Cả Giới Giải Trí Đều Mong Tôi Im Miệng

Chương 94: Cậu thấy quỷ của ta đâu không?




Khương Văn Phi vừa nói ra câu này, người đầu tiên nổi giận lại chính là vợ gã.

Không riêng gì Giang Thục Vân, cả người nhà họ Nhâm và người nhà họ Giang đều hướng ánh mắt lạnh lùng về phía gã. Giang Thục Vân phẫn nộ nói: "Khương Văn Phi, anh nói cái quỷ gì đó?!"

"Cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì đừng có nói bậy!"

Mạnh Thiểu Du cũng quay đầu nhìn về phía người "dượng" này. Họ chưa gặp mặt nhau được mấy lần, cũng không biết vì sao mà gã lại có ác ý với cậu đến thế.

Khương Văn Phi nói chắc nịch: "Tôi nói sai à? Mấy năm nay hai anh chị luôn thuận buồm xuôi gió, tại sao chỉ mới nhận nó về mà đã gặp tai nạn?"

Gã nhìn Mạnh Thiểu Du rồi nói: "Có khi năm đó làm lạc mất nó mới đúng là sự lựa chọn chính xác!"

Tất cả mọi người đều giật mình vì câu nói của Khương Văn Phi, ai nấy nhìn gã cứ như đang nhìn thấy quỷ.

Anh cả Nhâm đưa mắt nhìn sang, nói với vẻ mặt khó coi: "Mệnh cách của em cháu mà còn cần dượng nói à? Nếu dượng đã nhọc lòng thì chi bằng đi mua sẵn cho mình một cái quan tài đi."

"Cháu thấy mệnh cách của dượng cũng không sống lâu đâu."

Khương Văn Phi: "..."

Giang Thục Vân tức chết đi được, chị và anh rể vẫn đang nằm trong phòng phẫu thuật mà tên này còn đứng đây đổ dầu vào lửa. Bà nhìn chồng mình, chợt cảm thấy từ trước đến nay mình vẫn chưa hiểu rõ người này.

Bà thấp giọng nói: "Về nhà thì ly hôn ngay!"

Khương Văn Phi không nói nổi nên lời, gã nhìn thoáng qua hai người rồi lại nói: "Ý tôi là có khả năng như vậy..."

Đúng lúc này Mạnh Thiểu Du mở miệng nói: "Cháu không biết dượng còn là một thầy xem tướng đấy. Dượng chỉ liếc mắt mà đã nhìn ra được mệnh cách trần duyên, Hiệp hội Đạo giáo không giữ chỗ cho dượng đúng là đáng tiếc."

Cậu liếc nhìn phòng giải phẫu hẵng còn sáng đèn. Vốn là cậu cũng không muốn để ý đến gã, ai ngờ tên này còn dám đứng đây bô bô cái miệng, đúng là một người phiền phức.

Mạnh Thiểu Du nhìn Khương Văn Phi với vẻ mặt lạnh lùng. Mọi người lại đánh giá cậu và anh cả Nhâm, nghĩ thầm lúc bấy giờ hai anh em nhà này giống nhau một cách kì lạ.

Họ lại nghe Mạnh Thiểu Du hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Nếu rảnh rỗi đi đặt điều về cháu, chi bằng dượng lo cho thân mình đi kìa."

"Trông dượng có vẻ sắp gặp xui xẻo tột cùng đấy."

Khương Văn Phi không ngờ Mạnh Thiểu Du còn dám cãi lại mình!

"M-mày mới được nhận về bao lâu mà dám nói chuyện với tao như vậy? Đừng tưởng là người nhà họ Nhâm thì tự cho mình là hay!" Khương Văn Phi mở miệng nói.

Nhưng ngay sau đó, anh cả và vài thân thích khác của nhà họ Nhâm đều đứng lên, ai nấy đều đi đến bên cạnh Mạnh Thiểu Du, nhìn Khương Văn Phi rồi nói: "Dù nhận về được bao lâu thì nó cũng là người nhà họ Nhâm. Nếu ông có ý kiến thì cút!"

Khương Văn Phi sững sờ, kế đó Giang Thục Vân cũng rời khỏi gã rồi đứng bên cạnh ông bà Giang, bà nhìn gã với vẻ ghét bỏ: "Coi như tôi đã nhìn rõ bản chất của anh, về nhà chúng ta ly hôn ngay!"

"Không phải chứ!" Khương Văn Phi nhìn đám người, "Chẳng lẽ mọi người đều tin tưởng nó sao? Nó chỉ mới được nhận về thôi mà!"

"Tôi cũng chỉ muốn tốt cho nhà họ Nhâm mà thôi!"

"Bọn tôi không cần ai dạy để biết thế nào là tốt." Một người chú trong gia đình họ Nhâm lên tiếng. Ông nhìn Khương Văn Phi rồi nói một cách lạnh lùng: "Còn anh thì sao, chị và anh rể anh còn đang giải phẫu, anh gấp gáp ra mặt như thế là có ý gì?"

"Bọn tôi thấy lòng dạ của anh còn đáng sợ hơn đấy."

Hai ông bà Giang cũng nhìn cậu con rể này rồi lắc đầu nói: "Cậu đi đi."

Khương Văn Phi nào ngờ tất cả mọi người đều không tin tưởng mình! Gã nhìn họ rồi tức tối nói: "Mấy người sẽ hối hận!"

Kế đó gã xoay người rời khỏi bệnh viện.

Sau khi Khương Văn Phi rời đi, Giang Thục Vân bước đến rồi ra điều có lỗi mà nói với Mạnh Thiểu Du: "Chắc dì mù rồi nên mới nhìn trúng một tên điên như vậy, con tuyệt đối đừng để trong lòng nhé... Gã ta chẳng nói được gì hay ho đâu!"

Anh cả Nhâm cũng xoa xoa đầu em mình rồi nói: "Em đừng bận tâm đến loại người như thế.". ngôn tình hay

Thật ra Mạnh Thiểu Du cũng không ngờ mọi người đều đứng về phía cậu vô điều kiện. Vốn là cậu còn nghĩ, nếu mọi người không tin thì có thể đến gặp Huyền Vi, có lẽ lời nói của đạo sĩ sẽ có uy tín hơn...

Nhưng thế này cũng được...

Mạnh Thiểu Du nhoẻn miệng cười, ngay sau đó ánh đèn trong phòng phẫu thuật cũng tắt.

Bố mẹ Nhâm được chuyển từ phòng phẫu thuật đến phòng bệnh thường, bác sĩ phụ trách phẫu thuật nói: "Tuy miệng vết thương rất sâu nhưng không đụng đến chỗ hiểm. Chúng tôi đã xử lí xong, người bệnh nhập viện vài ngày để theo dõi, chỉ cần miệng vết thương không chuyển biến xấu là có thể an toàn xuất viện."

Câu nói này khiến ai nấy đều thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Sau khi ngó qua hai vị trưởng bối, Mạnh Thiểu Du lại hỏi cặn kẽ nguyên nhân xảy ra tai nạn lần này.

Anh cả Nhâm cũng rất lo lắng. Nhưng nghe nói lúc ấy bố Nhâm đánh nhầm vô-lăng, lại thêm mặt đất trơn trượt nên mới gây ra tai nạn, những ai có mặt ở hiện trường đều nói đây là tai nạn ngoài ý muốn. Anh Nhâm nhìn thoáng qua Mạnh Thiểu Du, vỗ vai em trai rồi nói: "Đây chỉ là chuyện bất ngờ thôi, em đừng để trong lòng."

Anh sợ Mạnh Thiểu Du vẫn còn để ý đến mấy lời nhảm nhí của Khương Văn Phi.

Mạnh Thiểu Du gật đầu, sau đó cậu lại tìm đến hiện trường xảy ra tai nạn của hai người.

Vì được xử lí kịp thời, hơn nữa chỉ là chuyện xảy ra ngoài ý muốn, nên sau khi hiện trường được dọn dẹp sạch sẽ thì lại tiếp tục thông xe.

Trên mặt đường còn có mấy con quỷ nhỏ đang nô đùa, đám trẻ con đứng khúc khích trên vỉa hè, lâu lâu lại lao ra giữa lòng đường.

Nếu lúc này có xe vụt đến thì sẽ xuyên thẳng qua thân thể của đám quỷ con.

Mạnh Thiểu Du quan sát một lát, sau đó cậu vẫy tay với một con quỷ trong số đó. Trông thấy cậu, đám quỷ nhỏ bèn liếc nhìn nhau, trong đó có một con quỷ đi chân trần chạy đến trước mặt cậu, nó ngửa đầu hỏi: "Anh gọi bọn em hả?"

Mạnh Thiểu Du rũ mắt nhìn bọn chúng, cậu hỏi: "Ngày nào bọn em cũng chơi ở đây à?"

Mấy nhóc quỷ này chết đã lâu nên lang thang khắp nơi, nhưng cũng có một số đứa thường đùa nghịch trên giao lộ.

Đám quỷ con đảo mắt qua lại, Mạnh Thiểu Du bèn lấy ra mấy nén nhang, một đứa nuốt nước miếng cái ực rồi nói: "Ban đầu bọn em chơi trong bệnh viện cơ, nhưng có người nói bên này sân rộng hơn nên bọn em mới tới."

Xe cộ trên dương gian không thể làm hại đám tiểu quỷ được nữa, nên đối với bọn chúng thì đi đâu cũng giống nhau cả thôi.

Ánh mắt Mạnh Thiểu Du tối đi, cậu nói: "Bọn em không nghĩ mình sẽ hù dọa người khác sao?"

Nhóc quỷ cười hì hì, nó nói mà chẳng hề bận tâm: "Đó là chuyện của bọn họ chứ, liên quan gì đến bọn em?"

Những ai có vận thế thấp có thể nhìn thấy quỷ, một số con quỷ cần tìm thế thân đều rất thích những người như vậy. Mấy nhóc quỷ này chơi đùa ở giao lộ như vậy, cũng có khả năng những tài xế có vận thế thấp sẽ cho rằng trước mặt mình có người, họ sợ hãi đánh vô-lăng rồi gây ra tai nạn giao thông...

Nghĩ đến đây, Mạnh Thiểu Du lại hỏi: "Vậy người bảo các em tới đây là ai?"

Nhóc quỷ nói: "Không biết, là một anh trai nào đó."

Cậu bé nói xong thì nhăm nhe đống nhang trong tay Mạnh Thiểu Du, thế nhưng cậu lại lấy nhang về, trở tay gọi mấy tên quỷ sai đến.

"Mấy nhóc quỷ này nán lại trên dương gian, còn đùa nghịch trên đường cái gây ảnh hưởng an ninh trật tự, mấy anh đưa bọn nó đi đầu thai đi." Mạnh Thiểu Du lạnh nhạt nói.

Mấy nhóc quỷ: "...??"

Quỷ nào cũng sợ quỷ sai, nhưng ai ngờ một thanh niên đang trò chuyện vui vẻ với bạn như vậy mà lại trở mặt gọi cảnh sát đến!

Thấy mấy con quỷ con này, đám quỷ sai mừng rỡ nói: "Cuối cùng cũng bắt được rồi! Bình thường mấy nhóc này làm bọn ta tìm mòn cả mắt!"

Hóa ra đây là "trẻ em có nhu cầu đặc biệt" nức tiếng dưới âm phủ Bắc Kinh.

Không để đám quỷ con kịp tháo chạy, quỷ sai đã vung xích câu hồn rồi đưa tất cả đi mất.

Thấy bọn họ rời đi, sắc mặt Mạnh Thiểu Du dần trở nên nghiêm trọng.

Xét theo tình hình, chắc hẳn vụ tai nạn này là bút tích của thiếu niên kia, có lẽ nào đây chính là "bất ngờ" trong miệng hắn ta?

- -

Khương Văn Phi bắt đầu gặp xui xẻo.

Sau khi trở về từ bệnh viện, Giang Thục Vân ngay lập tức yêu cầu ly hôn với gã. Tên đàn ông này thật sự đã vượt qua giới hạn chịu đựng của bà rồi!

Khương Văn Phi không thể hiểu nổi: "Vì một người xa lạ mà cô đòi ly hôn với tôi ư?!"

Giang Thục Vân không còn gì để nói: "Đó là cháu trai tôi! Khương Văn Phi, gần đây anh càng lúc càng điên rồ!"

"Tôi điên?" Khương Văn Phi trợn trừng mắt, gã nhìn vợ mình rồi phẫn nộ nói: "Cô mới điên đấy! Nhà họ Nhâm có gì tốt đẹp mà cô tin tưởng bọn họ một cách mù quáng vậy hả?"

Giang Thục Vân lắc đầu.

Vốn dĩ nhà họ Giang và nhà họ Nhâm không có thù hằn gì, đã vậy nhà họ Nhâm còn là gia đình của chị và anh rể bà, bản chất là người cùng một nhà, sự hoài nghi vô lý của Khương Văn Phi mới là điên rồ.

Bà bèn nói: "Tôi không quan tâm, ly hôn đi, tôi và anh không đi tiếp được nữa rồi."

Cuối cùng Khương Văn Phi cũng không giữ được Giang Thục Vân. Bà kiên quyết đòi ly hôn, nếu gã không đồng ý thì bà sẽ đâm đơn lên tòa.

Sau cùng Giang Thục Vân trở về nhà họ Giang, Khương Văn Phi vẫn ở lại ôm vẻ mặt khó tin.

"Mấy người mới bị điên đấy." Khương Văn Phi làu bàu.

"Mấy người không biết, phải đuổi Mạnh Thiểu Du đi thì mới có lợi nhất cho chúng ta." Gã lẩm bẩm, sau đó cầm lấy di động rồi nhắn tin không ngừng cho ai đó.

Mạnh Thiểu Du...

Khương Văn Phi nghiến răng nghiến lợi.

Song Giang Thục Vân ly hôn với gã, rất nhanh sau đó, tất cả các dự án hợp tác giữa công ty gã và Nhâm thị đều tuyên bố đình chỉ. Theo sau đó còn có mấy vụ tố tụng...

Trong lúc nhất thời, Khương Văn Phi bị vô số phiền toái quấn thân!

Thậm chí khi đi trên đường, gã còn đạp phải phân chó.

Hệt như lời mà Mạnh Thiểu Du đã nói khi ấy, gã bắt đầu gặp xui xẻo!

Một mặt Khương Văn Phi khinh bỉ Mạnh Thiểu Du, mặt khác lại phải đối mặt với cuộc sống mỗi lúc một bê tha.

Thậm chí đi trên đường mà gã còn gặp phải cướp giật!

Đã vậy công ty của gã còn bị tuyên tội trốn thuế, cảnh sát kéo đến gô cổ hết nhân viên công ty. Không lâu sau, công ty của Khương Văn Phi tuyên bố phá sản, ngay cả nhà ở cũng bị niêm phong...

Mà tất cả những chuyện này đều xảy ra trong vòng một tuần ngắn ngủi!

Khương Văn Phi nhìn căn nhà bị dán giấy niêm phong của mình mà liên tục lắc đầu. Trải qua nhiều đòn đả kích tới tấp khiến cả người gã trông rất tiều tụy, gã lắc đầu nói: "Không, không..."

"Sao lại xảy ra chuyện này được! Sao có thể xảy ra chuyện này được!!"

Gã cầm di động rồi gọi đến số điện thoại nọ, cuống cuồng nói: "Không phải mấy người đã nói chỉ cần tôi đi theo mấy người thì sẽ một bước lên mây sao?!"

"Không phải cậu đã nói..."

- -

Bố Nhâm và mẹ Nhâm vẫn còn tĩnh dưỡng tại bệnh viện. Tuy anh cả đã thuê hộ lý, nhưng mỗi khi rảnh rỗi Mạnh Thiểu Du đều sẽ đến chăm sóc bọn họ.

Bên cạnh phòng bệnh của hai người là Khu Chăm sóc Tích cực, ngày nào nơi đó cũng vang lên tiếng than khóc, theo sau là tiếng bước chân của các y, bác sĩ.

Kế đó là tiếng thở dài đầy tiếc nuối.

Khi đi ngang qua Khu Chăm sóc Tích cực, Mạnh Thiểu Du có nhìn thoáng qua những người thân đang than khóc, cậu vừa liếc mắt đã nhìn thấy một tên quỷ sai đang đứng bên cạnh.

Nhưng kì lạ thay, bên cạnh quỷ sai cũng không có hồn phách của người bệnh.

Chính bản thân quỷ sai cũng chẳng hiểu mô tê gì.

Mạnh Thiểu Du bèn đứng lại ở cửa một lát. Tên quỷ sai nọ gãi đầu, liếc mắt đã nhận ra cậu đạo trưởng vừa đến, hắn bay vèo một cái đến cạnh cậu.

Vừa mở miệng, hắn ta đã hỏi: "Này, cậu có nhìn thấy quỷ của ta ở đâu không?"

Mạnh Thiểu Du nghĩ bụng, 'sao một tên quỷ sai như anh lại đòi hồn phách từ tôi chứ?'. Sau đó cậu im lặng lắc đầu.

Tay quỷ sai kia 'chậc' một tiếng, nói với vẻ buồn bực: "Đúng là kì lạ, không biết tại sao, mấy hôm nay lại có vài hồn phách ta không thu được!"

"Lần nào ta cũng đến sớm, ấy vậy mà hồn phách đã đi đâu mất, cũng không hề biến thành cô hồn dã quỷ..."

"Công trạng của bọn ta giảm xuống quá trời, giận thật chứ."

Mạnh Thiểu Du: "..."

Công trạng mới là trọng điểm đúng không.



Hết chương 94.