Cả Họ Lẫn Tên - Ngải Ngư

Chương 27




Phương Thư Mạn được Tịch Thận Trạch bế đến bên bàn, anh đặt cô lên bàn làm việc, lấy khăn giấy từ hộp khăn giấy bên cạnh ra lau tay mình, cũng lau sạch cho cô.

Sau đó Tịch Thận Trạch đi vào nhà vệ sinh, chỉ rửa tay rồi nhanh chóng quay lại.

Đến khi Phương Thư Mạn lấy lại được bình tĩnh thì cô và anh đã cùng nhau nằm trên giường, được anh ôm vào lòng giống như thường lệ.

Vì cơ thể áp sát vào nhau nên Phương Thư Mạn có thể cảm nhận rõ ràng phản ứng vẫn chưa tan của anh.

Phương Thư Mạn không khỏi nhớ lại sự mất kiểm soát vừa rồi, nhất thời mặt đỏ bừng, má nóng ran.

Nhưng mà, bây giờ anh…

Cô cắn môi, lấy hết can đảm, cứ thế cúi đầu nhỏ giọng hỏi anh: “Anh… anh cần em giúp anh không?”

Tịch Thận Trạch nhất thời không hiểu, nghi hoặc: “Hửm?”

Phương Thư Mạn vô cùng lúng túng, không dám lên tiếng.

Tịch Thận Trạch phản ứng lại.

Lồng ngực anh bật ra một tiếng cười khẽ, giọng điệu bất lực đáp lại cô: “Không cần đâu.”

Phương Thư Mạn nghe vậy thì càng xấu hổ tợn, cô nhắm chặt mắt, không dám thở mạnh, trong lòng không ngừng thôi miên bản thân nhanh chóng ngủ đi.

Ngủ rồi thì sẽ không xấu hổ nữa.

Sau đó cô thực sự ngủ thiếp đi.

Đến khi Phương Thư Mạn tỉnh lại thì đã gần bốn giờ chiều.

Giấc ngủ này Phương Thư Mạn ngủ rất thoải mái, không nằm mơ mà cũng không cảm nhận được bất cứ chuyện gì sau khi ngủ, chẳng hạn như việc hai người lật người khi ngủ, hay là cảm giác được Tịch Thận Trạch ôm ngủ, cũng như Tịch Thận Trạch đã thức dậy ra ngoài lúc nào, v.v.

Cô hoàn toàn không nhớ được gì.

Sau khi tỉnh lại, Phương Thư Mạn chỉ cảm thấy cả cơ thể nhẹ nhõm, là cảm giác thoải mái cực độ mà đã nhiều năm rồi cô không được trải nghiệm.

Giấc ngủ trưa này như thể đã nạp cho cô một loại điện năng gọi là “thư giãn toàn thân”.

Trong phòng chỉ còn lại một mình cô.

Nhưng trên bàn làm việc lại có thêm một cốc nước, bên trong còn một ít nước.

Có lẽ là sau đó Tịch Thận Trạch đã mang vào.

Có tiếng nói cười và tiếng xóc đĩa từ phòng khách truyền đến, Phương Thư Mạn đột nhiên cảm thấy mình rất hạnh phúc. Cảm giác này giống như trở về thời thơ ấu, cô thức dậy trong phòng, nghe thấy tiếng bố xào thức ăn trong bếp.

Cô xuống giường, xỏ dép lê, mơ màng đi ra phòng khách.

Tịch Thận Trạch nghe thấy động tĩnh thì lập tức quay mặt lại. Anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, ôn tồn hỏi: “Em tỉnh rồi à?”

Phương Thư Mạn ngoan ngoãn gật đầu, đáp lại anh: “Vâng.”

Vì vừa mới ngủ dậy nên giọng nói của cô nghe có vẻ mềm mại hơn bình thường, khiến người nói chuyện với cô cũng vô thức hạ giọng.

Nghê Hân Vân cười hỏi Phương Thư Mạn: “Lần này tỉnh thật rồi chứ?”

Phương Thư Mạn ngơ ngác, không hiểu tại sao Nghê Hân Vân lại hỏi như vậy.

Quảng Sĩ Ngọc cũng cười, vui vẻ nói: “Xem ra là không nhớ gì rồi.”

Phương Thư Mạn bỗng có trực giác mình đã làm gì đó trong lúc ngủ, cô có chút bất an nhìn Tịch Thận Trạch, Tịch Thận Trạch hỏi: “Em ra ngoài uống nước giữa chừng, bị Diệp Vũ Triều gọi lại chơi giúp cậu ấy một lúc, còn ù nữa, không nhớ sao?”

Ánh mắt của Phương Thư Mạn từ lo lắng biến thành kinh ngạc.

Cô hoàn toàn không có ấn tượng gì, ngơ ngác phát ra một tiếng: “Hả?”

Lúc đó Diệp Vũ Triều phải đi vệ sinh, vừa khéo gặp Phương Thư Mạn mơ mơ màng màng đi ra ngoài, anh ấy bèn nói: “Chị dâu, chị qua chơi giúp em ván bài được không, đánh thế nào cũng được.”

Phương Thư Mạn không nói gì, nhưng ngoan ngoãn đi tới ngồi vào vị trí của Diệp Vũ Triều.

Cô bắt đầu thay Diệp Vũ Triều chơi ván bài này, cuối cùng tự bốc được ù.

Ván bài vừa kết thúc là Diệp Vũ Triều cũng quay lại, Phương Thư Mạn liền đứng dậy nhường chỗ, vẻ mặt vẫn chưa ngủ đủ, đi về phía bàn ăn.

Giữa chừng vừa hay đi ngang qua Tịch Thận Trạch, Tịch Thận Trạch giơ tay nắm lấy cổ tay cô, giọng điệu rất đỗi dịu dàng hỏi cô: “Em đi đâu thế?”

Phương Thư Mạn ngoan ngoãn bảo anh: “Anh Thận, em đi uống nước.”

Tịch Thận Trạch bèn đứng dậy kéo cô đến bên bàn ăn.

Anh rót cho cô một cốc nước, nhưng cô không uống ngay mà cầm cốc đi vào phòng Tịch Thận Trạch.

Tịch Thận Trạch lo lắng đi theo cô, thấy cô đi vào rồi ngồi xuống mép giường, ngoan ngoãn uống từng ngụm nước trong cốc, sau đó đặt cốc nước xuống rồi nằm lên giường tiếp tục nhắm mắt ngủ.

Tịch Thận Trạch trở về phòng khách, dưới ánh mắt dò hỏi của ba người, anh lên tiếng nói: “Cô ấy lại ngủ rồi.”

Diệp Vũ Triều cảm thấy rất thú vị, anh ấy cười nói: “Vậy là chị dâu đã tỉnh chưa? Tỉnh một lúc thôi à? Đến khi tỉnh lại, chị ấy có nhớ không?”

Tịch Thận Trạch không chắc, nhưng anh nghiêng về khả năng cô sẽ không nhớ.

Mặc dù tình trạng vừa rồi của cô rất giống chứng mộng du, nhưng Tịch Thận Trạch lại không nghĩ vậy.

Bởi vì trước khi ngủ trưa anh đã kéo cô đùa giỡn, cho nên anh nghi ngờ rằng chính anh đã khiến thần kinh của cô quá hưng phấn, dẫn đến việc cô ngủ nhưng não vẫn trong trạng thái hưng phấn, cho nên mới có thể xảy ra tình trạng này.

Nghe Nghê Hân Vân kể lại đầu đuôi sự việc, Phương Thư Mạn rất ngạc nhiên khi biết mình đã tỉnh dậy giữa chừng, còn làm rất nhiều việc, thậm chí còn cầm cốc thủy tinh vào phòng nữa…

Cô có chút ngượng ngùng nói: “Em không nhớ gì hết, ngược lại còn thấy giấc ngủ này rất ngon, tỉnh dậy cũng thấy rất thoải mái.”

Nghê Hân Vân đi tới ôm vai Phương Thư Mạn từ phía sau, đôi mắt cong cong nói: “Về nhà mình mà, ở nhà lúc nào cũng thoải mái, sáng nay mình ngủ bù cũng rất sướng.”

Một lúc sau, Phương Thư Mạn trở về phòng lấy cốc nước, Tịch Thận Trạch đi theo cô vào trong. Anh đóng cửa lại, đi đến bên cạnh cô, thấp giọng hỏi: “Trước đây đã từng có tình trạng này chưa? Giữa lúc ngủ thì tỉnh dậy làm việc nhưng em hoàn toàn không có ấn tượng gì cả?”

Phương Thư Mạn lắc đầu, thành thật nói: “Chưa từng.”

Tịch Thận Trạch đang xác nhận xem cô có triệu chứng bệnh liên quan nào không.

Cô cũng nhận ra anh đang lo lắng cho tình trạng cơ thể của cô, bèn cười an ủi anh: “Giấc ngủ này thực sự rất thoải mái, nhiều năm rồi em chưa từng có cảm giác thoải mái đến mức chẳng còn nhớ gì thế này.”

Tịch Thận Trạch còn chưa kịp nói gì, Phương Thư Mạn lại hỏi: “Anh có nghi ngờ em bị mộng du không?”

Cô rất chắc chắn nói: “Em không bị đâu, nếu em bị thì hồi đại học, bạn cùng phòng nhất định sẽ phát hiện ra và nói cho em biết rồi.”

“Hơn nữa, bình thường em ngủ không sâu, thuộc loại người dễ tỉnh, hôm nay là trường hợp ngoại lệ.” Nói xong, cô còn cười nhẹ vỗ vỗ vào cánh tay anh.

Tịch Thận Trạch thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt như không thể làm gì với cô.

Nhưng trong lòng anh lại khó chịu vì câu nói “nhiều năm rồi em chưa từng có cảm giác thoải mái đến mức chẳng còn nhớ gì thế này” của cô.

Giọng anh vừa trầm ấm lại nhẹ nhàng hỏi cô: “Em thích nơi này không?”

Đôi mắt Phương Thư Mạn sáng lên, cô liên tục gật đầu, giọng điệu cũng phấn khích hẳn lên: “Ừm! Em rất thích!”

Cô thực sự rất thích nhà ông nội, tuy không lớn nhưng vô cùng ấm áp, khiến cô có cảm giác như được trở về nhà.

Đây là nơi Tịch Thận Trạch lớn lên, khắp nơi đều có dấu ấn cuộc sống của anh.

Ở đây cô sẽ cảm thấy rất thoải mái, là một cảm giác thoải mái chưa từng có.

Cảm giác này giống như, dù có chuyện lớn đến đâu đè xuống, chỉ cần đến đây thì Phương Thư Mạn sẽ thấy chẳng có gì to tát cả.

“Vậy sau này chúng ta rảnh thì về đây nhiều hơn.” Anh cười nói.

Phương Thư Mạn cười cong mắt, vui vẻ đồng ý: “Được.”

Ăn tối xong, Quảng Sĩ Ngọc xuống nhà tản bộ, bốn người trẻ cũng đi theo ra ngoài.

Ông cụ đi phía sau bốn người trẻ, những người hàng xóm sống trong khu phố này thấy vậy đều dừng lại hỏi thăm đôi câu.

Khi biết được đây là cháu trai cháu gái đều đã lập gia đình, nay đưa cháu dâu và cháu rể về thăm ông cụ, họ không khỏi khen ngợi vài câu. Sau đó có một ông già thường chơi cờ và nuôi chim cùng Quảng Sĩ Ngọc hỏi mấy đứa trẻ này làm việc ở đâu, Quảng Sĩ Ngọc bèn nói: “Cháu trai thì các bác biết rồi, là pháp y, hiện cũng đang dạy học ở trường đại học, cháu dâu thì…”

Phương Thư Mạn sợ nghề nghiệp của mình sẽ gây ra rắc rối cho ông nội, vội vàng giành lời tự khai nghề nghiệp của mình: “Cháu làm việc ở cơ quan dân chính ạ.”

Bên kia nghe thấy vậy thì nói: “Biên chế à?”

Phương Thư Mạn mỉm cười gật đầu: “Vâng.”

“Khá chứ nhỉ.” Người hàng xóm già không ngừng khen ngợi.

Nói chuyện xong với người hàng xóm già, Quảng Sĩ Ngọc tiếp tục đi về phía trước, sau đó quay đầu lại nói với Phương Thư Mạn: “Cháu sợ gì chứ? Ông nội không sợ thì cháu cần gì phải sợ?”

Phương Thư Mạn bất đắc dĩ, vừa buồn cười vừa giải thích: “Không phải vấn đề sợ hay không sợ đâu ông nội, cháu chỉ là không muốn ông vì nghề nghiệp của cháu mà bị hàng xóm xa lánh thôi ạ. Không phải tất cả mọi người đều thích cái nghề này, đâu đó vẫn có người e ngại đấy ạ.”

“Mọi người đều biết Tiểu Trạch là pháp y mà có ai e ngại đâu.” Quảng Sĩ Ngọc nói.

“Chuyện này thực sự rất khác nhau ạ.” Phương Thư Mạn thở dài.

Mặc dù pháp y và nhân viên khâm liệm có những điểm tương đồng, nhưng pháp y là pháp y, nhân viên khâm liệm là nhân viên khâm liệm.

Pháp y là người giúp người chết mở miệng nói ra sự thật, còn nhân viên khâm liệm chỉ là người trang điểm cho người đã khuất.

Trong quan niệm của nhiều người trong xã hội, người có trình độ cao và thực sự có năng lực mới có thể trở thành pháp y, còn nhân viên khâm liệm thì chắc chắn là không thi đỗ đại học, vì vậy chỉ có thể học chuyên ngành trang điểm cho người chết.

Đây là ấn tượng cố hữu của hầu hết mọi người đối với hai nghề này.

Phương Thư Mạn không chủ động thông báo với đối phương rằng cô là nhân viên khâm liệm, không phải vì cô lấy làm xấu hổ về nghề nghiệp của mình, cho rằng công việc của mình không được coi trọng.

Ngược lại, cô rất yêu nghề của mình.

Làm trong nghề này lâu rồi, Phương Thư Mạn đã gặp đủ loại người, tất nhiên có người thấy nhân viên khâm liệm rất ngầu và rất ngưỡng mộ cô, nhưng nhiều hơn là những người thấy cô xui xẻo, từ trong thâm tâm khinh thường và kỳ thị cô.

Vì vậy, đôi khi cô muốn đi con đường an toàn hơn.

Ví dụ như lúc này.

Phương Thư Mạn không muốn vì mối quan hệ nghề nghiệp của mình mà khiến ông nội có nguy cơ bị hàng xóm xa lánh.

Dù sao ngày nào đi ra đi vào cũng chạm mặt nhau, thực sự không cần thiết.

Lúc đi dạo, Phương Thư Mạn dùng điện thoại chụp vài bức ảnh, có ánh trăng trong vắt trên bầu trời, có cả những bông hoa dại đang vật lộn vươn mình từ trong đất.

Trở về nhà, cô đã đăng một bài trên vòng bạn bè.

Phương Thư Mạn rất thích chia sẻ những bức ảnh có thể khiến cô cảm thấy cuộc sống này tươi đẹp.

Quảng Sĩ Ngọc tuổi đã cao, đi dạo về không lâu thì trở về phòng ngủ.

Trong phòng khách chỉ còn lại bốn người trẻ tuổi.

Tịch Thận Trạch vào bếp rửa hoa quả.

Ngay sau đó, điện thoại của Diệp Vũ Triều reo lên, anh ấy cũng đứng dậy, quay trở lại phòng ngủ của Nghê Hân Vân để nghe điện thoại. Trong lúc nhất thời chỉ còn lại Phương Thư Mạn và Nghê Hân Vân trên ghế sofa trong phòng khách.

Hai cô gái dựa vào nhau, cùng nhau ăn chung một gói khoai tây chiên, xem bộ phim truyền hình đang phát trên tivi.

Chiếc tivi trong nhà vẫn là chiếc tivi mà trước đây họ đi học, không lớn lắm, nhưng rất bền, đến tận bây giờ vẫn dùng tốt.

Nghê Hân Vân và Tịch Thận Trạch đã đề cập nhiều lần rằng sẽ thay chiếc tivi màu cũ này, nhưng ông nội không đồng ý.

Người già càng lớn tuổi càng hay hoài cổ, những đồ vật cũ trong nhà Quảng Sĩ Ngọc đều không nỡ vứt đi, hỏng thì đem đi sửa rồi tiếp tục dùng.

Biết hai anh em có chủ ý, Quảng Sĩ Ngọc thậm chí còn dùng chuyện cắt đứt quan hệ để đe dọa, bảo hai đứa đừng lo lắng về những chuyện này, đồ đạc trong nhà hỏng rồi muốn mua cái mới thì ông cụ sẽ mở miệng đòi hai anh em mua.

“Không hỏng thì đổi làm gì, lãng phí tiền.” Ông cụ vẫn thường nói như vậy.

Hai người trẻ không thể lay chuyển được một người già, đành chiều theo ý ông cụ để ông cụ vui vẻ.

Nghê Hân Vân vừa nhai khoai tây chiên vừa hỏi Phương Thư Mạn: “Mạn Mạn, lần trước cậu hỏi mình chuyện anh mình hiến xác là vì cậu cũng muốn ký tến hiến xác à?”

Phương Thư Mạn cười gật đầu đáp: “Ừ.”

“Nhưng anh ấy không đồng ý.” Cô thở dài.

Nghê Hân Vân cười nói: “Anh mình đồng ý mới là lạ đó.”

“Cậu là người mà anh mình vô cùng yêu quý, sao anh ấy có thể nỡ để cậu hiến xác chứ.”

Phương Thư Mạn bị lời nói của Nghê Hân Vân làm cho đỏ mặt.

Cô hơi ngượng ngùng cười khẽ trách Nghê Hân Vân: “Cậu cũng là người mà Diệp Vũ Triều vô cùng yêu quý.”

Nghê Hân Vân nhướng mày, “Anh ấy có thể chiều chuộng mình là vinh hạnh của anh ấy.”

Phương Thư Mạn bật cười vì câu nói của Nghê Hân Vân.

Cười xong, Nghê Hân Vân lại hỏi: “Anh mình không đồng ý thì cậu vẫn hiến chứ?”

Phương Thư Mạn trầm ngâm một lúc rồi nói: “Mình sẽ đợi anh ấy đồng ý.”

Nghĩa là muốn hiến xác, đợi Tịch Thận Trạch đồng ý thì sẽ ký.

“Vậy nếu anh ấy không đồng ý cả đời thì sao?” Nghê Hân Vân đưa ra một giả thiết.

Phương Thư Mạn cười bất lực: “Thế thì không còn cách nào khác nữa.”

Nhưng cô nghĩ anh sẽ đồng ý.

Cô không thể nói rõ được, có lẽ đó là một trực giác, trực giác mách bảo Phương Thư Mạn rằng cuối cùng Tịch Thận Trạch sẽ đồng ý.

“Tại sao cậu lại muốn hiến xác?” Nghê Hân Vân chỉ tò mò.

Phương Thư Mạn cũng không có hoài bão hay lý tưởng lớn lao gì, cô chỉ muốn ở bên Tịch Thận Trạch, dù là sau khi chết.

Nhưng cô không thể nói với Nghê Nghê rằng: “Mình muốn được ở bên anh trai cậu kể cả sau khi chết.”

Nghe có vẻ hơi sến.

“Nói lớn thì là muốn đóng góp cho sự nghiệp y học, nói nhỏ thì là một chút ích kỷ của mình.” Phương Thư Mạn cong mày, nhẹ nhàng nói.

“Ích kỷ?” Nghê Hân Vân từ từ chớp mắt, như hiểu ra điều gì đó.

Lời nói của Mạn Mạn khiến cô ấy chợt nghĩ đến một câu nói.

—— Sống cùng giường chết cùng huyệt.

Mặc dù Phương Thư Mạn không nói rõ ràng, nhưng Nghê Hân Vân vẫn đoán được phần nào suy nghĩ của cô.

Cô ấy lại hỏi cô một câu, muốn kiểm chứng phỏng đoán của mình: “Cậu muốn hiến xác ở đâu? Đại học Y thành phố Thẩm?”

Phương Thư Mạn “ừ” một tiếng, sợ mình biểu hiện quá rõ ràng, cô còn tự tìm cho mình một lời nói nghe có vẻ hợp lý: “Là ngôi trường mình muốn thi vào hồi cấp ba. Lúc còn sống không có cơ hội vào đó học, chết rồi ở trong phòng giải phẫu ở đó cũng khá tốt.”

Nghê Hân Vân: “…”

Quả nhiên.

Mạn Mạn muốn sau khi mất vẫn được ở cùng một nơi với anh trai.

Nghê Hân Vân đưa tay ôm chặt Phương Thư Mạn, khẽ gọi cô: “Mạn Mạn.”

Phương Thư Mạn cười đáp: “Sao vậy?”

Nghê Hân Vân há miệng, cuối cùng chỉ nói một câu: “Cậu và anh trai mình nhất định phải sống thật hạnh phúc nhé.”

Vừa rồi Nghê Hân Vân rất muốn kể cho Phương Thư Mạn nghe tất cả những chuyện của Tịch Thận Trạch trong bảy năm qua, cũng rất muốn biết cuộc sống của Phương Thư Mạn trong bảy năm qua, rằng cô đã đi đâu một mình, sống như thế nào.

Nhưng dù sao thì mọi chuyện cũng đã qua.

Bây giờ họ đã ổn định.

Sau này cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn.

Phương Thư Mạn mím môi cười, cô trả lời Nghê Hân Vân bằng giọng điệu không lớn nhưng rất kiên định: “Ừ, chắc chắn sẽ như vậy.”