Cá Dưới Băng

Chương 9




Chung Tuấn Đồng tựa ở đầu giường đọc sách.

Cửa phòng tắm mở ra, Thời Nghi mặc áo choàng tắm bước ra ngoài.

Chung Tuấn Đồng vừa nhìn đã không rời mắt nổi.

Áo choàng tắm được khoác hờ trên người Thời Nghi, đậu hờ trên vai tựa hồ có thể trượt xuống bất cứ lúc nào. Đai lưng cũng không buộc chặt, tùy ý thắt, lộ ra mảng ngực tuyết trắng.

Thời Nghi cúi đầu, như là dê con lạc đường, chui bừa vào trong chăn.

"Nước lạnh sao?" Chung Tuấn Đồng chạm đến cẳng chân lạnh lẽo của anh, tựa như ngọc thạch không có sự sống vậy.

Tóc mái hơi dài của Thời Nghi rũ xuống che mẳt, đôi mắt nừa khép, lười biếng buồn ngủ, lộ ra dáng vẻ đáng yêu hiếm thấy. Anh chôn đầu mình bên cổ Chung Tuấn Đồng, chầm chậm thờ, từng chút một dày vò chồng mình.

"Hừ." Chung Tuấn Đồng hít vào một hoi khí lạnh.

"Lạnh.” Thời Nghi đáp.

Chung Tuấn Đồng đặt tay bên hông anh, cũng chầm chậm vuốt lên.

"Hệ thống sưởi trong phòng hóng rồi, anh dựa vào em gần một chút." Hắn thấp giọng nói.

Thời Nghi vẫn nhắm hờ mắt, chậm chạp ừ một tiếng

Chung Tuấn Đồng thấy Thời Nghi hiếm có khi tụ bày trò đến đỏ cá hai tai, vành tai mỏng manh đỏ lên thật giống như huyết lệ.

Thời Nghi tự mình quỳ xuống, hai tay chống ở đầu giường.

Dây lưng được tháo ra, áo tắm nhãn nhúm xếp tầng như cánh hoa tráng.

Từng tầng kích thích tựa sóng đánh mãnh liệt khiến hắn khó nhịn.

Thời Nghi quay đầu nhìn Chung Tuấn Đồng, khóe mắt ứng hồng, hỏi: "Tuấn Đồng... Tuấn Đồng có thích làm tình với anh không?"

"Thích."

Nghe xem, Tuấn Đồng yêu hay ghét đều rất thắng thắn, thích là thích, không thích là không thích.

Anh lại không dám hỏi thẳng: Tuần Đồng, vậy em có thích anh không?

Thời Nghi đè thấp người, gò má dán lên gối đầu mềm mại, vỏ gối nhẹ cọ lên đuôi mắt, vết nước từng chút thấm lên gối.

Sau khi kết thúc, Thời Nghi cong người lại, nằm rúc vào một bên tay Chung Tuấn Đồng.

Chung Tuấn Đồng có chút mệt mỏi lại thoài mái, khuôn mặt vẫn chưa hết vè quyến rũ khi động tình.

Sau khi khổ tâm, Thời Nghi lại cảm thấy có chút thỏa mãn. Tuy rằng anh vô dụng, thế nhưng dường như vẫn có thể thỏa mãn nhu cầu của Tuấn Đồng

Cơ thể khô héo nhợt nhạt này cũng không quá tồi tệ.

Thời Nghi lén lút nở nụ cười, nhưng ý cười móng manh nhanh chóng phai nhạt.

Anh quá mệt mói, nhanh chóng thiếp đi. Nhưng anh ngủ không được yên ổn. Trong lúc nứa tinh nửa mê, anh hoảng hốt nhìn thấy Chung Tuấn Đồng nhấc theo một va li hành lý lớn, nói rằng hắn muốn đi. Anh trong giấc mộng sợ đến khóc lớn, tựa như một đứa nhỏ hư, bám vào tay áo Chung Tuấn Đồng không chịu thả, không ngừng cầu xin. Thế nhưng Chung Tuấn Đồng vẫn cứ rời đi.

Thời Nghi tỉnh dậy từ trong mộng, phát hiện mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng, anh ngừng thở một chút, hoảng loạn tìm về phía Chung Tuấn Đồng bên cạnh.

Chồng anh hẵng còn say ngủ, hô hấp đều đặn, thân thể ấm áp, tựa như lò sưởi thiêu đốt trong đêm tối.

Thời Nghi ra sức mà rúc vào lồng ngực hắn, cầm tay hắn vòng qua người mình. Nhiệt độ cùng mùi hương trên người đối phương chậm rãi bao lấy anh, như là một vỏ bọc an toàn gió thổi không lọt. Một hồi lâu, loại cám giác sợ hãi quá mức chân thật khi bị vứt bó kia mới

Thời Nghi biết mình xong đời rồi, anh bắt đầu lo được lo mất.

Ban đầu, khi vừa biết Chung Tuấn Đồng muốn kết hôn cùng mình, đầu óc anh quả thực như có vấn đề, ngồi trên giường cũng có thể không kiềm chế nổi mà bật cười, lát sau lại bắt đầu hoài nghi độ chân thực cùa việc này.

Mộng đẹp trở thành sự thực một cách quá đột nhiên.

Lúc này Thời Nghi mới biết,vì sao Phạm Tiến trong sách giáo khoa trung học lại có thể phát điên như vậy.

Mộng cảnh cắn nuốt hiện thực ảm đạm, người không có đất đặt chân trong thực tế chỉ có thế bay lượn trong mộng ảo.

Thời Nghi chôn mặt mình vào lồng ngực Chung Tuấn Đồng, dùng sức cọ qua cọ lại vài lần, như là động vật nhỏ khuyết thiếu cảm giác an toàn, há mồm cắn cắn ngực áo đối phương, chờ đến khi cơn buồn ngủ lần thứ hai kẻo tới mới nhả ra, ngủ thiếp đi trong vòng bảo vệ

Ngày hôm sau, Chung Tuấn Đồng mở mắt liền thấy Thời Nghi đang vùi vào lồng ngực mình, hắn di chuyển một chút, Thời Nghi như giật minh mà nhích theo, hai gò má nhợt nhạt vì tư thế ngủ mà đỏ ửng, cả chóp mũi cũng hồng hồng.

Trong chăn quá ấm áp, Thời Nghi cũng ấm như vậy. Chung Tuấn Đồng đột nhiên lại dính giường, cũng quyết định hôm nay không tới công ty.

Chờ Thời Nghi tính lại, hai người nói chuyện một lúc rồi cùng nhau rời giường.

Bọn họ không nghĩ đến sẽ ngủ lại, không chuẩn bị quần áo để thay. Chung Tuấn Đồng mặc lại áo len và quần bò thời đại học, tóc mái không vuốt lên, mềm mại xõa trước trán, tạo cảm giác đẹp đẽ trẻ trung khiến người cảm thán.

Thời Nghi cũng mặc tạm quần áo của Chung Tuấn Đồng. Chung Tuấn Đồng cao hơn anh nứa cái đầu, áo len quá rộng so với người anh, trông cứ như học sinh cấp ba lén mặc áo của cha mình vậy. Chung Tuấn Đồng nhìn nhìn, hiếm có khi mà bật cười, giúp Thời Nghi xắn tay áo.

Thời Nghi bèn giấu nửa mặt vào cổ áo len mềm mại, si ngốc nhìn Chung Tuấn Đồng đang cúi đầu.

Anh đột nhiên rất muốn ôm Tuấn Đồng, là kiểu vòng tay qua cổ hắn, gò má dụi vào cổ, tựa như ưẻ con làm nũng ấy.

Thời Nghi đang nghĩ ngợi đã nghe Tống Uyển Dung gọi ngoài cửa: "Các con dậy chưa? Sửa soạn một chút rồi xuống ăn sáng!"

Thời Nghi sợ hết hồn, rút tay về.

Rửa mặt xong, anh xuống phòng bếp phụ giúp bữa sáng.

Một nồi cháo sườn cần tây bưng lên, bên cạnh còn có một đĩa quẩy mới làm giòn rụm cùng một lồng bánh bao chúm chím như hoa hồng.

Tống Uyển Dung không khỏi lẩm bẩm: "Nấu tốt thật."

Thời Nghi đang cúi đầu bày bát đũa, lại nghe Tống Uyển Dung hỏi: "Mẹ suýt thì quên, bây giờ con đang làm gì?"

Tay đang so đũa của Thời Nghi cứng đờ, nói chuyện đã không còn sức lực, sợ hãi đáp: "Trước đây con làm biên tập viên, bây giờ... đã từ chức rồi ạ."

Tống Uyển Dung vừa nghe, có chút không vui nói: "Tuy Tuấn Đồng có thể kiếm tiền, thế nhưng con cũng không thể ngồi không ở nhà, như vậy sao có được?"

Thời Nghi vội vã đáp: "Con đang tìm việc làm mới, sẽ không ở nhà lười biếng đâu ạ."

Tống Uyển Dung liếc anh một cái, có chút không thoải mái: "Mẹ không nói con lười biếng. Con cũng không cần làm như mẹ bắt nạt con như vậy." Bà kéo Thời Nghi ngồi xuống, múc cho anh một bát cháo, "Con ăn trước đi, đã bận bịu một lúc lâu rồi. Hai người kia ăn muộn một chút cũng không sao."

Thời Nghi có chút sửng sốt, nhất thời không biết làm sao. Tống Uyển Dung thấy anh ngây người, trong lòng có mấy phần phiền muộn, đụng đụng cánh tay anh, nhẹ giọng mắng: "Con mau ăn đi!"

Buổi sáng, ba Chung và Chung Tuấn Đồng ngồi trong sân câu cá.

Vườn nhà Chung gia có đào một hồ nước, sáng sớm đã kết lại một lớp băng. Hai người họ ngồi trên bờ, đục một lỗ nhó cỡ chậu rửa mặt rồi buộc mồi, thả lưỡi câu vào, đặt hai cái xô hai bên chờ đợi.

Được năm phút đồng hồ, Chung Tuấn Đồng đã ngồi không yên. Hắn nhìn thấy Thời Nghi bước ra ngoài, gió đông lạnh lẽo thổi qua tóc mái khiến anh lộ ra gương mặt thanh tú. Anh hơi co người lại, vai nhẹ run, không có chút tính công kích nào, như một bé cừu trắng mềm mại đáng yêu vậy.

Thời Nghi nhìn xung quanh tìm kiếm một lúc.

Chung Tuấn Đồng lúc này lại nổi tính xấu, không gọi anh, cũng không phất tay ra hiệu, hắn ngồi yên một chỗ chờ Thời Nghi đến tìm mình. Dường như chắc chắn Thời Nghi sẽ tìm được hắn.

Chung Tuấn Đồng chờ một lúc, nhưng lại thấy Thời Nghi quay người bước vào nhà.

Hắn cũng đứng dậy, đạp tuyết bước vào.

Chung Tuấn Đồng đi về phía cửa, còn chưa đến nơi đã thấy Ihời Nghi vội vã chạy ra, anh hoảng hồn đưa tay chống lên ngực hẳn.

Thời Nghi nở nụ cười, quàng khăn cho hán, dịu dàng nói: "Trên núi gió lạnh. Mặc nhiều một chút cũng tốt."

Hóa ra là đi lấy khăn quàng cổ cho hắn sao?

Hắn dẫn Thời Nghi đến bên hồ. Hai cái cần câu gác ở một bên, mặt băng có vết nứt nhò, phản chiếu lại mây trời.

Bọn họ cúi đầu nhìn, lại phát hiện dưới mặt băng móng có một bóng đen dài bơi lội rồi nhanh chóng chìm vào đáy hồ.

"Có cá." Thời Nghi nói.

"ừ." Chung Tuấn Đồng tự nhiên đáp.

dưới băng dần tụ lại cái lỗ nho nhỏ kia tìm không khí.

Thời Nghi hơi cong khóe môi.

Vì khoảnh khắc lặng yên bên nhau này của hai người mà thỏa mãn.

Anh đã quen sống những thảng ngày tầm thường, nếu như có thể quay lại thì cũng như những thước phim câm, mỗi ngày đều giống nhau, như tuyến đường cố định trong thành phố vậy. Anh là một người không quá quan trọng, thế nhưng anh cũng vẫn cố gắng để sống sót.

Còn Tuấn Đồng lại không giống như vậy, hắn có thế biến những khoảnh khắc vô vị khô khan thành tinh thế lấp lánh.

Anh quý trọng thu thập lại từng khoảnh khắc vụn vặt ấy, cất giừ trong một chiếc hộp riêng. Đợi đến khi có chuyện không hay xảy ra còn có thể dựa vào những đoạn ký ức này mà kẻo dài hơi tàn, trong khổ sở mà tìm được hạnh phúc.

Thời Nghi dùng ngừ khí nhẹ nhàng đẹp đẽ nhất mà chính mình cũng không thể tưởng tượng để thầm niệm tên Chung Tuấn Đồng trong

Chẳng cần những môi hôn, chỉ cần giữ cái tên này là được.