Sau khi Tịch Thận Trạch đón Phương Thư Mạn về nhà, anh đưa cô vào phòng tắm để tắm rửa.
Lúc anh giúp cô thoa sữa tắm, Phương Thư Mạn bỗng giơ tay ôm chặt lấy anh.
Anh cười khẽ ôm chặt cô lại, cố tình trêu cô: “Tối nay muốn anh tha cho em mấy lần?”
Phương Thư Mạn đã say đến mức choáng đầu, cô ngây thơ hỏi lại: “Sao anh lại tha cho em?”
Sau đó cô ngước lên nhìn anh với ánh mắt đầy vẻ hoang mang, lại có chút e dè nhắc nhở anh: “Chúng ta đã thỏa thuận rồi mà, anh không được buông tay em.”
Tịch Thận Trạch nhận ra cô đã hiểu lầm ý mình, nhưng không đính chính. Anh cụp mắt, nhìn vào đôi mắt đen láy của cô, khẽ hỏi: “Không cần tha cho em sao?”
Phương Thư Mạn nghiêm túc gật đầu, nói với anh: “Đừng tha cho em.”
Tịch Thận Trạch bị vẻ nghiêm túc của cô làm cho buồn cười, anh nhịn không được bật cười, cố kìm nén khóe môi đang cong lên, theo lời cô đáp lại: “Được, sẽ không tha cho em.”
Giọng nói của anh mang theo chút dung túng và cưng chiều.
Mặc dù nói sẽ không tha cho cô, nhưng Tịch Thận Trạch không hề đòi hỏi gì ở Phương Thư Mạn.
Anh chỉ muốn tắm cho cô, sau đó mặc váy ngủ cho cô rồi bế cô ra ngoài.
Tịch Thận Trạch để cô ngồi trên bệ rửa mặt, sau đó bắt đầu đánh răng cho cô. Đợi chăm sóc cho cô xong, anh mới tự đánh răng rửa mặt.
Lúc anh quay lại phòng ngủ, Phương Thư Mạn đang nằm sấp trên giường, nhấc bắp chân lên lắc lư qua lại.
Anh còn nhớ khi cô mới chuyển đến có một lần cũng nằm lắc chân như thế, nhưng anh vừa bước vào là cô lập tức hạ hai chân xuống, trở nên rất gò bó và ngoan ngoãn.
Tịch Thận Trạch bước tới, lên giường.
Anh di chuyển đến bên cạnh Phương Thư Mạn, chống đầu bằng một tay, nghiêng người nhìn cô, lông mày giãn ra.
Phương Thư Mạn đang chơi trò xếp kẹo, cô đã chơi màn này ba lần mà không vượt qua được. Cô bèn đưa điện thoại cho Tịch Thận Trạch, tức giận nói với anh: “Anh Thận, anh chơi giúp em đi.”
Giọng điệu đó như thể trò xếp kẹo đã bắt nạt cô vậy, cô muốn anh giúp cô đòi lại công bằng.
Tịch Thận Trạch buồn cười hỏi: “Nếu anh vượt qua được thì tính là của anh hay của em?”
Phương Thư Mạn mím môi, tủi thân hỏi: “Hai chúng ta còn phải phân biệt của anh hay của em sao?”
Tịch Thận Trạch thực sự không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Anh nghiêng người về phía trước, một tay ôm lấy gáy cô rồi hôn lên môi cô.
Sau khi say rượu cô trở nên thoải mái hơn trước mặt anh, giống như một chú mèo nhỏ có thể tùy ý duỗi móng vuốt, vươn vai và lộ bụng trước mặt anh.
Tịch Thận Trạch bắt đầu chơi trò xếp kẹo giúp Phương Thư Mạn.
Chỉ một lần là qua.
Phương Thư Mạn hỏi: “Sao anh chơi trò này giỏi thế?” Nói xong, cô lại vô cùng tự hào nói, “Anh làm gì cũng giỏi.”
Tịch Thận Trạch bất lực cười khổ, xoa đầu cô: “Chỉ là may mắn thôi.”
Phương Thư Mạn nói: “Em cũng không kém may mắn đâu nhé!”
“Thật sao?” Anh nhẹ giọng hỏi, “Vậy em có những may mắn nào?”
Phương Thư Mạn không chút do dự trả lời: “Gặp được anh đó!”
Tịch Thận Trạch hơi ngẩn ra, lại dò hỏi: “Còn nữa không? May mắn của em ấy?”
Cô nằm sấp mệt rồi nên lật người nằm ngửa, hai tay giơ điện thoại lên tiếp tục chơi, vừa chơi vừa trả lời anh: “Được anh thích, được ở bên anh, được gặp lại anh, còn đăng ký kết hôn với anh nữa.”
“May mắn lớn nhất của em là trở thành người yêu của Tịch Thận Trạch.” Nói xong, cô còn ngoảnh đầu nhìn anh cười khúc khích.
Ngốc nghếch.
Mỗi điều may mắn cô kể đều liên quan đến anh.
Tịch Thận Trạch tiến lại gần cô, cúi đầu hôn lên môi cô, trao cho cô một nụ hôn dài và say đắm.
Khi nụ hôn này kết thúc, đôi mắt của Phương Thư Mạn ươn ướt, trong ánh mắt chứa đựng sự quyến rũ.
Cô mơ màng hỏi: “Sao anh lại dừng lại?”
Tịch Thận Trạch mỉm cười: “Vẫn muốn nữa à?”
Phương Thư Mạn dẩu môi, nũng nịu “ừm” một tiếng.
Anh lại hôn cô một cái.
“Mấy ngày trước em có tiếp nhận một người đã khuất cùng tuổi với anh, còn rất trẻ nhưng đã tự tử. Bố mẹ anh ấy rất đau khổ, không thể tin được rằng con trai mình đã ra đi.”
Hôm nay Phương Thư Mạn nói nhiều hơn bình thường, không biết có phải do rượu gây ra không. Vui lòng đọc truyện tại w.e.b.s.i.t.e [l/a/n/t/r/u/y/e/n. vn] (lúc tìm kiếm bỏ dấu ‘/’ giữa các chữ cái) để theo dõi đầy đủ nội dung bộ truyện.
“Chắc là cậu ấy có lý do của riêng mình.” Tịch Thận Trạch thì thầm.
Phương Thư Mạn gật đầu, rồi lại hơi ngạc nhiên nhìn anh.
“Sao vậy?” Tịch Thận Trạch hỏi.
Phương Thư Mạn nói: “Trong số những người đã khuất mà em tiếp đón mấy năm qua có không ít người chết vì tự tử, đủ mọi lứa tuổi, đủ mọi lý do, nhưng hầu như lần nào em cũng nghe thấy có người nói họ rằng —— đến chết không sợ, còn sợ sống sao?”
“—— bỏ lại cha mẹ già yếu hoặc con cái thơ dại mà ra đi, có phần ích kỷ.”
“—— biết bao người muốn sống mà không được, cậu ta lại không trân trọng mạng sống.”
“—— khinh thường nhất là những kẻ tự tử.”
“Những lời đại loại như vậy em đã nghe rất nhiều.” Phương Thư Mạn mím môi.
“Nhưng không ai lắng nghe những gì họ trải qua, không ai quan tâm đến suy nghĩ của họ, cũng không ai có thể thấu hiểu nỗi đau của họ. Ngay cả bố mẹ, con cái hay người yêu nhất của họ cũng không thể cảm thông.”
Tịch Thận Trạch không khỏi nghĩ đến Phương Thư Mạn, chắc hẳn lúc cô thấy cuộc sống này đau khổ cô đã rất bất lực, bởi vì dường như không ai có thể giúp đỡ cô.
“Em đã suy nghĩ rất nhiều lần về lý do tại sao mọi người lại sợ cái chết. Sau đó em phát hiện ra rằng, sở dĩ chúng ta sợ cái chết là vì chúng ta sợ phải đối mặt với nỗi đau dẫn đến cái chết, hoặc là phải đối mặt với việc không thể không đi đến cái chết.”
Phương Thư Mạn dừng lại giây lát rồi nói tiếp: “Nỗi đau này rất rộng, không chỉ là đau về thể xác mà còn bao gồm cả đau về tinh thần, chẳng hạn như chưa đi hết những nơi muốn đến, chưa gặp những người muốn gặp, chưa làm hết những việc muốn làm, còn nhiều tâm nguyện chưa thực hiện được… đủ mọi tiếc nuối, cuối cùng đều vì cái chết cận kề mà biến thành một nỗi đau không thể chấp nhận được.”
Tịch Thận Trạch lặng lẽ lắng nghe Phương Thư Mạn chầm chậm trình bày sự hiểu biết của cô về sự sống và cái chết, về nỗi đau. Một tay anh vẫn áp vào mặt cô, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa lên má cô.
Phương Thư Mạn lẩm bẩm: “Vì vậy, em rất biết ơn vì cái chết là đau đớn, bởi vì nếu không đau, có lẽ sẽ có nhiều người chủ động tìm đến cái chết hơn.”
Tịch Thận Trạch rất muốn hỏi, trong số “nhiều người hơn” đó có bao gồm cả cô không?
Nhưng anh không nói gì, chỉ tiến lại gần Phương Thư Mạn, ôm cô vào lòng.
Cô dường như muốn đổi chủ đề, tâm sự với anh: “Nhiều người cho rằng, những người trải qua nhiều đau khổ hơn sẽ càng không sợ đau, nhưng thực ra là ngược lại, chính vì đã trải qua nỗi đau nên mới càng sợ đau.”
Tịch Thận Trạch nhỏ giọng hỏi: “Em có sợ không?”
“Sợ đau không?” Sợ cô không hiểu lời mình nói, anh còn cố ý bổ sung thêm một câu.
Phương Thư Mạn gật đầu, thành thật trả lời: “Em sợ, rất sợ.”
Tịch Thận Trạch dặn dò cô: “Đau thì phải nói, không được chịu đựng, biết chưa?”
Cô lại gật đầu, ngoan ngoãn đáp: “Biết rồi.”
Sau đó cô lại nói với anh: “Em đã từng rất đau, đau lắm, nhưng bây giờ thì không đau nữa rồi, vì em đã tránh xa người khiến em đau đớn.”
Tịch Thận Trạch đau lòng ôm chặt cô, nhẹ nhàng khen ngợi: “Thư Thư làm đúng lắm, Thư Thư rất tuyệt.”
Bất kể năm đó người khiến cô đau khổ có bao gồm anh hay không, việc cô tránh xa là đúng.
Thực ra trong những năm qua, Tịch Thận Trạch đã không chỉ một lần đoán già đoán non. Đoán rằng lý do cô rời đi và biến mất năm đó có liên quan đến gia đình cậu mợ cô.
Nhưng đó cũng chỉ là phỏng đoán của anh.
Anh không biết chuyện năm đó thực hư như thế nào, không biết cô đã gặp chuyện gì mới có thể quyết liệt và lặng lẽ rời đi như vậy.
Giám định pháp y, phải dùng bằng chứng xác thực để khôi phục sự thật.
Luật pháp đề cao nguyên tắc vô tội nếu chưa được chứng minh.
Anh không thể chỉ dựa vào sự nghi ngờ và phỏng đoán để kết án ai đó trong tâm trí mình mà không có bằng chứng xác thực.
Mặc dù anh thực sự rất ghét Phó Gia Hành.
“Anh Thận,” Phương Thư Mạn khẽ hỏi anh, “Trong tất cả những vụ án anh từng xử lý, có vụ án nào khiến anh đặc biệt ấn tượng không?”
Tịch Thận Trạch nhẹ nhàng trả lời cô: “Có chứ.”
Anh trầm ngâm một lúc rồi mới tiếp tục nói: “Tháng 9 năm ngoái anh nhận được sự ủy thác của cảnh sát thành phố Tân, phối hợp với cảnh sát phụ trách một vụ án giết người.”
“Vụ án rất giống với vụ án của mẹ anh năm đó, nhưng tính chất nghiêm trọng hơn. Một cô gái 24 tuổi bị xâm hại tình dục, mũi và miệng bị bịt kín đến mức ngạt thở, sau khi chết còn bị hung thủ ném xác từ tầng sáu xuống, ngụy tạo thành cái chết do ngã từ trên cao.”
Phương Thư Mạn buồn bã nói: “Cô ấy hẳn đã rất đau đớn.”
“Ừ.” Tịch Thận Trạch thì thầm đáp lại.
“Cô gái đó cùng tuổi với em, ngoại hình cũng rất giống em, anh không thể giải phẫu xác của cô ấy, cuối cùng là đàn anh Tần giải phẫu.”
Phương Thư Mạn phản ứng chậm chạp, hỏi: “Tại sao không thể? Anh là người giỏi nhất mà.”
“Anh run tay,” Tịch Thận Trạch nói xong thì bật cười vì câu nói sau của cô, “Dù có giỏi đến mấy thì cũng không phải là cỗ máy vô cảm, không thể kiểm soát được.”
Anh không nói với ai, thậm chí ngay cả Tần Chi Giác cũng không biết rằng hôm đó anh đã xác nhận danh tính của cô gái với nhân viên điều tra hình sự phụ trách vụ án này.
Đội trưởng điều tra hình sự xác nhận cô gái này từ nhỏ đến lớn đều sống ở thành phố Tân, cha mẹ đều còn sống, còn có một người em trai đang học cấp hai.
Đội trưởng điều tra hình sự rất tiếc nuối và đau lòng nói với Tịch Thận Trạch rằng, người chết đến khi mất vẫn chưa từng rời khỏi thành phố Tân để đến thành phố khác xem một lần nào, sau này cũng không còn cơ hội nữa.
Người chết tên là Thái Hiểu Song.
Không phải Phương Thư Mạn.
Một lúc sau, Phương Thư Mạn mới mở lời nói với anh: “Điều khiến em ấn tượng nhất là một cặp đôi đã khuất.”
Khi nghe cô dùng từ “một cặp đôi” để mô tả hai người đã khuất, Tịch Thận Trạch biết họ không phải vợ chồng thì cũng là người yêu.
“Họ không mất cùng một lúc, ban đầu là vào ngày 12 tháng 4 năm ngoái, em tiếp một cô gái mất vì tai nạn giao thông, hơn em một tuổi. Em có xem ảnh lúc còn sống của cô ấy, cô ấy rất xinh đẹp. Cô ấy mất vào tiết Thanh minh, vì phía cảnh sát phải điều tra vụ tai nạn để định tội nên đến ngày 12 cô ấy mới được tổ chức tang lễ.”
“Cô ấy sống trong một gia đình rất hạnh phúc, có bố mẹ rất yêu thương cô ấy, còn có một người bạn thanh mai trúc mã lớn lên cùng cô ấy.”
“Khi cô ấy mất, người bạn thanh mai trúc mã của cô ấy đã trở thành chồng cô ấy.”
“Họ đã đăng ký kết hôn vào ngày lễ tình nhân năm ngoái, trở thành vợ chồng chưa đầy hai tháng, thậm chí còn chưa kịp tổ chức đám cưới thì cô gái đã đột ngột qua đời.”
“Rồi sao nữa?” Tịch Thận Trạch nhỏ giọng hỏi.
Phương Thư Mạn nhớ lại ngày tháng, tiếp tục nói: “Ngày 27 tháng 4, em và Hâm Nguyệt với tư cách là nhân viên trang điểm di hài phụ trách trang điểm cho cô gái đó được mời đến tham dự lễ tiễn biệt của Tô Du —— cô gái đó tên là Tô Du. Bọn em đã tham dự lễ tiễn biệt do chồng cô ấy tổ chức cho cô ấy.”
“Không khí của lễ tiễn biệt không hề nặng nề, chồng cô ấy còn kể lại cho những người có mặt ở đó nghe về cuộc đời mãi mãi dừng lại ở tuổi 25 của cô ấy.”
“Lúc đó em thực sự cảm nhận được, nếu sau khi em chết mà có một người như vậy, một người có thể kể lại trọn vẹn cuộc đời của em, thì đó là một điều tuyệt vời và đáng trân trọng biết bao.”
“Hôm đó em và Hâm Nguyệt tham dự lễ tiễn biệt xong đi về, Hâm Nguyệt thở dài nói là không biết chồng của Tô Du sau này sẽ tiếp tục sống như thế nào.”
“Bởi vì bọn em biết từ nhỏ anh ấy đã sống rất vất vả, ban đầu là bố mẹ thường xuyên cãi nhau, sau đó là ly hôn, mẹ tái giá, anh ấy ở lại với bố, nhưng bố thường xuyên không về nhà, nên anh ấy coi như được bố mẹ của Tô Du nuôi lớn. Tô Du là cứu tinh của anh ấy, cũng là ánh sáng của anh ấy.”
“Ánh sáng đã tắt, anh ấy sẽ tiếp tục sống như thế nào đây?” Phương Thư Mạn lắc đầu, “Em không nghĩ ra được.”
“Ngày hôm sau, em và Hân Nguyệt lại gặp anh ấy, nhưng là một người đã qua đời.” Phương Thư Mạn chớp mắt rất nhanh, “Buổi tối kết thúc lễ tiễn biệt, anh ấy đã uống một lượng lớn thuốc ngủ tại nhà.”
“Anh ấy đi tìm ánh sáng của mình rồi.”
“Anh ấy nói anh ấy tên là Lộ Thời, là chồng của Tô Du.” Đây là lời Lộ Thời nói khi lần đầu gặp Phương Thư Mạn tại nhà tang lễ.
Cũng là lời giới thiệu bản thân của anh ấy trong lễ tiễn biệt vợ.
Đối với Phương Thư Mạn, Tịch Thận Trạch đối với cô cũng giống như Tô Du đối với Lộ Thời.
Tịch Thận Trạch đã từng trở thành lý do để cô tiếp tục đối mặt với cuộc sống, Tịch Thận Trạch đương nhiên cũng có thể trở thành lý do cô từ bỏ cuộc sống.
Tối nay Phương Thư Mạn nói một tràng dài như vậy nhưng vẫn chưa diễn đạt hết ý. Không biết có phải vì say rượu nên cô mới biểu đạt không có trọng tâm như vậy không.
Thực ra tóm lại chỉ một câu —— anh là lý do thúc đẩy cô tiếp tục sống khi cô cảm thấy cuộc sống thật đau khổ.
Lý do duy nhất.
Không biết anh có hiểu không.
“Anh Thận,” Phương Thư Mạn nhẹ giọng hỏi: “Nếu em chết, liệu anh có làm giống như Lộ Thời không?”
Câu hỏi này quá nghiêm túc lại quá viển vông.
Tịch Thận Trạch không trả lời, hỏi ngược lại: “Còn em thì sao?”
Phương Thư Mạn không chút do dự đưa ra câu trả lời: “Em sẽ làm vậy.”
Tịch Thận Trạch thầm thở dài.
Anh biết mà.
Vừa rồi cô nói nhiều như vậy, nghe có vẻ như đang kể với anh về sự sống chết của người khác, thực tế là đang ám chỉ chính mình.
Có lẽ cô chỉ muốn diễn đạt một câu, đó là anh chết thì em cũng không sống nữa.
Nhưng chỉ cần anh còn sống, bất kể ở đâu, ở bên ai, cô có còn gặp lại anh được nữa hay không, chỉ cần biết anh còn sống thì cô có thể tiếp tục sống.
Cô đang dùng cách của mình để nói với anh rằng, cô thực sự rất trân trọng anh – một người đã mất lại tìm về được.
Mãi đến khi Phương Thư Mạn ngủ say, Tịch Thận Trạch vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô.
Nhưng trong lòng anh đã có câu trả lời.
Anh sẽ không làm giống như Lộ Thời.
Nếu ông trời mang cô đi, anh sẽ dùng quãng đời còn lại của mình để trừng phạt bản thân.
Mỗi ngày, từ lúc tỉnh giấc anh sẽ bắt đầu nhớ cô, đến tối khi chuẩn bị đi ngủ, vừa nhắm mắt lại là một lần nữa đắm chìm trong nỗi đau mất cô, cả đêm không ngủ được vì đã mãi mãi mất đi người mình yêu.
Anh muốn bản thân trong từng ngày đêm mất cô, từng phút từng giây đều bị giày vò.
Anh sẽ chịu đựng nỗi đau như dao cắt này, cho đến khi thần chết cuối cùng cũng chịu tha thứ cho anh.
Theo chân người mình yêu nhất cùng nhau ra đi là giải thoát, nhưng tỉnh táo để nỗi đau mất đi người mình yêu nhất giày vò cả đời mới là cực hình tàn khốc nhất trên đời.
–