Phương Thư Mạn tuy đã giải quyết xong bên phía thầy mình, nhưng vẫn còn hai người bạn đang chờ thẩm vấn cô.
Sau bữa trưa, Phương Thư Mạn bị Trần Hâm Nguyệt và Sở Duyệt Vân ‘dẫn đi’, đưa đến một phòng họp không sử dụng.
Cô bị đè lên ghế, Trần Hâm Nguyệt và Sở Duyệt Vân đứng hai bên như hộ pháp trái phải, để ngăn cô đột ngột bỏ chạy.
Phương Thư Mạn dựa vào ghế, cười nói: “Các cậu muốn hỏi gì thì hỏi đi, mình không chạy đâu.”
Trần Hâm Nguyệt là người đầu tiên hỏi: “Tại sao cậu đi đăng ký kết hôn với anh ấy đột ngột như thế? Hơn nữa thời điểm cậu đi đăng ký kết hôn còn trùng với ngày cậu xin nghỉ phép để đi xem mắt. Rốt cuộc là ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì?”
Phương Thư Mạn trầm ngâm một lát, nói: “Đối tượng xem mắt vừa nghe thấy nghề nghiệp của mình là nhân viên khâm liệm thì đã sợ hãi bỏ chạy, sau đó anh ấy xuất hiện trước mặt mình, hỏi mình có muốn đăng ký kết hôn với anh ấy không, rồi sau đó… bọn mình đi đăng ký kết hôn.”
Trần Hâm Nguyệt kinh ngạc há to miệng: “Mạn Mạn, cậu bị chuyện gì kích thích à? Sao có thể quyết định kết hôn chớp nhoáng như thế!”
Sở Duyệt Vân đoán: “Trước đây các cậu đã quen nhau rồi phải không?”
Phương Thư Mạn gật đầu, “Phải.”
Sở Duyệt Vân lại đoán: “Người yêu cũ à?”
Phương Thư Mạn cười, tiếp tục gật đầu, “Đúng vậy.”
Tới lúc này, Trần Hâm Nguyệt mới cảm thấy mọi chuyện đều có lý. Chẳng trách đêm qua trong mắt Mạn Mạn luôn tràn đầy yêu thương khi nhìn chồng mình.
Cô ấy bừng tỉnh, nói: “Vậy là hai người vẫn còn tình cảm với nhau sao?”
Phương Thư Mạn:”……”
Cô vẫn còn tình cảm với anh là thật. Nhưng cô không biết anh có còn tình cảm với cô không.
Tiếp theo, dưới sự tra hỏi của hai người bạn, Phương Thư Mạn thành thật khai báo rằng cô đã hẹn hò với Tịch Thận Trạch từ học kỳ 2 năm lớp 11 cho đến mùa hè năm cô tốt nghiệp cấp 3. Sau đó hai người chia tay, mất liên lạc trong bảy năm, mãi đến gần đây khi anh dẫn đội đến khám nghiệm tử thi thì họ mới gặp lại nhau.
Trần Hâm Nguyệt tò mò hỏi Phương Thư Mạn: “Tại sao hai người lại chia tay?”
Phương Thư Mạn im lặng vài giây rồi mới trả lời.
“Bởi vì…” Cô cười cười, nói: “Bởi vì mình thi trượt, không thể giữ lời hứa thi đỗ cùng trường với anh ấy.”
“Hả?” Trần Hâm Nguyệt không hiểu: “Anh ấy đề nghị chia tay à? Vì cậu không thể thi đỗ cùng trường với anh ấy nên anh ấy chia tay với cậu sao?”
“Sao có thể,” Phương Thư Mạn nói: “Là mình đề nghị chia tay.”
Trần Hâm Nguyệt vẫn không hiểu nổi: “Tại sao lại vì thi đại học không đậu mà chia tay? Chỉ cần bảo anh ấy đợi cậu thêm một năm, cậu ôn thi lại là được mà.”
“Hâm Nguyệt,” Phương Thư Mạn bất lực nói với cô ấy: “Không phải ai cũng có thể ôn thi lại một lần nữa.”
Có người chỉ có một cơ hội.
Đối với Phương Thư Mạn lúc bấy giờ, cô chỉ có một cơ hội.
Thực ra Phương Thư Mạn đã nói dối.
Hai người chia tay là chuyện trước kỳ thi đại học.
Hôm đó là ngày 6 tháng 6 năm 2018, trước ngày thi đại học một ngày.
Lúc đó Tịch Thận Trạch đang đi công tác ở nơi khác với thầy hướng dẫn Triệu Ngọc Minh thì nhận được tin nhắn “Chia tay nhé” do Phương Thư Mạn gửi qua Wechat.
Anh không thể vì một tin nhắn chia tay của Phương Thư Mạn mà bỏ mặc công việc đang làm để về thẳng thành phố Thẩm được. Công việc không phải của riêng anh, mà là của cả nhóm.
Mặc dù khi đó anh mới học năm 3, còn là một sinh viên cần được thực hành và học hỏi nhiều hơn, cũng không phải là nòng cốt của nhóm lúc bấy giờ, nhưng mỗi người đi công tác đều có nhiệm vụ riêng, anh phụ trách chụp ảnh và ghi chép, cũng là một mắt xích quan trọng, không thể có một chút sơ suất nào.
Tịch Thận Trạch chỉ có thể cố gắng liên lạc với Phương Thư Mạn vào giờ ăn hoặc giờ ngủ.
Song, dù anh gửi rất nhiều tin nhắn cho cô nhưng cô vẫn không trả lời, gọi điện thoại Wechat cũng không nghe, gọi điện thoại trực tiếp thì báo rằng máy bên kia đã tắt máy.
Lần đó anh đi công tác với thầy hướng dẫn năm ngày, liên tục giám định bảy vụ án. Hầu như ngày nào cũng phải làm việc liên tục.
Nhóm của họ đi vào ngày 5 tháng 6, đến ngày 10 tháng 6 mới về.
Ngày 10 đến thành phố Thẩm thì đã là buổi chiều tối.
Tịch Thận Trạch nhờ đồng nghiệp mang vali về trường giúp mình, còn mình thì từ nhà ga bắt taxi thẳng đến nhà cậu của Phương Thư Mạn.
Khi đến dưới tầng nhà chung cư của cậu cô, Tịch Thận Trạch gặp anh họ của cô là Phó Gia Hành vừa chơi bóng rổ về nhà ăn tối.
Tịch Thận Trạch lập tức chặn Phó Gia Hành đang định vào nhà, hỏi anh ta: “Thư Thư đang ở đâu?”
“Sao tôi biết được? Cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai?” Phó Gia Hành có vẻ không muốn nói cho Tịch Thận Trạch biết tung tích của Phương Thư Mạn.
Sau đó, anh ta tỏ vẻ không hiểu, hỏi Tịch Thận Trạch: “Sao cậu lại thích một đứa con gái mạt hạng như thế?”
“Là bởi vì nó biết làm tiền? Sẵn sàng lên giường với cậu?” Phó Gia Hành nói xong thì nở một nụ cười rất xấu xa, cả khuôn mặt đều lộ vẻ dâm dục.
Tịch Thận Trạch vốn đã nóng ruột vì Phương Thư Mạn chia tay với anh, nghe Phó Gia Hành nói Phương Thư Mạn như vậy, anh lập tức nổi điên, xông lên đá Phó Gia Hành một cái, sau đó lại đấm thẳng vào miệng anh ta một cú hết sức mạnh.
Tịch Thận Trạch thực sự đã ra tay rất tàn nhẫn, một cú đấm này khiến miệng Phó Gia Hành bắt đầu chảy máu.
Phó Gia Hành khạc một cái, từ trong miệng nhổ ra một chiếc răng bị đánh rụng.
Anh ta ôm chiếc miệng đầy máu định xông lên đánh Tịch Thận Trạch, nhưng Tịch Thận Trạch đã kịp thời đè anh ta xuống đất.
“Cô ấy đang ở đâu?” Tịch Thận Trạch bóp cổ Phó Gia Hành, anh đang ở bên bờ vực của cơn thịnh nộ, lạnh lùng hỏi: “Tôi hỏi anh, cô ấy đang ở đâu!”
Bị Tịch Thận Trạch bóp cổ như thế, Phó Gia Hành thực sự cảm nhận được cảm giác ngạt thở đang ập đến.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Tịch Thận Trạch đang dùng sức bóp cổ mình nhưng khuôn mặt lại vô cùng lạnh lùng bình tĩnh, trong lòng anh ta bắt đầu phát hoảng, sợ Tịch Thận Trạch thực sự sẽ bóp chết mình.
Phó Gia Hành lập tức nhận lỗi: “Tôi thực sự không biết! Hôm kia thi đại học xong, tôi đi ăn mừng với bố mẹ, đến tối về nhà thì nó đã đi mất rồi! Còn lấy trộm của mẹ tôi mấy trăm tệ! Ai biết nó chạy đi đâu chứ!”
Từ sắc mặt của anh ta, Tịch Thận Trạch có thể đoán được anh ta không nói dối, anh bèn buông tay ra.
Sau đó anh đã hỏi rất nhiều người, gần như tìm khắp thành phố Thẩm, nhưng vẫn không tìm thấy cô.
Không ai biết cô đã đi đâu.
Cô cứ thế biến mất.
Không có sự đồng ý của anh, tự ý chia tay, tự ý biến mất.
Thậm chí còn không cho anh một lý do không cần anh.
Bảy năm sau, cô vẫn bặt vô âm tín.
….
Tần Chi Giác tan lớp trở về trung tâm giám định, khi đi ngang qua văn phòng thì phát hiện Tịch Thận Trạch đang ngẩn người, ngay cả khi anh ấy bước vào, Tịch Thận Trạch cũng không phát hiện ra có người đang bước vào.
Cho đến khi Tần Chi Giác đứng trước bàn làm việc của Tịch Thận Trạch, búng tay về phía anh, anh mới bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn anh ấy.
“Cậu đang nghĩ gì vậy,” Tần Chi Giác trêu chọc: “Không phải đang nghĩ đến vợ mình chứ?”
Tịch Thận Trạch hoàn toàn không để ý đến việc bị Tần Chi Giác trêu chọc.
Anh nhướng mày, thản nhiên thừa nhận: “Sao anh biết hay thế.”
Tần Chi Giác đột nhiên cảm thấy anh ấy không nên nhắc đến chuyện này.
Ngay sau đó, anh ấy lại nói với Tịch Thận Trạch: “Dạo này cậu thực sự không còn là cậu nữa rồi.”
Tịch Thận Trạch cong môi cười, không nói gì.
Đợi đến khi Tần Chi Giác bị thực tập sinh bên ngoài gọi đi, Tịch Thận Trạch mới thở phào một hơi. Anh xốc lại tinh thần, âm thầm cảnh cáo bản thân không được nghĩ đến những chuyện đã qua nữa.
Đúng lúc này, Phương Thư Mạn gửi tin nhắn Wechat đến.
Cô hỏi anh: [Tối nay anh muốn ăn gì?]
Sau đó lại gửi đến: [Tôi làm cho anh.]
Tịch Thận Trạch suy nghĩ giây lát rồi trả lời cô: [Đừng cho ớt chuông, còn lại nấu món gì cũng được.]
Phương Thư Mạn trả lời anh một biểu tượng cảm xúc Hello Kitty nói “OK”.
–
Buổi tối ăn cơm, Phương Thư Mạn nói với Tịch Thận Trạch: “Thầy của tôi cũng biết tôi đăng ký kết hôn rồi.” Sau đó lại bàn bạc với anh, “Tôi muốn tìm thời gian mời ông ấy, Hâm Nguyệt, Sở Sở và đàn anh của tôi đến nhà ăn cơm.”
“Được.” Tịch Thận Trạch vui vẻ đồng ý.
“Thầy của tôi có quen biết với thầy của anh, hình như còn khá thân.” Phương Thư Mạn hỏi ý kiến anh: “Anh xem có nên mời thầy của anh đến chơi luôn không?”
“Thầy Triệu sao?” Tịch Thận Trạch hỏi.
Phương Thư Mạn gật đầu, “Ừm.”
Tịch Thận Trạch trầm ngâm một lúc, “Vậy thì gọi thêm thầy và đàn anh Tần của tôi đến nữa nhé.”
“Đàn anh Tần thì em đã gặp rồi, chính là người mà tôi nhờ em đến đón riêng ở cổng nhà tang lễ đó.”
Phương Thư Mạn biết, vì lúc đó Tần Chi Giác đã nói tên cho cô nghe.
Sau đó Tịch Thận Trạch lại nói: “Những người khác trong trung tâm giám định thì hẹn thời gian khác, lúc đó cứ mời họ đi ăn tiệm là được.”
Phương Thư Mạn cong mắt cười nói: “Được.”
Ăn tối xong, Phương Thư Mạn vừa ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, định tìm một bộ phim nào đó để xem thì điện thoại của cô đột nhiên reo lên một tiếng.
Phương Thư Mạn cầm điện thoại lên nhìn, đột nhiên ngây người.
Tịch Thận Trạch bưng đĩa hoa quả đã rửa sạch đi tới, chợt thấy vẻ mặt của Phương Thư Mạn đầy bối rối và căng thẳng.
“Làm sao vậy?” Anh hỏi.
Phương Thư Mạn ngẩng mặt lên nhìn anh, lo lắng nói: “Nghê Nghê đã đồng ý kết bạn với tôi.”
Tịch Thận Trạch lập tức buồn cười hỏi: “Em sợ gì à?”
Phương Thư Mạn mím môi, lại thở dài, cúi đầu nhìn chằm chằm vào giao diện trò chuyện với Nghê Hân Vân rồi nhỏ giọng nói: “Chỉ là hơi căng thẳng thôi.”
Cô vừa dứt lời, tin nhắn của Nghê Hân Vân đã gửi đến.
Nghê Hân Vân: [Mạn Mạn?]
Phương Thư Mạn vội trả lời: [Là mình đây.]
Nghê Hân Vân cũng không chào hỏi quá nhiều với Phương Thư Mạn mà trực tiếp gửi tin nhắn thoại: “Anh mình có báo với mình rồi, chúc mừng cậu nhé!”
Sau đó lại nói: “Mấy ngày tới trong tuần này mình đều rảnh, cậu xem ngày nào cậu rảnh thì chúng ta gặp nhau đi.”
Phương Thư Mạn gõ chữ trả lời: [Được, thứ Bảy này mình không phải đi làm, chúng ta hẹn trước là thứ Bảy nhé?]
Nghê Hân Vân rất thoải mái đồng ý: “Được, vậy hẹn thứ Bảy gặp.”
Tin nhắn thoại tiếp theo: “Được rồi, mình không làm phiền thời gian riêng quý báu của cậu và anh trai nữa, hẹn gặp sau.”
Vì mở loa ngoài nên Tịch Thận Trạch cũng có thể nghe thấy giọng nói của Nghê Hân Vân.
Phương Thư Mạn không dám ngẩng đầu nhìn Tịch Thận Trạch, chỉ cúi gằm mặt giả vờ bình tĩnh gõ chữ trả lời Nghê Hân Vân: [Được, thứ Bảy gặp.]
Kết thúc cuộc trò chuyện, Phương Thư Mạn đột nhiên bật cười.
“Em cười gì vậy?” Tịch Thận Trạch lấy một quả nho đưa lên miệng Phương Thư Mạn.
Biểu cảm của Phương Thư Mạn khựng lại một chút, sau đó rất ngoan ngoãn há miệng ăn quả nho đó vào miệng.
Cô vừa ăn nho vừa trả lời anh: “Cảm thấy Nghê Nghê vẫn giống như trước, bản lĩnh và thẳng thắn.”
“Con bé vẫn luôn như vậy mà,” Tịch Thận Trạch nói chêm một câu rồi hỏi cô: “Ngon không?”
“Ừm,” Cô gật đầu, khóe miệng nở nụ cười, nhẹ nhàng nói với anh: “Ngọt lắm.”
Anh biết cô chỉ thích ăn trái cây ngọt.
Đây là trái cây Tịch Thận Trạch mua trên đường về nhà tối nay.
Trước khi mua anh đã cố tình nếm thử, xác định là ngọt mới mua về cho cô ăn.
Phương Thư Mạn vừa ăn nho vừa xem hết hai tập phim truyền hình. Tịch Thận Trạch cũng ngồi bên cạnh cô cùng cô xem hết hai tập phim truyền hình.
Sau đó hai người đánh răng rửa mặt, trở về phòng ngủ chuẩn bị đi ngủ.
Sau khi tắt đèn, Tịch Thận Trạch nhẹ nhàng gọi cô: “Phương Thư Mạn.”
Có lẽ biết anh định nói gì, Phương Thư Mạn hơi căng thẳng, nhẹ nhàng đáp: “Ừm.”
Trong bóng tối, giọng nói trầm thấp của anh như đang dụ dỗ: “Qua đây.”
Phương Thư Mạn ngoan ngoãn nghiêng người dựa vào lòng anh.
Anh lại một lần nữa ôm cô vào lòng.
Bàn tay to lớn của Tịch Thận Trạch nhẹ nhàng xoa đầu cô, sau đó Phương Thư Mạn nghe thấy anh thì thầm nhẹ nhàng: “Ngủ ngon.”
Cô vùi mặt vào ngực anh, môi cong lên, giọng nói dịu dàng ngoan ngoãn đáp lại anh: “Ngủ ngon.”
….