chóng rửa mặt đánh răng, sau đó chạy ra ngoài cầm lấy chiếc áo khoác trên ghế sofa, nói với Quảng Sĩ Ngọc: “Được rồi, chúng ta đi thôi ông nội.”
Phương Thư Mạn cùng Quảng Sĩ Ngọc đi đến công viên cạnh khu chung cư.
Trong công viên có rất nhiều người, phần lớn là những người già đã lớn tuổi.
Mọi người đều thong thả tập thể dục buổi sáng dưới ánh nắng và không khí trong lành.
Kéo giãn, đi bộ chậm, đánh Thái Cực quyền…
Buổi sáng đầu tháng 10, nhiệt độ có hơi thấp.
Cho dù Phương Thư Mạn đã mặc áo khoác mỏng nhưng vẫn cảm thấy gió lạnh thổi vào da thịt. Cô không khỏi khoanh tay trước ngực.
Quảng Sĩ Ngọc để ý đến hành động vô tình của cô, cười hỏi: “Cháu lạnh à?”
Phương Thư Mạn cong mắt cười nói: “Có hơi se se lạnh ạ.”
Quảng Sĩ Ngọc: “Đến đây với ông.”
Đến quảng trường nhỏ trong công viên, Quảng Sĩ Ngọc bảo Phương Thư Mạn cùng ông tập Bát Đoạn Cẩm.
Phương Thư Mạn vụng về làm theo động tác của Quảng Sĩ Ngọc, miễn cưỡng cũng theo kịp nhịp độ.
Đợi tập xong Bát Đoạn Cẩm, Quảng Sĩ Ngọc hỏi: “Không lạnh nữa chứ?”
Cơ thể Phương Thư Mạn lúc này đã ấm lên, cô khẽ gật đầu, cảm thấy rất thoải mái.
Tập xong Bát Đoạn Cẩm, Quảng Sĩ Ngọc và Phương Thư Mạn ngồi nghỉ trên băng ghế dài bên cạnh một lúc.
Quảng Sĩ Ngọc hỏi cô: “Mạn Mạn, lúc này không có ai, cháu nói cho ông nghe đi, năm đó tại sao cháu lại không nói một tiếng nào đã bỏ đi?”
Phương Thư Mạn không ngờ Quảng Sĩ Ngọc sẽ hỏi cô vấn đề này, cô bất ngờ đến ngẩn người, nhất thời không tìm được lời lẽ thích hợp để trả lời ông cụ.
Quảng Sĩ Ngọc ôn hòa nói: “Ông không phải chất vấn cháu, cũng không phải đòi lời giải thích hay công bằng gì đó cho Tiểu Trạch. Ông chỉ không hiểu được vì sao tình cảm của hai đứa tốt như thế, cháu cũng sắp thành công rồi, tại sao lại đột ngột nói đi là đi?”
Phương Thư Mạn vẫn chưa nghĩ ra nên nói thế nào.
Có những chuyện không thể nói rõ trong vài ba câu.
Cô chỉ có thể nói với Quảng Sĩ Ngọc một cách khô khan: “Ông ơi, lúc đó cháu cảm thấy mình thực sự không xứng với anh Thận, anh ấy quá tốt, cháu không muốn trở thành gánh nặng của anh ấy ạ.”
“Cháu thấy mình rất có lỗi với anh.”
Thực ra cho đến tận bây giờ cô vẫn cảm thấy như vậy.
Quảng Sĩ Ngọc cười nói: “Cô bé ngốc.”
“Bản chất của tình yêu là luôn khiến người ta cảm thấy bản thân có lỗi.” Ông nói với cô, “Cháu cảm thấy mình có lỗi với thằng bé, thực ra thằng bé cũng cảm thấy nó có lỗi với cháu.”
“Hai đứa cháu đứa nào cũng quá hiểu chuyện, lại đều là những đứa trẻ có tâm tư nặng nề và chủ kiến lớn.” Quảng Sĩ Ngọc dừng lại một chút rồi lại nói: “Quá hiểu chuyện thì không tốt, nên tùy hứng một chút.”
“Sau này cháu cứ tùy hứng với thằng bé, nó thích vậy.” Quảng Sĩ Ngọc dặn dò Phương Thư Mạn.
Phương Thư Mạn mỉm cười, gật đầu: “Vâng ạ.”
“Mấy năm qua cháu sống có vất vả không?” Quảng Sĩ Ngọc quan tâm hỏi.
“Cũng ổn ạ.” Phương Thư Mạn cong mắt trả lời.
Cô không muốn tiết lộ nhiều, không muốn người già vì chuyện quá khứ mà lo lắng cho cô, tốt hay xấu thì cũng đã qua rồi.
Đối với cô, miễn phía trước là ngày tươi đẹp là được.
Nghỉ ngơi xong, Quảng Sĩ Ngọc đưa Phương Thư Mạn đến quán ăn sáng mà ông gần như ngày nào cũng ghé thăm.
Trong buổi sáng gió mát, dưới ánh nắng tươi sáng không quá gay gắt, Phương Thư Mạn ăn một bát đậu phụ sốt tương và hai chiếc bánh quẩy, thêm một quả trứng trà.
Buổi sáng nhàn nhã tự tại như vậy, dường như khiến thời gian trôi chậm lại.
Thật hạnh phúc.
Phương Thư Mạn rất thích khoảng thời gian thoải mái này.
Trên đường về nhà, cửa hàng hoa bên cạnh cổng khu chung cư đã bắt đầu mở cửa.
Phương Thư Mạn vốn chỉ đi ngang qua, nhưng lại liếc mắt nhìn trúng một chậu cây cảnh, hỏi chủ cửa hàng mới biết chậu hoa này tên là hồng môn.
Nghe chủ cửa hàng nói là hồng môn này tượng trưng cho sự nhiệt huyết và nồng nhiệt.
Phương Thư Mạn nghĩ đến Tịch Thận Trạch.
Là một bác sĩ pháp y, anh đã dành hết nhiệt huyết của mình cho nghề nghiệp mà mình yêu thích.
Phương Thư Mạn mua chậu hoa này.
Cô muốn tặng cho Tịch Thận Trạch.
Dành tặng cho bản thân anh.
Dành tặng cho lý tưởng mà anh yêu thích.
Không biết có phải ở nhà ông nội khiến Phương Thư Mạn quá thoải mái hay không, sau khi ăn trưa, cô lại ngủ trưa trong phòng anh thêm một lần nữa.
Phương Thư Mạn nằm mơ.
Trong mơ, Tịch Thận Trạch vẫn luôn quay lưng lại với cô, không để ý đến cô, cứ thế đi thẳng về phía trước không ngoảnh đầu lại.
Cô không muốn để anh đi, nhưng dường như cũng không có cách nào giữ anh lại, đành trơ mắt nhìn anh rời xa mình.
Cuối cùng cô không kìm được, khóc lóc cầu xin anh đừng đi, cô nói cô nhớ anh rất nhiều.
Sau đó, anh quay lại nói với cô: “Phương Thư Mạn, cuối cùng em cũng chịu cần anh rồi.”
Phương Thư Mạn trong mơ nghĩ thầm, rõ ràng là anh cần cô chứ.
Đến khi Phương Thư Mạn tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm trong vòng tay Tịch Thận Trạch.
Anh không đeo kính, đang chăm chú nhìn cô, lặng lẽ canh chừng cô ngủ.
Cô ngái ngủ nhìn anh, ánh mắt rất mơ hồ.
Thậm chí có vài giây, Phương Thư Mạn còn tưởng mình vẫn đang trong mơ.
Tịch Thận Trạch đã tắm rửa và thay quần áo. Anh mặc một chiếc áo phông trắng sạch sẽ gọn gàng và quần đùi đen, mái tóc ngắn khá hợp thời trang. Anh nghiêng người sang một bên, một tay đỡ đầu, tay còn lại đặt lên lưng cô, nhẹ nhàng ôm cô.
Đáng lẽ cô phải nghe thấy tiếng anh đi lại, tắm rửa thay quần áo, đóng mở cửa.
Nhưng cô hoàn toàn không nghe thấy một tiếng động nào.
Phương Thư Mạn vẫn còn mơ màng, nhìn anh cười, giọng nói ngọt ngào như nụ cười trên khuôn mặt cô: “Anh về rồi à.”
Nói xong, cô an tâm chui vào lòng anh.
Phương Thư Mạn rất vui.
Cảm giác vừa tỉnh dậy đã gặp được người trong mơ thực sự khiến cô vô cùng vui mừng.
Tịch Thận Trạch buông tay chống đầu, ôm lấy cô đang chủ động áp sát.
Lần này là hoàn toàn ôm cô vào lòng.
Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô, giọng nói trầm ấm dịu dàng: “Anh nhớ em lắm.”
Trước đây anh chưa từng nói ra câu “nhớ em” nào, cuối cùng cũng biến thành ngôn ngữ trực tiếp và sinh động nhất để nói với cô.
Đáp lại anh, Phương Thư Mạn ngẩng mặt lên hôn nhẹ lên môi anh.
Anh Thận, em nhớ anh rất nhiều.
Trong bảy năm qua, đã có vô số lần cô bật khóc choàng tỉnh khỏi giấc mơ, trong đầu chỉ quanh quẩn câu nói này.
Em nhớ anh lắm.