Những ngày sau đó, tôi cũng không tiếp tục đi tìm Thẩm Chấp nữa, chỉ là cảm giác có chút buồn chán.
Mặc dù tôi có thể vì theo đuổi Thẩm Chấp mà không cần thể diện, nhưng tôi cũng không hèn hạ đến mức có thói quen đem tôn nghiêm của mình để ở dưới chân người khác mặc kệ bị giẫm đạp.
Thời gian cứ như vậy trôi qua.
Trong trường ngày càng có nhiều người lan truyền rằng tâm niệm bấy lâu nay của Thẩm Chấp cuối cùng cũng đã hoàn thành. Rốt cuộc anh đã có thể ở bên cạnh bạch nguyệt quang trong lòng mình. Mà tôi, Hứa Chiêu Nguyệt, một kẻ tiểu nhân thừa dịp chen chân vào, cuối cùng đã bị bỏ rơi.
Đặc biệt không thiếu một số người muốn xem chuyện cười của tôi, mà Thẩm Chấp cũng không đứng ra đính chính những tin đồn này.
“Thật quá đáng! Hai người còn chưa chính thức nói chia tay đâu! Vậy mà anh ta lại dám như vậy!” Thu Thu đương nhiên cảm thấy bất bình cho tôi.
“Không sao đâu. Qua một thời gian nữa sẽ ổn thôi. Cũng sắp tới kì nghỉ rồi, chờ đến khi học kì mới bắt đầu, mọi người sẽ không còn chú ý đến chuyện này nữa.” Từ sau đêm đó gặp mặt, quay về kí túc xá, tôi liền phát sốt.
Lần này thật sự không nhẹ, sốt cao cả đêm không giảm, Thu Thu liền đưa tôi đến bệnh viện. Lúc tỉnh lại ở bệnh viện, đầu óc tôi trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Tôi thông suốt rồi, tôi không thể cứ tiếp tục lún sâu như thế này, tôi phải rời khỏi Thẩm Chấp.
Chỉ là, kể từ lần đó, tôi không còn gặp được Thẩm Chấp nữa. Hình như anh ấy rất bận, nếu có thời gian rảnh thì cũng sẽ ở bên cạnh Lâm Uyển.
Thời điểm anh ấy rảnh rỗi còn chưa chắc nhớ đến tôi, thì càng miễn bàn đến những lúc anh ấy bận rộn như này.
“Vậy cậu thì sao? Cậu không khó chịu sao? Cậu thấy thế nào?” Thu Thu nhìn tôi rồi thở dài hỏi.
Tôi lắc đầu. “Mình không khó chịu.”
Câu trả lời của tôi có chút vượt ngoài dự đoán của cậu ấy. Lúc đầu thì đúng thật là không dễ chịu chút nào. Bốn năm rồi, cho dù là cố gắng cách mấy cũng không được đáp lại, hay là bị người khác chế nhạo, tôi thật sự cũng rất sợ.
Nhưng mà tôi đã sớm biết. Tôi đã sớm biết Thẩm Chấp đã có người trong lòng, là do tôi muốn ở bên cạnh anh ta. Đây chính là “quả đắng” mà tôi đã gieo xuống, tôi chỉ có thể chấp nhận cam chịu.
Nhưng mà “quả đắng” này thật sự quá đắng, tôi có thể cố ăn một miếng, nhai hai cái, nhưng nếu vẫn không cảm nhận được vị ngọt, vậy thì tôi cũng không có đủ dũng khí để ăn hết nó.
“Chiêu Nguyệt, hãy hướng về tương lai phía trước, cuộc sống của cậu vẫn còn rất dài......” Thu Thu vỗ vỗ vai tôi, tôi nén lại dòng lệ, gật gật đầu với cậu ấy.
Cuối cùng, trước kì nghỉ một ngày, tôi đã gặp được Thẩm Chấp, lần này anh ấy chỉ có một mình.
“Thẩm Chấp.” Lúc anh ấy đi về phía tôi, tôi mỉm cười gọi tên anh giống như mọi khi.
“Nói chuyện một chút đi.” Lần này anh ấy không hề im lặng, lại còn chủ động lên tiếng trước, quả thật tôi có chút bất ngờ nhưng vẫn gật đầu với anh.
Dạo bước dưới bóng râm xanh mướt của trường học, chúng tôi đều im lặng không ai lên tiếng. Ánh nắng mùa hạ đổ xuống, phản chiếu những bóng cây lốm đốm.
“Hứa Chiêu Nguyệt, trước giờ hình như tôi chưa từng hỏi em, rốt cuộc thì vì sao em lại thích tôi?” Thẩm Chấp đột nhiên dừng lại, ánh mắt trong trẻo nhưng lại lạnh lùng của anh cuối cùng cũng chịu nhìn đến tôi.
Tôi cũng dừng lại, cảm giác sững sờ.
“Rất khó trả lời sao? Hay là vốn dĩ người em thích không phải tôi?” Giọng nói của anh đột nhiên trở nên mờ mịt, tôi dường như đã bị nói trúng tim đen.
“Hứa Chiêu Nguyệt, em có thể trả lời tôi không?” Thẩm Chấp càng đến gần tôi hơn, tôi theo bản năng lùi lại hai bước. Thấy vậy, Thẩm Chấp liền dừng lại.
“Ha....” Anh cười lạnh một tiếng. Tôi ngẩng đầu nhìn anh, cảm giác có chút không nhìn rõ nét mặt hiện giờ của anh.
“Hứa Chiêu Nguyệt, chúng ta chia tay đi.” Anh bình thản nói ra, rồi đi lướt nhanh qua tôi, ngay cả quay đầu lại nhìn cũng không thèm.
Tôi há hốc mồm không nói nên lời, cảm thấy giống như có thứ gì đó bị nghẹn lại ở cổ họng.
Tôi và Thẩm Chấp cuối cùng đã chia tay.