Cả Giới Giải Trí Đều Mong Tôi Im Miệng

Chương 99: Không hay rồi, thật sự bị tóm rồi




Mạnh Thiểu Du không nói thêm gì nữa, thế nhưng sự im lặng của cậu đã nói lên tất cả.

Biểu cảm của mấy tên quỷ sai khác cũng hơi vi diệu. Người chịu trách nhiệm về chuyện này phải là âm phủ mới đúng, kết quả là âm phủ lại không chịu ra mặt, anh nói xem con người ta phải nghĩ thế nào chứ!

Làm sao hai tên quỷ sai kia không biết đến chuyện này, thế nhưng cấp trên của bọn họ không có ý định xen vào. Hơn nữa bây giờ thần linh xuống dốc, âm phủ còn chưa lo xong thân mình, thật sự là có nỗi khổ riêng.

Hai vị quỷ sai chỉ có thể trưng ra vẻ mặt xấu hổ, chắp tay nói: "Nếu không còn việc gì nữa thì bọn ta quay về đây."

Quỷ sai đi rồi, những người nán lại miếu Đông Nhạc đều đưa mắt nhìn nhau, chủ quán bèn mở lời: "Sự việc này rất nghiêm trọng, ta cũng phải thông báo cho những người khác."

Nói xong, ông bèn rời đi cùng vài vị đệ tử.

Mạnh Thiểu Du khẽ lắc đầu, Huyền Vi vỗ vỗ vai cậu rồi nói: "Đây cũng không phải chuyện sẽ có kết quả nhanh chóng, con về trước đi đã."

Vì thế cậu bèn rời khỏi miếu Đông Nhạc.

Vừa đi ra ngoài, Mạnh Thiểu Du đã bị một cơn gió lạnh thổi đến khiến chóp mũi cậu lạnh run. Lúc bấy giờ cậu mới nhận ra bên ngoài đã đổ tuyết từ lúc nào. Tuyết đọng trên mái ngói chưa kịp tan đi đã bị phủ thêm một lớp sương mới, bông tuyết lẫn trong làn gió đuổi theo người đi đường, những ai cảm nhận được cơn lạnh đều ôm chặt cánh tay rồi nện bước nhanh hơn.

Mạnh Thiểu Du đứng ở cửa cũng không nhịn được mà nhảy mũi.

Lúc cậu chuẩn bị gọi xe, ánh sáng trên đỉnh đầu đột nhiên tối sầm lại, bông tuyết cũng bị cản mất. Mạnh Thiểu Du nhìn theo, không biết từ khi nào mà Dư Giang Hòa đã bung dù đứng bên cạnh cậu.

Gần đây thời tiết cũng không tệ, Mạnh Thiểu Du không biết hôm nay nhiệt độ giảm xuống và có tuyết rơi, nên cậu cũng không mặc dày lắm. Dư Giang Hòa bèn đưa ô cho Mạnh Thiểu Du cầm, chớp mắt đã có một chiếc khăn quàng cổ bao lấy cậu, cản lại cơn gió đang ào ạt thổi đến.

Mạnh Thiểu Du không kiềm được nụ cười, cậu hỏi: "Sao anh lại đến ạ?"

Gần đến cuối năm, ngay cả giới giải trí cũng bắt đầu bận bịu, thầy Dư lại là người bận rộn hơn cả. Hai người chỉ có thể gặp nhau vào mỗi tối, đến lúc thức dậy đã vội vàng rời đi.

Dư Giang Hòa cúi đầu nhìn cậu rồi nói: "Lịch trình hôm nay cách nơi này rất gần, xong việc nên anh đến luôn." Vừa xong hoạt động thì Dư Giang Hòa đã đến đây ngay. Thật ra anh cũng chỉ thử xem sao, bởi thường thì giờ này Mạnh Thiểu Du đã sắp về đến nhà rồi.

Nào ngờ anh lại thực sự gặp được cậu.

Không phải là quá trùng hợp sao?

Mạnh Thiểu Du nở nụ cười nhẹ, cậu nói: "Bọn mình về nhà thôi."

Hai người cứ thế cầm ô đi về phía trước, Dư Giang Hòa vừa nắm tay Mạnh Thiểu Du vừa rảo bước, một nụ cười không khỏi lấp lóe trên môi anh.

Người đi dạo phố gần miếu Đông Nhạc vào mùa đông cũng không nhiều, hai người cứ đi như vậy mà lại có cảm giác yên bình. Đến khi sắp tới gần nơi đỗ xe, bên đường lại truyền đến một trận ồn ào.

Hai người nhìn theo thì thấy có đám đông đang bao vây một góc, thỉnh thoảng có người lại muốn chen mình vào trong.

"Cho tôi một cái, cho tôi một cái!"

"Ê ê! Không phải hôm qua họ Lý mua một cái rồi à? Cái này cho tôi!"

"Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn!"

...

Dòng người ở khu này cũng không đông đúc, đây không phải là phố buôn bán gì cả, thế mà lại hấp dẫn được nhiều người như vậy, nhìn qua thì thấy có vẻ kinh doanh không tệ.

Mạnh Thiểu Du không khỏi tò mò dừng chân, kế đó cậu thấy một người len ra khỏi đám đông, trong tay anh ta đang cầm một bức tượng điêu khắc, kích động nói: "Cuối cùng cũng cướp được rồi!"

Có người thấy vậy thì hô lên một tiếng hâm mộ.

Người cướp được pho tượng cầm nó ra ngoài một cách rất cẩn thận. Mạnh Thiểu Du liếc nhìn người nọ một cái, cậu thấy bức tượng trên tay đối phương có hơi quen mắt.

Mạnh Thiểu Du không kịp nghĩ kĩ, trước hết cậu bước lại rồi hỏi đối phương: "Ngại quá, tôi có thể xem pho tượng của anh một lát được không ạ?"

Người được cậu bắt chuyện trưng ra vẻ mặt đề phòng, anh ta bảo vệ tượng gỗ: "Cậu định làm gì? Thích thì tự qua kia giành đi! Không phải cậu muốn cướp của tôi đó chứ?"

Mạnh Thiểu Du: "..."

"Không phải đâu, anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ đơn giản là tò mò thôi."

Người nọ lại đánh giá Mạnh Thiểu Du từ trên xuống dưới. Thấy cậu cũng không phải dân chợ búa gì cả, người nọ bèn thở ra một hơi rồi đưa tượng gỗ ra: "Cậu xem đi."

Lúc bấy giờ Mạnh Thiểu Du mới nhìn rõ toàn bộ bức tượng. Chỉ liếc mắt cậu cũng biết đây là thứ gì, bởi cái này và bức tượng ở chỗ Khương Văn Phi giống nhau y như đúc.

Đều là bức tượng của thiếu niên sừng rồng ngồi trên hoa sen, đây không phải là Trầm Thiểu Sinh đó sao!

Thấy Mạnh Thiểu Du thất thần, người nọ bèn mở miệng hỏi: "Cậu xem xong chưa? Xong thì trả tôi, nếu cậu muốn thì tự qua kia giành giật đi!"

Mạnh Thiểu Du lấy lại tinh thần, cậu hỏi: "Pho tượng này có gì thần kì vậy? Sao nhiều người phải tranh nhau thế?"

Số người vây quanh cái sạp kia cũng không phải ít, nhưng cũng có người cướp được tượng rồi rời đi. Ai nấy đều cầm pho tượng trên tay, gương mặt trưng ra biểu cảm vô cùng thỏa mãn.

"Cậu không biết à? Đây là tượng Long Thần đó! Cung phụng Long Thần sẽ có lợi!" Câu hỏi của Mạnh Thiểu Du cứ như công tắc bật mở máy hát.

Anh ta lôi kéo hai người Mạnh Thiểu Du rồi bắt đầu tuyên truyền, đại khái là Long Thần lợi hại ra sao, gia đình nào cung phụng Long Thần cũng sẽ được phúc báo. Sợ Mạnh Thiểu Du không tin, anh ta bèn nói: "Tôi nói cậu nghe, lúc trước tôi cũng không tin đâu, thế nhưng tôi phát hiện hàng xóm có xin một pho tượng Long Thần về nhà, từ đó gia đình bọn họ bắt đầu gặp may, không chỉ thăng chức hay tăng lương, ngay cả thành tích của con trẻ trong nhà cũng tiến bộ nữa!"

Cũng vì tận mắt chứng kiến mà người này mới đến đây để tranh giành pho tượng.

Mạnh Thiểu Du không khỏi nhíu mày, Dư Giang Hòa đứng bên cạnh không kiềm được mà nói: "Nếu chỉ là cầu nguyện về sự nghiệp hay học tập, Bắc Kinh có bao nhiêu miếu thờ như vậy mà vẫn chưa đủ sao?"

Người kia nghe vậy thì cười, nói: "Các thần linh trong chùa ngày nào cũng có biết bao nhiêu tín đồ đến vái, họ phải nghe nhiều lời khẩn cầu như vậy, bao giờ mới tới phiên tôi chứ?"

Người bình thường cũng không phải những tín đồ quá thành kính, họ thường chuộng những thứ có hiệu quả nhanh chóng hơn. Hai người Mạnh Thiểu Du không nói gì nữa, đối phương liếc mắt nhìn đồng hồ rồi nói: "Ôi, đã trễ thế này rồi. Thôi tôi không buôn chuyện nữa, nếu hai người tò mò thì có thể đến sạp bên kia, nếu may mắn thì biết đâu hai người có thể xin được một pho tượng, đến lúc đó cậu sẽ biết lời tôi nói là sự thật!"

Vừa dứt lời, anh ta đã bỏ đi.

Dư Giang Hòa nhìn Mạnh Thiểu Du rồi nói: "Em muốn đi không?"

Trước sạp vẫn có rất nhiều người vây quanh, Mạnh Thiểu Du liếc mắt một cái, cuối cùng vẫn lắc đầu bỏ qua.

Trầm Thiểu Sinh xuất hiện khiến rất nhiều người phải lo lắng, trong đó có Mạnh Thiểu Du. Sau khi nhìn thấy sạp hàng rao bán tượng Long Thần, nỗi băn khoăn này càng trầm trọng thêm.

Bọn họ chỉ mới vừa biết được lai lịch thực sự của Trầm Thiểu Sinh, ấy vậy mà bây giờ lại phát hiện ra, trong lúc không ai hay biết, đối phương đã xâm nhập vào môi trường xung quanh bọn họ.

Không còn nghi ngờ gì, những pho tượng Long Thần họ nhìn thấy hôm nay là một loại dấu hiệu cho thấy Trầm Thiểu Sinh đang lặng lẽ thành lập một tín ngưỡng trong lòng người dân. Dù là ở Bắc Kinh – nơi mà chùa chiền mọc nhiều như nấm – thì tín ngưỡng này vẫn thu hút được rất nhiều người, hơn nữa còn kết nạp được một nhóm người gia nhập.

Đây là một cuộc xâm chiếm tín ngưỡng với khí thế dạt dào.

- -

Tại tầng hầm đỗ xe.

Sau khi dừng lại, Mạnh Thiểu Du đang định xuống xe thì bị Dư Giang Hòa giữ lấy, hơi thở của thầy Dư nhẹ nhàng dán sát vào người cậu.

Kế đó giọng nói dịu dàng và điềm tĩnh của anh vang lên bên tai cậu: "Dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, anh sẽ luôn ở bên cạnh em."

Mạnh Thiểu Du ngẩn ra.

Ấn đường chợt lạnh, Dư Giang Hòa vươn tay vuốt ve lông mày cậu. Dù chưa hề nói gì, nhưng ánh mắt anh lại đang nói cho cậu hay, rằng anh sẽ luôn đứng bên cạnh cậu, cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.

Lúc này cậu mới nhận ra, thầy Dư vẫn luôn lo lắng cho cậu suốt cả đường về.

Có lẽ bản thân Mạnh Thiểu Du cũng không hề nhận ra, từ lúc rời khỏi miếu Đông Nhạc thì sắc mặt của cậu có hơi bất thường, có nỗi bâng khuâng lóe lên trong ánh mắt. Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Dư Giang Hòa vẫn nói cho Mạnh Thiểu Du biết, dù cậu có làm gì thì anh vẫn sẽ luôn ở đây.

Từ trước đến nay cách an ủi của thầy Dư luôn dịu dàng mà mạnh mẽ, bất kì nỗi lo nào cũng không thắng nổi nụ hôn vấn vít và cái ôm dịu êm.

Mạnh Thiểu Du thở ra một hơi, nỗi lo trong lòng cậu chợt tản đi, ánh mắt được thay thế bởi sự nhẹ nhõm. Cậu nhìn Dư Giang Hòa mà không khỏi trêu đùa: "Có thầy Dư ở đây còn hữu hiệu hơn cả linh đan nữa!"

Dư Giang Hòa buông rèm mi, giọng nói của anh cũng đong đầy ý cười: "Rất hân hạnh được sạc điện cho em."

Hai người về nhà như mọi ngày, trong nhà vẫn có hai vị là Liễu Lục và Ngao Huyền trông coi.

Liễu Lục đứng từ xa nhìn bọn họ. Liễu tiên đại gia cứ ngỡ mình đã quen với việc làm bóng đèn rồi, nào ngờ có một ngày hắn lại cảm thấy từng chiếc vảy của mình như đang phát sáng.

- -

Mấy hôm nay cái sạp nhỏ ở gần miếu Đông Nhạc vẫn có rất nhiều người vây quanh. Số lần càng nhiều, lưu lượng khách ở miếu thờ bên cạnh cũng bị kéo qua không ít.

Ngay khi vừa phát hiện ra chuyện sạp hàng, Mạnh Thiểu Du đã báo tin cho người của Hiệp hội Đạo giáo. Thế nhưng chủ sạp nọ vô cùng cẩn thận, việc mở quầy hàng cũng không vi phạm luật pháp hay đạo đức, nên cũng không lộ ra manh mối gì.

Có người từ Hiệp hội Đạo giáo âm thầm theo dõi người này, kết quả là bị cắt đuôi mất. Đám Mạnh Thiểu Du chỉ có thể cân nhắc đến cách đối phó khác, chắc chắn chủ sạp hàng này không phải người bình thường, thế nhưng hiện tại họ cũng không biết làm gì để đối phương lộ ra sơ hở...

"Xin các thần tiên phù hộ, con của con nhất định phải bình an..."

"Xin hãy cho con của con một con đường sống..."

Trong miếu Đông Nhạc, một người phụ nữ trung niên đang quỳ gối trước thần tượng, cầu nguyện một cách thành kính. Chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn ra gương mặt tiều tụy của bà. Mạnh Thiểu Du vốn chỉ đi ngang qua, cậu nghe được lời cầu nguyện của người phụ nữ thì không khỏi liếc mắt nhìn, lại phát hiện ra đây chính là mẹ của người bị mất tích trên báo mấy hôm nay.

Mạnh Thiểu Du cũng có ấn tượng với vụ án mất tích này. Đây là tin tức của mấy ngày trước, nạn nhân mất tích là một phóng viên tòa soạn, y mất tích trong lúc đang làm nhiệm vụ thu thập tin tức.

Điều kì lạ là cảnh sát đang điều tra giữa chừng thì manh mối bị cắt đứt, vụ án không có thêm tiến triển. Nếu kéo dài thêm, có lẽ vụ án này sẽ trở thành án tồn đọng.

Đúng lúc này người phụ nữ lại bắt đầu lắc ống thẻ, động tác của bà mỗi lúc một mạnh hơn, sau đó một tấm thẻ trượt ra khỏi ống, lăn đến bên chân Mạnh Thiểu Du.

Mạnh Thiểu Du tiện tay nhặt thẻ lên, cậu nhìn lại thì thấy quẻ khá tốt. Chắc hẳn đương sự không gặp nguy hiểm đến tính mạng, song nếu muốn thoát ra thì cũng có khó khăn nhất định, phải chờ sự giúp đỡ từ bên ngoài.

Phúc chí tâm linh.

Trong lòng Mạnh Thiểu Du đột nhiên hiện lên một suy nghĩ mơ hồ, nói không chừng sự việc mất tích này lại có quan hệ với Long Thần mà bọn họ đang điều tra.

Cậu bèn cầm thẻ đi về phía người phụ nữ nọ: "Hiện tại con cô không gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu anh ấy muốn thoát ra thì phải có sự trợ giúp từ bên ngoài."

Câu nói của Mạnh Thiểu Du khiến người phụ nữ có phần nghi ngờ, cậu bèn mỉm cười: "Cháu là một đạo sĩ nên cũng biết đọc quẻ ạ." Cậu vừa nói vậy, sắc mặt của đối phương cũng tự nhiên hơn nhiều, sau đó bà lại hỏi: "Ý cháu là cảnh sát sắp tìm được manh mối sao?"

Mạnh Thiểu Du: "'Từ bên ngoài' này cũng có nhiều nghĩa..." Cậu dừng lại một chút rồi hỏi: "Cũng có khả năng ạ. Cô có thể kể cho cháu nghe về chuyện của con cô không?"

Có lẽ là vì quẻ bói đã khiến bà thả lỏng không ít, hoặc là do đã phải kìm nén quá lâu, Mạnh Thiểu Du vừa hỏi vậy, đối phương chỉ chần chờ một lúc rồi mở máy hát luôn.

"Trước khi mất tích nó có gọi cho cô báo là sẽ về trễ. Nó làm phóng viên nên bận lắm, nhất là sắp đến Tết, công ty lấy được tin tức nào là phải chạy đi ngay! Vậy nên lúc đó cô cũng không nghĩ nhiều."

Người phụ nữ thở dài, ai ngờ đây lại là cuộc gọi cuối cùng mà bà nhận được từ con mình.

Mạnh Thiểu Du lại hỏi: "Con cô có nói là sẽ về trễ vì lí do gì không ạ? Khi đó anh ấy đang điều tra vụ án nào?"

Lúc đăng báo, người ta cũng không công bố quá nhiều chi tiết về vụ án mất tích này. Hơn nữa đây cũng không phải một vụ án mất tích có tiếng, độ thảo luận cũng không cao, Mạnh Thiểu Du chỉ có thể tìm hiểu thêm tin tức từ mẹ của nạn nhân.

"Nó nói là phát hiện ra một tin tức quan trọng, nhưng cũng không kể cụ thể với cô. Có điều nơi cuối cùng hiện lên trên định vị điện thoại nó là một khu dân cư, cảnh sát đã đi tìm mấy lần rồi nhưng vẫn không thấy!"

Khu dân cư?

Mạnh Thiểu Du nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Không biết... Cô có thể tiết lộ địa chỉ khu dân cư này được không ạ?"

Thường thì địa điểm cuối cùng trước khi mất tích có rất nhiều manh mối, ấy vậy mà cảnh sát lại phải quay về nhiều lần. Cho dù không đáng ngờ thì khu dân cư này cũng không hề đơn giản.

Song, yêu cầu này khiến đối phương có hơi chần chờ.

Nhưng rồi bà ngẫm lại, cảnh sát cũng đã điều tra qua, hơn nữa họ cũng đã gặt hái không ít manh mối. Trông Mạnh Thiểu Du cũng không giống một người sẽ gây chuyện, vậy nên bà bèn đưa địa chỉ cho cậu.

Sau đó bà lại thở dài thườn thượt rồi nói: "Cũng không biết nó đi đâu rồi nữa! Mong là nó không bị lừa vào hang ổ bán hàng đa cấp... Hầy!"

Mạnh Thiểu Du ghi lại địa chỉ, cậu nghe vậy thì trấn an bà: "Cô ơi cô đừng lo, với trình độ kĩ thuật bây giờ, chắc chắn người ta sẽ không bỏ qua việc này đâu!"

Đối phương cũng đã nghe người khác nói câu này nhiều lần, cũng coi như là một câu an ủi có còn hơn không.

"Cảm ơn cháu, con cô cũng tầm tuổi cháu vậy, cháu có ra ngoài trong khoảng thời gian này thì cũng phải cẩn thận nhé!" Người phụ nữ nói, sau đó bà rời khỏi miếu Đông Nhạc.

- -

Màn đêm sậm dần.

Vài bóng người yên lặng đi vào một nơi nằm trước khu dân cư. Khu dân cư này có vị trí hẻo lánh, đến đêm thì không thấy một bóng người. Ngọn đèn đường gần nhất cũng cách nơi này cả trăm mét, ánh đèn ảm đạm từ đằng xa hắt đến khiến nơi này lại thêm phần vắng lặng.

"Chính là nơi này."

Một người trong nhóm cầm la bàn, anh ta nhìn khu dân cư rồi mở lời. Một thanh niên bên cạnh anh ta nhìn khung cảnh trước mắt mà không khỏi nói: "Khu dân cư này có vẻ hoang tàn quá, hình như không có người ở."

Mạnh Thiểu Du nhìn la bàn gật đầu. Thường thì khu dân cư sẽ trấn áp âm khí, nhưng xung quanh đây chỉ có một tòa nhà, tứ cố vô thân, chắc chắn âm khí sẽ quấy nhiễu con người, cũng không thích hợp để con người ở.

Ngao Huyền đứng một bên không để tâm lắm: "Nếu mới nhìn đã thấy kì lạ thì nhất định là có vấn đề, phải đi thăm dò thôi!"

Không ai phản đối câu nói này. Đúng lúc bọn họ định đi vào, cây cối bên cạnh bỗng dưng lung lay, ba con chồn cứ thế chạy ra. Khi chạy đến chỗ đoàn người của Mạnh Thiểu Du, bọn chúng tự giác nhảy lên, có một đứa còn bò lên vai Mạnh Thiểu Du.

Tuy có hơi bất ngờ nhưng Mạnh Thiểu Du cũng không quá kinh ngạc.

Cả đám người bèn nương theo bóng đêm mà lẻn vào khu dân cư.

Nào ngờ sau khi đẩy cửa vào, đập vào mắt họ là quang cảnh điện thờ đang bập bùng ánh lửa! Xung quanh có vô vàn công trình điêu khắc, được khắc trên bề mặt là những loài quái thú không biết đến từ đâu. Những cây cột bên cạnh có khắc đầu rồng với đôi mắt trợn trừng, chúng hướng về phía người ngoài với dáng vẻ xấc xược!

Loáng thoáng có tiếng tụng kinh đằng sau khung cảnh này, còn có tiếng người phụ họa, làn khói tỏa ra từ hương nến trôi lững lờ trong không khí.

Thấy tình hình này, Mạnh Thiểu Du thầm nghĩ: "Thôi xong, xem ra là bị bắt vào ổ bán hàng đa cấp thật rồi..."



Hết chương 99.