" Anh còn chưa ngủ à?" Nghe có hỏi, anh ung dung thản nhiên cất chiếc nhẫn vào hộp, nhìn Diệp Phồn Tinh, "Về rồi hả?"
"Vâng, An An mới vừa ngủ." Diệp Phồn Tinh đi tới, quỳ ở trên ghế sa lon, ôm lấy anh, hôn lên lông mày anh một cái, "Làm sao còn chưa ngủ? Chờ em à? Hay là anh sợ em ngủ bên An An không về?"
Phó Cảnh Ngộ nói, " Cả hai."
Diệp Phồn Tinh cười nói: " Em đi tắm trước."
Phó Cảnh Ngộ đưa tay, níu cô lại, kéo gần vào trong ngực của anh.
Diệp Phồn Tinh nhìn anh " Sao thế?"
Phó Cảnh Ngộ nhìn gương mặt của cô, cúi đầu xuống, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Khí tức quen thuộc, chiếm cứ suy nghĩ của Diệp Phồn Tinh, não ngưng trệ không rõ, mặc kệ cho anh hôn không hề kháng cự, hôn một hồi, Phó Cảnh Ngộ mới thả cô đi tắm rửa.
Hôm nay là ngày 27,sinh nhật Phó Cảnh Ngộ hai ngày nữa mới diễn ra.
Diệp Phồn Tinh tắm xong lên giường, Phó Cảnh Ngộ ôm cô vào trong ngực, cùng cô chìm vào giấc ngủ, cũng không có làm gì thêm.
Diệp Phồn Tinh nhìn anh vờ nhắm mắt, hỏi "Hôm nay anh biết điều ghê nhỉ!"
Làm cho cô không nhịn được muốn khen ngợi sự kiềm chế của anh.
Sao Phó Cảnh Ngộ lại không biết Diệp Phồn Tinh nói gì?
Anh ý vị thâm trường nói, "Chờ đó cho anh."
Anh chỉ là sợ cô mệt lả, ngày mai lại không rời giường được.
-
Chỉ chớp mắt, liền đến sinh nhật Phó Cảnh Ngộ.
Tiệc sinh nhật được tổ chức tại nhà lớn của nhà họ Phó.
Diệp Phồn Tinh không muốn gặp nhiều người, cho nên, năm giờ chiều mới từ vườn hoa Giang Phủ ngồi xe đi qua.
Triệu Gia Kỳ hôm nay cũng tới, cô ta không nghĩ tới mình cũng nhận được thiệp mời.
Triệu gia phá sản, cô ta vốn cảm thấy mình đã không có tư cách khách mời của Phó gia, nhưng không nghĩ tới cô ta lại được gửi thiệp mời.
Nhớ tới ban đầu, lúc cô ta nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ, cô tả đã nghĩ, Phó Cảnh Ngộ nợ cha mình một ân tình, cô tả ôm lấy Hy vọng hèn mọn, đi cầu xin anh giúp mình, không nghĩ tới anh đã đáp ứng.
Hiện tại lại còn mời mình đến dự sinh nhật...
Triệu Gia Kỳ đột nhiên nghĩ, Bản thân mình bây giờ bị phong sát, có lẽ chỉ cần nói với Phó Cảnh Ngộ vài câu sẽ có chuyển biến tốt?