" Chị đang nói linh tinh cái quái gì đấy, chị ấy là chị gái ruột của tôi." ánh mắt Diệp Tử Thần nhìn lấy Đinh Phỉ Phỉ như nhìn người bệnh thần kinh.
Cậu ta không nghĩ tới Đinh Phỉ Phỉ lại bảo mình tránh xa Diệp Phồn Tinh, không phải cô ta bị Thần kinh nặng rồi đấy chứ!
Đinh Phỉ Phỉ dừng một chút, nhìn lấy Diệp Tử Thần, trong nháy mắt cảm thấy lúng túng cực kỳ, "Chị ruột?"
"Đúng vậy." Diệp Tử Thần nói: "Làm sao, chị không thích chị tôi à?"
"..."
Mặt của Đinh Phỉ Phỉ cứng ngắc, nhớ tới vừa rồi mình mới vừa nói chuyện chẳng lịch sự gì với Diệp Phồn Tinh, nhớ tới lúc trước còn từng đắc tội Diệp Phồn Tinh, như thế nào... Làm sao cũng không nghĩ tới, Diệp Tử Thần lại là em trai Diệp Phồn Tinh.
Diệp Phồn Tinh ngồi xuống ghế sa lon, nói với Phó Cảnh Ngộ: "Nếu không chúng ta đi về trước đi?"
Chuyện gì nên nói cũng đã nói xong, hiện tại Đinh Phỉ Phỉ tới rồi, Diệp Phồn Tinh cũng không muốn nán lại.
Phó Cảnh Ngộ gật đầu, "Ừm."
Đinh Phỉ Phỉ đi theo sau lưng Diệp Tử Thần đi vào, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh, nhất thời thấy vô cùng lúng túng, luôn cảm giác mình mất hết mặt mũi rồi.
Diệp Phồn Tinh nói với Diệp Tử Thần: " Chị và anh rể em về trước đây."
Diệp Tử Thần nói: " Em đi tiễn anh chị."
"Không cần đâu." Diệp Phồn Tinh đứng lên, nói với Phó Cảnh Ngộ: "Đi thôi."
Đinh Phỉ Phỉ đứng ở một bên, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ, anh đứng lên, đi qua mặt cô ta, cũng không thèm hỏi lấy một câu.
Cao cao tại thượng, vô cùng tôn quý làm cho người ta không nhịn được phải tự cúi đầu thần phục.
Diệp Tử Thần nhiệt tình nói: "Anh rể, đi thong thả."
Diệp Phồn Tinh đứng ở cửa, giúp em trai đóng cửa lại, mới đi theo Phó Cảnh Ngộ rời đi.
Đinh Phỉ Phỉ không dám tin nhìn lấy Diệp Tử Thần, " Người đó thật sự là anh rể của cậu sao?"
"Đúng vậy." Diệp Tử Thần nói: " Đẹp trai lắm đúng không?"
Cậu ta không bao giờ thừa nhận người khác đẹp trai hơn mình, nhưng Phó Cảnh Ngộ là ngoại lệ.
Cả khuôn mặt trắng bệch của Đinh Phỉ Phỉ đều vô cùng hoang mang.
Chồng của Diệp Phồn Tinh lại đẹp trai như vậy sao?