Cả Họ Lẫn Tên - Ngải Ngư

Chương 35




Hôm nay là thứ Hai, Tịch Thận Trạch có tiết đầu nên chỉ có thể để Phương Thư Mạn ở trạm tàu điện ngầm.

Sau khi đến nhà tang lễ, Phương Thư Mạn thay đồng phục làm việc rồi bước vào văn phòng, tình cờ chạm mặt Ngụy Lộ Sinh đang ra ngoài.

Ngụy Lộ Sinh vừa liếc mắt đã nhận ra mắt Phương Thư Mạn hơi sưng, mặc dù cô đã trang điểm nhẹ để cố che bớt. Ông ấy nhíu mày hỏi: “Mắt em sao thế?”

Phương Thư Mạn cười đáp: “Chắc là do tối qua em ngủ sai tư thế ạ, sáng nay dậy thấy bị trẹo cổ, cổ đau mắt sưng.”

Cô trả lời quá chi tiết, giống như đang che giấu điều gì đó.

Ngụy Lộ Sinh biết không phải câu trả lời này, nhưng cũng không hỏi thêm nữa.

Các bạn trẻ hàn gắn tình cảm thì khóc lóc, cãi vã, giằng co, đều có cả.

Biết đâu còn có thể thúc đẩy tình cảm phát triển.

Trần Hâm Nguyệt đến sớm, vậy nên cô ấy ở trong văn phòng đã nghe hết mọi chuyện.

Đợi Ngụy Lộ Sinh đi rồi, Phương Thư Mạn vừa bước vào, Trần Hâm Nguyệt đã chạy đến bên cạnh cô, trêu chọc cô: “Ồ ~ Ngủ sai tư thế à!”

Nói xong còn dùng khuỷu tay khẽ chạm vào cánh tay của Phương Thư Mạn.

Phương Thư Mạn biết cô ấy đang trêu chọc mình, cũng không chịu thua mà trêu lại: “Có bản lĩnh thì cậu nói những lời này trước mặt đàn anh đi.”

Đúng lúc Đinh Khai Chiêu bước vào, nghe thấy lời của Phương Thư Mạn. Anh ta không khỏi hỏi: “Nói gì cơ?”

Phương Thư Mạn cười không nói gì, vì cô biết Trần Hâm Nguyệt chắc chắn sẽ tiếp lời để nói cho trót lọt, biết đâu còn trêu chọc đàn anh.

Nhưng kỳ lạ thay là Trần Hâm Nguyệt lại không tiếp lời. Cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt nở nụ cười, chỉ là một nụ cười rất gượng gạo.

Phương Thư Mạn nhìn cô ấy rồi lại nhìn Đinh Khai Chiêu.

Ai ngờ Đinh Khai Chiêu dường như cũng có chút không tự nhiên, mặc dù anh ta đang cố gắng để mình trông thật bình tĩnh tự nhiên.

Phương Thư Mạn biết Trần Hâm Nguyệt thích đàn anh. Tất nhiên là trong lòng cô cũng hiểu đàn anh có ý với mình. Cho nên trước đây cô mới giữ khoảng cách với đàn anh, cố gắng tránh ở riêng với đàn anh.

Vì cô hiểu rõ nhất, cô không thể đáp lại tình cảm của đàn anh.

Bây giờ, giữa hai người họ… chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.

Nhưng Phương Thư Mạn không muốn dò hỏi, đây là chuyện riêng tư giữa hai người họ, nếu Hâm Nguyệt muốn tâm sự với cô, cô rất sẵn lòng lắng nghe, nhưng Hâm Nguyệt không chủ động nói thì cô cũng sẽ không gặng hỏi.

Buổi sáng, Phương Thư Mạn trang điểm cho một người đã khuất cùng tuổi với cô, là một người phụ nữ đã ly hôn có một đứa con trai 5 tuổi.

Tối thứ Sáu, người quá cố này bảo chồng cũ đón con trai đi, hai người hẹn nhau là chồng cũ sẽ đưa con trai đi chơi cuối tuần, Chủ nhật sẽ đưa đứa trẻ về đây. Kết quả là tối qua chồng cũ đưa con trai về nhà thì mới phát hiện người quá cố đã chết ở nhà, trong nhà đã có mùi tử thi.

Là tự sát, trầm cảm.

Điều cuối cùng cô ấy làm khi không chịu đựng được nữa là để con trai đi, không muốn để đứa trẻ nhìn thấy cảnh cô ấy tự tử.

Trước khi trang điểm làm sạch cho người quá cố, Phương Thư Mạn cũng cúi chào người quá cố giống như mọi lần trước.

Sau đó là quá trình làm sạch và trang điểm cho thi thể kéo dài vài giờ đồng hồ.

Lúc Phương Thư Mạn và đồng nghiệp phụ trách buổi lễ tiễn biệt này đưa người quá cố nằm yên bình trong nhà băng đến phòng tiễn biệt, cô đã gặp con trai của người quá cố.

Một đứa trẻ rất ngoan và dễ mến.

Cậu bé nằm sấp trước quan tài nhìn người quá cố rất lâu, rồi quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi bố mình: “Bố ơi, bao giờ thì mẹ tỉnh dậy ạ?”

Như thể nếu nói to hơn một chút sẽ làm phiền mẹ cậu đang ngủ vậy.

Bố cậu đau buồn cụp mắt nhìn con trai, môi mấp máy nhưng nhất thời không nói nên lời.

Buổi lễ tiễn biệt này do Sở Duyệt Vân chủ trì.

Lúc buổi lễ kết thúc thì đã ba giờ chiều.

Lúc này Phương Thư Mạn mới thấy đói. Nhưng chỉ còn hai tiếng nữa là được tan làm về nhà, nếu bây giờ ăn thì tối có thể không ăn nổi.

Phương Thư Mạn không đến căng tin ăn cơm nữa, cô gọi một cốc trà sữa.

Hơn nửa tiếng sau, Phương Thư Mạn nhận được trà sữa ở cổng nhà tang lễ, vừa uống trà sữa vừa đi vào trong.

Nhưng không về văn phòng, mà là ngồi xuống chiếc ghế dài dưới gốc cây.

Cậu bé mất mẹ ngày hôm nay khiến Phương Thư Mạn nhớ đến Tịch Thận Trạch.

Ngày trước hồi còn quen Tịch Thận Trạch, Phương Thư Mạn đã từng hỏi Tịch Thận Trạch là tại sao lại muốn trở thành một bác sĩ pháp y.

Sau đó Tịch Thận Trạch đã kể cho cô nghe một câu chuyện——

Có một cậu bé từ nhỏ đã không có cha, lúc đi mẫu giáo có bạn học mắng cậu là đồ con hoang. Thế là về đến nhà cậu hỏi mẹ là bố cậu là ai, ở đâu, tại sao không về nhà, mẹ cậu chỉ nói: “Con không có bố, chỉ có mẹ thôi.”

Cậu bé tủi thân nói: “Tại sao những đứa trẻ khác đều có bố, còn con thì không ạ?”

Mẹ cậu trả lời: “Vì bố con là một sai lầm của mẹ.”

“Con biết tại sao mẹ đặt tên cho con là ‘Thận Trạch’* không?” Mẹ cậu nói với cậu, “Vì mẹ mong sau này dù con gặp bất cứ người nào hay việc gì thì cũng phải cân nhắc lựa chọn cho cẩn thận.”

(*Thận Trạch do mẹ anh đặt là chữ 慎择: 慎 nghĩa là cẩn thận, 择 nghĩa là lựa chọn. Còn tên Thận Trạch mà anh được đặt lại sau này là 慎泽: cũng là chữ慎 cẩn thận, còn 泽 thì có nghĩa là ân huệ.)

Một đứa trẻ mới năm tuổi làm sao hiểu được những điều này, cậu chỉ để tâm đến câu nói “bố con là một sai lầm” của mẹ, vì vậy, cậu hỏi: “Vậy còn con thì sao ạ? Mẹ ơi, con cũng là một sai lầm sao?”

Mẹ cậu dường như không ngờ cậu sẽ hỏi một câu như vậy, bà chỉ trố mắt nhìn cậu đến ngây người.

Cậu bé lại nói với mẹ: “Các bạn nói con là đồ con hoang, vì con không có bố.”

“Con không phải là con hoang, con được sinh ra từ bụng mẹ, con có mẹ mà,” Mẹ cậu ôm cậu vào lòng, vuốt ve đầu cậu, nói: “Nếu con cần, mẹ cũng có thể làm bố cho con, mẹ rất yêu con, sao con có thể là đồ con hoang được?”

Sau chuyện này không lâu, một buổi chiều mùa hè năm đó, cậu bé đi học mẫu giáo về thì thấy trong nhà có mùi gì đó hôi hôi, rất giống mùi trứng thối.

“Mẹ ơi, có phải trứng thối không ạ?” Cậu không chắc chắn lắm hỏi một câu.

Nhưng mẹ không trả lời cậu, cậu đi đến cửa phòng ngủ đang mở thì phát hiện mẹ nằm nghiêng trên giường, quay lưng về phía cậu.

Mùi hôi càng nồng nặc hơn.

Cậu tưởng mẹ đang ngủ, nên tự vào bếp, bắc ghế nhỏ nấu cơm.

Cậu chỉ biết nấu mì sợi nước trong.

Đun sôi nước trước, sau đó cho mì vào, nấu sôi một lúc là có thể ăn được, nhưng phải cẩn thận kẻo bỏng. Đây đều là mẹ dạy cậu.

Nhưng khi cậu nấu xong mì thì mẹ vẫn còn ngủ. Cậu đến bên giường gọi mẹ dậy ăn cơm, mẹ vẫn không tỉnh.

Cậu lại ngửi thấy một mùi hôi rất nồng nặc.

“Mẹ ơi, mẹ làm gì thế ạ? Trên người mẹ hôi quá.” Cậu nhỏ giọng hỏi.

Không có tiếng trả lời.

Không đợi được mẹ tỉnh, cậu bé tự đi ăn mì trước, còn để lại mì trong nồi cho mẹ, mặc dù đã nhão nhoét.

Sau đó, cậu tự làm bài tập, rửa mặt rửa chân, cuối cùng trèo lên giường, nằm cạnh người mẹ vẫn đang “ngủ”.

Vì trước đây cũng từng xảy ra tình trạng này nên cậu không thấy có gì bất thường, chỉ nghĩ mẹ mệt không muốn ăn cơm nên ngủ trước.

Mãi đến sáng hôm sau, ngủ dậy cậu mới thấy không ổn.

Mẹ vẫn giữ nguyên tư thế như tối qua, và mùi trong phòng… phải nói là mùi trên người mẹ càng ngày càng nồng hơn.

Cậu quỳ trên giường, ngây người nhìn người mẹ bất động quay lưng về phía mình, trong nháy mắt như đột nhiên hiểu ra điều gì đó.

Cậu hoảng hốt xuống giường, muốn đến phòng khách dùng điện thoại bàn để gọi 110, nhưng nếu cậu đoán sai thì sao, nếu mẹ không… không chết thì sao.

Cậu tự an ủi mình như vậy, từng bước đi đến bên giường nơi mẹ đang nằm rồi từ từ đưa tay ra, học theo những gì mình thấy trong phim truyền hình để kiểm tra hơi thở của mẹ.

Không có hơi thở.

Mẹ không thở nữa rồi…

Cậu ngây người mở to mắt, nước mắt tuôn rơi.

Cậu chạy vào phòng khách, dọc đường đi có té ngã nhưng không hề thấy đau.

Cậu vừa khóc vừa gọi 110, ôm chặt ống nghe điện thoại như thể đang nắm lấy sợi dây cứu mạng, nức nở nói với cảnh sát trực điện thoại: “Mẹ cháu chết rồi ạ…”

…..

“Thư Thư, anh đã ngủ cạnh xác mẹ cả đêm,” Khi Tịch Thận Trạch nói điều này, vẻ mặt anh rất bất an hỏi cô: “Em có ngại không…”

Anh còn chưa nói hết câu, Phương Thư Mạn đã lao vào lòng anh. Cô đưa tay ôm lấy eo anh, ôm anh rất chặt, dường như chỉ có như thế mới có thể mang lại cho anh chút cảm giác an toàn.

“Anh Thận,” Đầu cô lắc như trống bỏi, “Em không để ý, hoàn toàn không để ý.”

Phương Thư Mạn buồn bã rơi nước mắt, vừa khóc vừa nức nở: “Em thấy khó chịu lắm, anh Thận.”

Tịch Thận Trạch cũng đã kể cho Phương Thư Mạn nghe tất cả những chuyện sau đó.

Hôm đó, cảnh sát và pháp y đến hiện trường để khám nghiệm, Tịch Thận Trạch cũng không tránh khỏi bị cảnh sát hỏi một số tình huống sau khi anh về nhà.

Triệu Ngọc Minh là pháp y phụ trách vụ án của mẹ anh, sau khi khám nghiệm và giải phẫu xác của mẹ Tịch Thận Trạch, nhóm pháp y xác định mẹ anh đã bị cưỡng hiếp, nguyên nhân tử vong là ngạt thở do tác động ngoại lực.

Hơn nữa, mặc dù hiện trường đã bị Tịch Thận Trạch vô tình xông vào phá hoại, nhưng cảnh sát vẫn tìm thấy dấu vân tay và tóc của hung thủ, kết hợp với tinh dịch lấy được từ bên trong cơ thể nạn nhân, cơ quan cảnh sát đã nhanh chóng khoanh vùng được hung thủ của vụ án.

Là ông chủ của một bãi phế liệu gần đó, năm nay hơn năm mươi tuổi, bị tật ở chân.

Tịch Thận Trạch nhận ra người này.

Mẹ anh, Tịch Thiên Ngưng, thường đảm nhiệm công việc kinh doanh của bãi phế liệu do ông ta làm chủ, thỉnh thoảng gói bánh bao hoặc nướng bánh nướng cũng sẽ mang đến cho ông ta nếm thử, vì Tịch Thiên Ngưng đã nói với anh rằng ông chủ bãi phế liệu trông rất giống ông ngoại, còn nói rằng ông ta sống cô đơn, chân tay cũng không tiện, rất đáng thương, có thể giúp đỡ thì cứ giúp.

Tịch Thiên Ngưng cũng từng tâm sự với Tịch Thận Trạch rằng bà rất có lỗi với bố mình, bà nói bà được bố một mình nuôi dưỡng, đến cuối cùng không những không thể báo hiếu mà còn chọc bố tức chết.

Tịch Thận Trạch chưa từng gặp ‘ông ngoại’ mà mẹ hay nhắc đến, nhưng anh mơ hồ nhớ rằng mỗi lần mẹ nhắc đến ông ngoại, bà đều rất hối hận và áy náy.

Nhưng Tịch Thiên Ngưng không thể ngờ rằng, bà sẽ bị chính người mà bà đối xử tốt như người thân hãm hại đến chết.

Ông chủ bãi phế liệu khi bị thẩm vấn đã nói rằng lòng tốt mà Tịch Thiên Ngưng dành cho ông là “ve vãn”.

“Bà ta là một bà mẹ đơn thân, một mình nuôi con trong một khu nhà cũ nát như thế này, chẳng phải là muốn ve vãn một người đàn ông nào đó để thoát khỏi cuộc sống nghèo khổ sao?”

“Lúc đầu tôi không định giết bà ta, tôi chỉ muốn chơi bà ta thôi.”

“Chiều hôm đó, tôi vào nhà bà ta, bà ta rót nước cho tôi, sau đó tôi nói rõ ý định của mình là muốn chơi bà ta, nhưng bà ta lại giả vờ trong sáng, bà ta bảo tôi cút đi, còn nói rằng bà ta chăm sóc tôi chỉ vì thấy tôi là một người què đi lại bất tiện nên mới thương hại tôi. Tôi tức giận nên đã đứng dậy tiến đến gần bà ta, bà ta định kêu lên, tôi bèn bịt miệng bà ta lại… Tôi kéo bà ta đến bên giường, ném lên giường, bất chấp sự phản kháng của bà ta, dùng gối đè lên mũi và miệng bà ta để bà ta không kêu cứu được, rồi cưỡng hiếp bà ta.”

“Sau đó bà ta chết ngạt.”

“Tôi rất hoảng, không biết phải giải quyết thế nào, nên đã đặt bà ta nằm nghiêng như đang ngủ, sau đó bỏ chạy.”

Tịch Thận Trạch không nghe thấy những lời này, nhưng hồ sơ vụ án của cục cảnh sát đều có ghi chép.

Năm 2003, vụ án bà mẹ đơn thân tử vong trong nhà thuê 710.

Người chết là mẹ của Tịch Thận Trạch.

Lúc đó, anh vẫn còn tên là Tịch Thận Trạch (慎择).

Mẹ là người thân duy nhất của anh.

Sau khi mẹ mất, anh trở thành trẻ mồ côi.

Sau đó, với sự giúp đỡ của Triệu Ngọc Minh, Tịch Thận Trạch được Quảng Sĩ Ngọc nhận nuôi.

Khi Quảng Sĩ Ngọc hỏi Tịch Thận Trạch tên gì, Tịch Thận Trạch trả lời: “Tịch Thận Trạch, Tịch của Tịch Thiên Ngưng, Thận Trạch của thận trọng lựa chọn.”

Ông nội gật đầu, nói: “Ý nghĩa thì tốt. Nhưng mà ông đổi cho cháu một chữ nhé? Chúng ta đổi chữ Trạch (择) thành chữ Trạch (泽) có ba chấm nước, được không?”

“Tại sao ạ?” Anh hỏi.

Dù gặp phải bất kỳ ai hay bất kỳ chuyện gì đều phải cân nhắc kỹ lưỡng. Đây là điều mẹ dặn anh phải ghi nhớ trong lòng.

Quảng Sĩ Ngọc cười cười xoa đầu anh, nhẹ nhàng đáp: “Họ là do mẹ cháu ban cho, không thể đổi được, ‘thận trọng’ là mẹ cháu mong cháu có thể suy nghĩ kỹ càng rồi hành động, trở thành một người đưa ra quyết định thận trọng. Dù là thận trọng trong quyết định hay thận trọng trong bất cứ điều gì khác, chỉ cần có chữ ‘thận’ là đủ rồi.”

“Ông nội muốn cho cháu biết, cháu là ân huệ trời ban. Bất kể là đối với mẹ cháu hay đối với ông, sự xuất hiện của cháu đều là ân huệ trời ban.”

“Vì vậy, gọi là Thận—” Quảng Sĩ Ngọc cầm lấy tay Tịch Thận Trạch, chậm rãi viết một chữ vào lòng bàn tay nhỏ bé của anh, “Trạch (泽).”

“Cháu đồng ý không?”

Tịch Thận Trạch gật đầu, ngoan ngoãn trả lời: “Cháu đồng ý, cảm ơn ông nội.”

Thận Trạch.

Tịch Thận Trạch.

Phương Thư Mạn thầm đọc tên anh trong lòng, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Đối với cô, Tịch Thận Trạch cũng là ân huệ mà trời ban cho cô.

Cô vốn như một con kiến quanh năm sống trong hang động ẩm ướt tối tăm. Chính anh là người đã đưa cô đến với ánh sáng mặt trời, để cô được tắm mình trong ánh nắng ấm áp.

Cũng vì khi còn trẻ đã gặp được một người tốt như vậy, nên nhiều năm sau đó không còn ai có thể lọt vào mắt xanh của cô nữa.

Ngay từ khi mùa đông năm đó đến, cô đã trao trọn trái tim mình cho anh.

Chưa từng lấy lại.

Chưa bao giờ.

…..

Đúng lúc này, Phương Thư Mạn nghe thấy sau lưng có tiếng gọi: “Mạn Mạn.”

Phương Thư Mạn cắn ống hút quay mặt lại, thấy Sở Duyệt Vân đang đi tới. Cô mỉm cười nói: “Cuối cùng cũng rảnh rồi à.”

Chiều nay có liên tiếp hai buổi tiệc tiễn biệt, Sở Duyệt Vân vừa mới nghỉ ngơi xong. Cô ấy mặc một chiếc váy liền thân màu đen dài quá gối, tay lỡ, đi đến ngồi xuống bên cạnh Phương Thư Mạn.

Phương Thư Mạn nhận ra vẻ mệt mỏi trong ánh mắt cô ấy, khẽ thở dài hỏi: “Cậu không nghỉ ngơi à? Sao trông mệt mỏi thế?”

Sở Duyệt Vân cười cười, gật đầu đáp: “Dạo này ngủ không ngon lắm.”

“Sao vậy?” Phương Thư Mạn thử ngẫm lại, xác định rằng cường độ công việc gần đây chỉ ở mức nhẹ đến trung bình, không nên vì cường độ công việc quá lớn mà ngủ không ngon.

Sở Duyệt Vân không trả lời Phương Thư Mạn ngay.

Phương Thư Mạn cảm giác được chắc là chuyện riêng tư của cô ấy, không nên hỏi nhiều, vì vậy đã chuyển sang chủ đề khác, hỏi cô ấy: “Đàn anh Tần đã trả hoa tai cho cậu chưa?”

Sở Duyệt Vân gật đầu: “Ừm, trả hôm thứ Bảy rồi, anh ấy gọi thẳng dịch vụ chuyển phát cùng thành phố gửi đến cho mình.”

“Vậy thì tốt,” Phương Thư Mạn cười trách Sở Duyệt Vân: “Cậu cũng không nói gì nên mình đâu có biết cậu làm mất hoa tai, lỡ như nó rơi ở nhà mình mà mình không phát hiện ra thì sao?”

Sở Duyệt Vân vô tư nói đùa: “Thế thì là của cậu rồi, lúc nào cậu phát hiện ra thì cứ mang đi bán lấy tiền.”

Phương Thư Mạn nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Sở Duyệt Vân.

“Sở Sở…” Cô còn chưa kịp nói hết lời, Sở Duyệt Vân đã thở dài thườn thượt, thành thật với Phương Thư Mạn: “Mình chia tay rồi, Mạn Mạn.”