Cả Đời Sủng Ái (Sủng Ái Cả Đời)

Chương 62: Đại soái ca khoa kiến trúc




Edit: Phưn Phưn

Phó Tranh lần này về trường diễn thuyết, địa phương vô cùng coi trọng, đặc biệt bố trí cho anh một hội trường lớn, còn trải thảm đỏ.

Thành thật mà nói, Phó Tranh cảm thấy thật sự có chút khoa trương.

Mấy ngày nay anh nghe nhiều nhất hai chữ, chính là "Chăm chỉ".

Nhưng thật ra, anh thực sự không cảm thấy mình có cái gì gọi là chăm chỉ.

Anh đột nhiên nỗ lực học, không phải như mọi người cho rằng, đột nhiên giác ngộ, đột nhiên muốn học kiến thức.

Anh hoàn toàn là vì không muốn để cho vợ mất mặt.

Ách... Chỉ có điều nếu nói ra câu này, có thể làm cho hiệu trưởng tức tới ngất??

Phó Tranh ở trong lòng âm thầm nhắc nhở chính mình, đây là diễn thuyết về chăm chỉ là diễn thuyết về chăm chỉ.

Tân học sinh lớp mười hai rất sớm đã đến hội trường lớn.

Tất cả mọi người đều hưng phấn bàn tán.

"Thật không nghĩ tới, Phó Tranh vậy mà thi đậu Thanh Hoa."

"Đúng vậy, đã đẹp trai, đầu óc lại còn thông minh. Trời ạ, thật muốn gả cho anh ấy."

"Chao ôi, các cậu đừng có mơ nữa, Phó Tranh người ta có bạn gái rồi."

"Sao? Không phải chứ? Sao tớ không có nghe nói tới. Anh ấy không phải là không qua lại với nữ sinh à?"

"Đó là lúc trước, người ta lên lớp mười một đã quen bạn gái, các cậu cũng không biết à?"

"... Tớ biết tớ biết! Có một đoạn thời gian anh ấy và học tỷ Chu Tương Tương lớp chọn rất gần gũi, chỉ là về sau lại không thấy hai người bọn họ ở cùng một chỗ nữa."

"Tớ nghe nói, là bị chủ nhiệm lớp chọn phát hiện, sau đó hai người bị ép phải chuyển sang yêu đương lén lút."

Phó Tranh chuẩn bị ở phía sau hậu trường, Chu Tương Tương cùng đến với anh, ngồi trên ghế đang cùng anh đọc trước bản thảo diễn thuyết.

Phó Tranh cái gì cũng không chuẩn bị, bài diễn thuyết là Chu Tương Tương viết cho anh.

Anh lười phải học thuộc, nói: "Chỉ cần tùy tiện lên nói vài câu là được rồi, bài diễn thuyết này của em giống như của chính phủ vậy."

Chu Tương Tương nháy mắt mấy cái, "Nhưng trường học chính là muốn anh nói mấy lời như chính phủ này mà."

"Không cần, anh sẽ nói với bọn họ, muốn thi Thanh Hoa, nam sinh trước tiên tìm bạn gái là học bá, nữ sinh tìm bạn trai học bá, dễ dàng hơn nhiều... Ui da đau!"

Phó Tranh còn chưa nói xong, Chu Tương Tương đã duỗi tay nhéo bên hông anh một cái.

"Vợ ơi đau quá."

"Ai bảo anh cứ nói lung tung." Chu Tương Tương sa sầm mặt trừng anh.

Phó Tranh thở dài, "Ôi, thời buổi này, nói thật mà còn bị mắng, tại sao mệnh anh lại khổ như thế."

Chu Tương Tương liếc anh một cái, "Vậy anh đi tìm người không mắng anh đi."

Phó Tranh cười hì hì tiến tới, ôm lấy cô, đầu cọ ở cổ cô hai cái, "Không được, anh chỉ thích bị em mắng, em vừa mắng anh, toàn thân anh đều dễ chịu."

"Trời ơi f*ck, ca từ lúc nào mà anh lại trở nên đê tiện như thế!" Lục Quýnh và Lâm Khê từ bên ngoài đi tới, vừa tới đã nghe thấy câu nói đê tiện của Phó Tranh.

Hai người đi tới, ngồi lên mặt bàn trước mặt Phó Tranh.

Mí mắt Lục Quýnh giật giật, không thể tin được nhìn Phó Tranh, "Ca, không lẽ anh là người cuồng bị ngược?"

Phó Tranh lườm cậu một cái, "Lão tử chính là thích bị vợ ngược, cậu có ý kiến?"

"Không có không có không có, em nào dám!" Lục Quýnh nói, nhìn về phía Chu Tương Tương, cười ha ha nói: "Chị dâu, chị nghe thấy rồi chứ, Tranh ca chúng em có khuynh hướng bị ngược, bình thường vui đùa một chút trói... Ui da f*ck đau quá!"

Lục Quýnh nói còn chưa dứt lời, đã bị Phó Tranh tàn nhẫn đạp một cước.

Cậu ui da một tiếng, che đầu gối mặt mũi tràn đầy lên án nhìn về phía Chu Tương Tương, "Chị dâu, chị nhìn chồng chị đi."

Phó Tranh trừng mắt nhìn cậu, "Cái tên đầu chó này, còn dám cáo trạng? Dạy bậy cái gì đâu không!"

Lục Quýnh bĩu môi, một bộ dáng giận mà không dám nói gì.

Chu Tương Tương nhìn cậu, nhịn không được cười.

Lúc hai giờ rưỡi, cuối cùng Phó Tranh bước lên bục chủ tịch.

Mấy người Chu Tương Tương, Lục Quýnh, Lâm Khê, thì ngồi ở dưới khán đài nhìn anh. Phó Tranh chưa từng diễn thuyết, nhưng từ lúc sinh ra đã có khí chất lãnh đạo, anh vừa đi ra, trong nháy mắt toàn trường đều im lặng.

Chưa từng diễn thuyết, nhưng lên bục lại rất đoan chính.

Mặc áo sơ mi trắng, quần màu đen, tay áo sơ mi xắn lên hai vòng, rất tùy ý.

Anh đứng ở phía trên, thân hình cao ngất giống như một gốc cây thông, hoàn toàn là cảnh đẹp ý vui.

Thời điểm bước lên bục, phía dưới vang lên tiếng vỗ tay như sấm, còn có tiếng con gái hét lên.

Phó Tranh không luống cuống chút nào.

Chính giữa bục chủ tịch có đặt bàn ghế, vị trí chính giữa là giữ lại cho Phó Tranh.

Phó Tranh trực tiếp đi tới, kéo ghế ra ngồi xuống.

Bên cạnh anh là hiệu trưởng, chủ nhiệm giáo vụ cùng với niên cấp tổ trưởng.

Đầu tiên là hiệu trưởng đơn giản giới thiệu với mọi người một chút, nói sỡ dĩ hôm nay tập trung mọi người đến chỗ này, là đặc biệt mời đàn anh vừa cầm được thư thông báo của Thanh Hoa, truyền đạt một chút kinh nghiệm học tập cho mọi người.

Nói đơn giản vài câu, liền đưa micro cho Phó Tranh.

Thời điểm Phó Tranh nhận micro, bên dưới lại là một trận vỗ tay như sấm.

Thành thật mà nói, Phó Tranh thật sự không biết nên nói như thế nào.

Tương Tương viết bài diễn thuyết cho anh, anh không có học thuộc, cũng không có mang lên.

Cầm lấy micro, ước chừng trầm mặc mười mấy giây.

Sau đó, mở miệng câu đầu tiên là: "Đầu tiên, rất vinh hạnh có thể ngồi ở đây, cùng mọi người nói một chút về chuyện lớp mười hai ——"

"F*ck, bộ dạng Tranh ca nghiêm trang nói chuyện, quả thực mẹ nó quá đẹp trai!" Lục Quýnh nghe Phó Tranh vừa mở miệng, mắt đều tỏa sáng, mặt tràn đầy sùng bái.

Chu Tương Tương cong môi cười, đôi mắt chăm chú nhìn Phó Tranh.

Giờ khắc này, trong mắt cô chỉ chứa mỗi anh.

Giọng Phó Tranh vang vọng khắp hội trường lớn.

"Nói đến chăm chỉ, thành thật mà nói, tôi thật sự cảm thấy cái này quá khoa trương. Bởi vì tôi cũng không có lý tưởng vĩ đại gì, ban đầu tôi bằng lòng bỏ thời gian để học tập, không phải là đột nhiên tỉnh ngộ, cũng không phải là mơ ước thanh danh gì. Ừm, nói ra có thể các bạn không tin, nhưng lúc đầu tôi quyết định nỗ lực học tập, thật ra chỉ là không muốn để vợ tôi mất mặt mà thôi."

Lúc Phó Tranh nói lời này, hiệu trưởng đang uống nước ở bên cạnh, nghe thấy câu cuối cùng, một ngụm nước sặc ở yết hầu, thiếu chút nữa làm ông sặc đến ngất đi.

Chu Tương Tương ngồi ở phía dưới, nhịn không được lấy tay che mặt.

Ôi, buổi diễn thuyết này, từ lúc bắt đầu đã ra khỏi phạm vi chăm chỉ.

Phó Tranh tiếp tục nói: "Các bạn muốn hỏi tôi có kinh nghiệm học tập gì, nói thật, không có. Nhưng có mấy câu này có thể nói cho mọi người. Đầu tiên, cũng là quan trọng nhất, tìm một động lực mà các bạn nguyện ý đem toàn bộ sức lực để cố gắng, có động lực, mới có thể có nỗ lực. Sau đó, liền mang cái động lực này đi học tập, cố gắng học, kiên trì học, gặp được tình trạng cổ bình cũng đừng khinh địch mà từ bỏ. Cuối cùng chính là, nếu thi đại học là việc không tránh được, vậy thì dũng cảm tiến tới, cắm đầu đi về phía trước, vĩnh viễn đừng quay đầu lại. Bạn gái của tôi, cũng là học tỷ của các bạn, trước đây cô ấy có nói với tôi một câu, quá trình nỗ lực so với kết quả còn quan trọng hơn. Câu này, tôi tặng cho các bạn, hy vọng các bạn, một năm lớp mười hai này, đều có thể kiên trì cố gắng đến cuối cùng. Có một câu nói rất tốt, kiên trì chính là thắng lợi. Kiên trì cố gắng đến cuối cùng, cho dù kết quả không phải là rất tốt, nhưng tuyệt đối sẽ không kém. Tin tưởng tôi, đây không phải là canh gà độc*, là chân lý, đặt ở lớp mười hai, càng thích hợp."

(Canh gà độc*: Nhìn mặt ngoài như là ngôn ngữ canh gà, nhưng bên trong thực ra là nội dung tiếp thị và thông tin lừa đảo. Theo sự phát triển của mạng xã hội, "Canh gà" đã phân phối vô số năng lượng tích cực trong quá khứ, nhưng trong sự hỗn loạn của mạng xã hội hiện nay nó đã thay đổi vị. Nhiều loại "tin đồn" không nhất quán và nhiều thông tin quảng cáo khác nhau rất khó để phân biệt được giữa thật và giả. Càng làm cho người ta không tưởng tượng được chính là, đằng sau sự kích động của cư dân mạng, vẫn còn một chuỗi các ngành công nghiệp ngầm với lợi nhuận cao. Những cái này tràn lan trên cái trang web được mọi người tạo thành, nội dung tốt xấu lẫn lộn, khó phân biệt thật giả. Theo nguồn baike baidu)

"Tôi không có kinh nghiệm học tập gì đặc biệt, những lời mà tôi vừa nói, chính là tôi móc tim móc phổi ra mà nói. Bất kể là nam sinh hay là nữ sinh, đều cố gắng lên, cho dù là vì người mà các bạn thích, hãy cố gắng lên, trở thành người ưu tú hơn."

Phó Tranh nói xong, phía dưới vang lên một trận vỗ tay như sấm, khoảng chừng nửa phút mới từ từ dừng lại.

Phía dưới đột nhiên có học sinh hỏi, "Học trưởng, anh khẳng định rất thích bạn gái của mình?"

Phó Tranh cười, ngẩng đầu, ánh mắt thật sâu nhìn xuống phía dưới, trên người Chu Tương Tương. Anh nhìn cô, như trân trọng tuyên thệ, "Đương nhiên thích, tôi yêu cô ấy, rất yêu."

...

Thi đại học xong nghỉ hè đều dài hơn kỳ nghỉ hè bình thường, nhưng dài đến mấy rồi cũng phải kết thúc.

Một ngày trước khi khai giảng, Phó Chấn Sơn, Chu Hoa Lâm, Lâm Mai, phụ huynh hai nhà đều ngồi máy bay đưa Phó Tranh và Chu Tương Tương đi Bắc Kinh.

Ngày báo danh, đứng ở bên ngoài sân trường Thanh Hoa, Chu Tương Tương lặng lẽ hỏi Phó Tranh, "Hưng phấn hay không?"

Phó Tranh cười, "Muốn nghe nói thật sao?"

"Nói nhảm."

Phó Tranh cười vô cùng sáng lạn, "Ừ, rất hưng phấn."

Trước đây, anh thậm chí còn không nghĩ mình có thể thi lên đại học.

Mà bây giờ, anh không chỉ thi lên đại học, còn thi đậu trường danh tiếng.

Chậc, làm sao có thể không hưng phấn được?

Cuộc sống đại học, ngẫm lại thì đặc biệt mong chờ a. Phó Tranh và Chu Tương Tương không chung một khoa.

Phó Tranh học kiến trúc, Chu Tương Tương là tâm lý học, nơi báo danh cũng không giống nhau.

Sau khi tiến vào trường, từng người đều tách ra đi báo danh.

Trước khi tách ra, Phó Tranh bảo Chu Tương Tương làm xong thì gọi điện thoại cho anh.

Chu Tương Tương gật đầu đồng ý, đi cùng ba mẹ đến khoa để báo danh.

Lúc Chu Tương Tương đến báo danh, người vẫn chưa đông, rất nhanh cô đã hoàn thành xong thủ tục, sau đó đến chỗ sinh viên nhận một ít đồ dùng trên giường, ấm nước...

Cất đồ vào bên trong xe, Chu Hoa Lâm lái xe, chở Chu Tương Tương đến kí túc xá.

Trời nóng nực, Lâm Mai đã có chút bị cảm nắng, ngồi ở trong xe, mệt mỏi chống trán.

Chu Tương Tương thấy thế, đau lòng nắm tay mẹ, nói với Chu Hoa Lâm đang ở phía trước lái xe: "Ba, ba giúp con mang đồ lên kí túc xá xong, thì đưa mẹ đến bệnh viện xem một chút đi ạ, không cần xếp đồ phụ con đâu."

Chu Hoa Lâm cũng đau lòng vợ mình, gật gật đầu, "Được, lát nữa ba giúp con xách hành lý lên phòng ngủ, sau đó liền dẫn mẹ con đi bệnh viện."

"Vâng ạ."

Hành lý của Chu Tương Tương rất nhiều, hai vali hành lý, đựng không ít sách và quần áo, còn có đồ dùng hằng ngày. Mặt khác còn có các loại chăn mền gối đầu từ trong nhà mang tới, còn có những đồ vừa nhận được ở chỗ sinh viên.

Hai cha con, chạy tới tới lui lui vài chuyến mới dời được toàn bộ đồ vật tới phòng ngủ.

Chu Hoa Lâm muốn thu xếp giường cho Chu Tương Tương, Chu Tương Tương vội vàng đẩy ông, "Ba, ba mau đưa mẹ đi bệnh viện đi, những việc này con tự mình làm được, con đã lớn như vậy rồi, không còn là đứa bé nữa."

Chu Hoa Lâm nhìn Chu Tương Tương, trong lòng một trận cảm động.

Ông giơ tay xoa đầu Chu Tương Tương, "Được rồi, Tương Tương của chúng ta thật sự trưởng thành rồi, vậy con tự mình làm đi, ba dẫn mẹ con đi bệnh viện xem một chút."

"Vâng ạ, ba mau đi đi."

Chu Hoa Lâm đi rồi, Chu Tương Tương liền bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

Phòng ngủ bốn người, giường chiếu đều đã được phân xong. Đã có hai cái giường cũng đã trải tốt, màn đều được vén lên.

Nhưng mà, vẫn chưa thấy bạn cùng phòng.

Chu Tương Tương trung học là học ngoại trú, lần đầu tiên ở nội trú, có chút không quen lại có chút mới lạ.

Cô vắt khăn lông, leo lên giường, tỉ mỉ lau lan can giường.

Thu dọn sạch sẽ, mới đi xuống, rồi ôm đệm giường lên.

Thời điểm đang kê đệm giường, chợt nghe thấy tiếng hai cô gái hi hi ha ha.

"Nam sinh vừa rồi thật sự là vô cùng đẹp trai! Thật không ngờ ở trường chúng ta lại còn có loại đẹp trai cực phẩm như vậy!"

Đang nói chuyện, hai cô gái nắm tay nhau đi tới.

"Xin chào các cậu." Chu Tương Tương ngồi xổm ở trên giường, cười với hai nữ sinh phía dưới.

Hai nữ sinh đồng thời ngẩng đầu, cũng nở nụ cười, "Oa! Bạn cùng phòng mới!"

Chu Tương Tương cong mắt, "Chào các cậu, tớ là Chu Tương Tương."

"Chào cậu, tớ là Thẩm Đình."

"Tớ là Trương Tâm."

Mọi người nhìn nhau cười, ba nữ sinh cứ như vậy mà quen biết.

Trương Tâm vô cùng kích động nói với Chu Tương Tương: "Tương Tương, vừa rồi tớ và Thẩm Đình báo danh bên khoa kiến trúc trông thấy một soái ca, thật sự siêu cấp đẹp trai! Cậu thu xếp xong, chúng tớ dẫn cậu đi xem."

Kỳ thật Chu Tương Tương không có hứng thú với trai đẹp, nhưng bạn cùng phòng mời nhiệt tình như thế, cô cười gật đầu, "Được."

"Ừm, cậu có cần tớ giúp gì không?"

"Không có không có, tự tớ có thể làm được."

"Ôi, vậy được, vậy cậu thu xếp, có cái gì cần, cứ nói với bọn tớ."

Chu Tương Tương gật đầu, tâm trạng rất tốt.

Bạn cùng phòng của cô đều là người tốt.