Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chương 869-2: Có phải anh hết yêu em rồi phải không? #2




Lửng mật 

Căn phòng này rất lớn, hai người cũng không có nói gì, nhưng Phó Cảnh Ngộ có thể nghe được tiếng khóc thút thít tủi thân của cô. 

Vốn hôm nay anh tức giận thật, tức giận vì cô đột nhiên chạy mất làm anh lo lắng, đã thế còn chạy tới tố cáo anh. 

Nhưng mà, nhìn thấy cô ủy khuất như vậy, nhớ lại câu nói cuối cùng nói kia, Phó Cảnh Ngộ lập tức không nóng nảy, ôm cô vào trong ngực, "Đừng khóc." 

Cô ngồi ở trên ghế, bị anh ôm vào trong ngực, lại khóc càng to hơn, cảm giác nước mắt của mình thấm đẫm một khoảng lớn trên áo anh. 

Cô càng khóc càng to, cuối cùng căn bản không khống chế được chính mình. 

Phó Cảnh Ngộ nói: "Được rồi, là lỗi của anh, được chưa?" 

"Anh căn bản không cảm thấy anh sai " Nghe ngữ khí của anh chỉ cần nghe qua là biết, anh không phải thành tâm nói xin lỗi. 

"..." 

Anh dùng ngữ khí ôn nhu, "Ngoan nào, là anh sai rồi. Đừng nóng giận... Anh không thích cô ta, không thích một chút nào hết, em đừng như vậy có được hay không? Em vừa khóc đã làm tim anh tan nát rồi." 

Cảm giác trái tim của mình bị tiếng khóc của cô xé nát. 

Phó Cảnh Ngộ cảm thấy mình là một người có nguyên tắc. 

Đúng chính là đúng, sai chính là sai. 

Diệp Phồn Tinh làm chuyện gì sai anh cũng sẽ giáo huấn cô. 

Nhưng bây giờ anh cảm thấy, khi ở trước mặt Diệp Phồn Tinh anh đã không còn nguyên tắc gì nữa rồi. 

Chỉ cần cô không khóc, nguyên tắc gì đi nữa anh cũng đều có thể vì cô mà thay đổi. 

Anh ngồi xổm xuống, đem Diệp Phồn Tinh từ trong lòng ngực kéo ra ngoài, nâng gương mặt đầy nước của cô lên. 

Ánh mắt nhìn cô tràn đầy yêu thương và bất đắc dĩ. 

Đồ nhóc con mít ướt! 

Phó Cảnh Ngộ dỗ dành mà cũng không thể để cho Diệp Phồn Tinh dừng khóc nhè, ngược lại càng khóc càng to. 

Khí tức của cô có chút không yên, "Có phải anh hết yêu em rồi đúng không? Anh không cần em nữa, cho nên mới không để em ở trong lòng có phải không?" 

Rõ ràng lúc trước anh đối xử với cô tốt như vậy, nhưng bây giờ lại không thương cô một chút nào cả. 

"Nói vớ vẩn cái gì thế?" Phó Cảnh Ngộ nghe thấy cô nói vậy, dán vào mặt của cô, nói: " Anh không phải vẫn là anh sao? Không phải anh vẫn luôn ở bên cạnh anh sao? Làm sao có thể không yêu em được chứ?"