Giáng sinh. Hôm nay, Băng Thanh có hẹn với những người bạn cùng lớp.Ngày mai, cô mới có hẹn với Phượng Nhi và Tuyết Vy. Ai bảo họ theo đạo Thiên Chúa, buộc phải đi nhà thờ trong đêm nay chứ nên cuộc hẹn đành hẹn lại ngày kế tiếp. Vậy cũng tốt.Cô sẽ có nhiều thời gian cho những người bạn của mình.
Đúng 7h00. Băng Thanh đang ngồi đợi bốn con người tình tứ ở quán trà sữa Lãng Du. Cô chọn một chiếc bàn gần cửa sổ, nơi có thể ngắm nhìn dòng người nhộn nhịp đêm Giáng sinh. Người ngoài nhìn vào thấy cô thật cô đơn. Cô ngồi đo, tay chống cằm, đôi mắt lơ đãng, mơ màng nhìn ra ngoài, nói đúng hơn là ngước nhìn lên bầu trời sao. Cô thích bầu trời về khuya Cái màu đen huyền bí ấy luôn khiến con người ta bị mê hoặc, làm người ta tò mò không biết ẩn sau đó chứa đựng những điều gì mà ban ngày không thể thấy. Là nỗi đau lâu năm đã lành miệng được dịp âm ỉ đau khi ở một mình. Hay những nỗi niềm chẳng ai có thể ở bên cạnh sẻ chia. Băng Thanh mơ màng, đôi mắt long lanh, chan chứa niềm vui, khóe miệng nhẹ kéo thành một biểu hiện vui vẻ. Chợt, một bàn tay che hết tầm mắt của cô, tiếp đến một tiếng ho khan, kéo cô về thực tại.
_Cậu lại đang suy tư cái gì đấy?_Minh Hoàng lên tiếng khi Băng Thanh quay sang nhìn bốn người vừa tới, trên mặt còn lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
_Không có gì. Các cậu tới trễ 15 phút rồi. Mau chịu phạt đi_ Băng Thanh trở nên vui vẻ, nói.
Hạ Thảo và Bảo Trinh quay sang nhìn nhau rồi lên tiếng:
_Hôm nay mình đãi cậu nhé!
Băng Thanh nghe xong bật cười, còn cố ý nói thêm một câu chọc ghẹo 2 cô gái có ý tốt kia:
_Ui, mình không dám bắt nạt người yêu của hai anh chàng này đâu. Chẳng qua mình muốn đòi quà thôi. Mình có quà tặng các cậu đây. Merry Christmas!
Cả ba người nghe xong, đồng thanh nói: “Vậy mà cậu không nói sớm.”Rồi lần lượt, mọi người tặng quà cho nhau, nói cười vui vẻ không để ý đến đồng hồ đã điểm đến 9h00.
_9h00 rồi, mình phải về. Tạm biệt các cậu, Giáng sinh vui vẻ_Băng Thanh nói, đứng lên khỏi ghế, thu gom một đống quà tặng, trên miệng vẫn cười thật tươi.
_Trời tối rồi, cậu định về một mình sao?_Hạ Thảo đưa mắt nhìn ra bầu trời đen kịt bên ngoài, lo lắng lên tiếng hỏi cô.
_Không sao, mình có thể tự về được_Băng Thanh mỉm cười, nhẹ nhàng nói. Cô gái này luôn biết cách an ủi người khác đừng lo lắng cho cô.
_Các em yên tâm, anh sẽ đưa Băng Thanh về_Môt giọng nam trầm ấm vang lên.
Năm người ngạc nhiên, đưa mắt nhìn về nơi phát ra tiếng nói vừa rồi. Trong khi bốn đôi mắt kia biểu lộ sự ngạc nhiên, lo lắng thì đôi mắt của Băng Thanh ánh lên niềm vui, xinh đẹp đến mê lòng người. Rồi Băng Thanh lên tiếng, giọng nói vui tươi, nhí nhảnh:
_A, anh Vĩ, anh về nước rồi à? Thật vui quá. Em vừa ước có thể như Giáng sinh năm ngoái, anh đột ngột về nước ăn Giáng sinh cùng cả nhà. Xem ra em “cầu được ước thấy”.
_Nhóc con, anh đã hứa với gia đình rồi. Đương nhiên phải thực hiện lời hứa chứ. Em không có lòng tin gì ở anh cả_ Mạnh Vĩ đưa tay nhéo nhéo gò má xinh đẹp của Băng Thanh, khiến cho cô la lên một tiếng “A”.
_Xin lỗi, anh là…._Sau một hồi im lặng làm khán giả, Trọng Nguyên đại diện cho ba người tò mò còn lại lên tiếng hỏi rõ quan hệ của hai người trước mặt.
_A, đây là anh Mạnh Vĩ, anh trai của mình. Anh ấy là con của bác hai mình, hiện là giám đốc điều hành của công ty phần mềm SCF ở Mỹ. Hôm nay, anh ấy về nước ăn mừng Giáng sinh với gia đình_Băng Thanh giới thiệu anh trai của mình, gương mặt đã xinh đẹp nay lại vì quá vui mừng mà trở nên kiều diễm khiến cho bao anh trai ở bàn bên cạnh xuýt xoa, ngẩn ngơ.
_Phù, làm bọn mình tưởng đây là người yêu giấu mặt của cậu chứ. Rất vui được gặp anh_Minh Hoàng nói, quay sang nhìn ba người bạn, họ cũng gật đầu đồng ý.
Mạnh Vĩ nghe xong, dở khóc dở cười với những người bạn của em gái mình. Anh cảm thấy thật vui nha. Em gái anh có những người bạn như vậy, khiến anh an tâm phần nào.
_Rất vui được gặp các em. Hôm nay, anh sẽ đưa Băng Thanh về, các em an tâm được rồi_Nói rồi, anh quay sang Băng Thanh_ Cô bé à, chúng ta phải mau về nhà đó. Anh nói với chú tư sẽ đón em trong 1 tiếng. Nếu về trễ, chú sẽ la anh đó. Hơn nữa, anh chỉ ở lại 1 ngày thôi. Em thương anh đi, đừng làm anh mất thời gian mà.
Băng Thanh nghe xong, gật đầu rồi quay sang nhóm bạn:
_Các cậu, hôm nay mình rất vui. Mình về trước nhé. Ngày mai chúng ta gặp lại. Các cậu ở lại vui vẻ, Giáng sinh hạnh phúc.
Bốn người họ gật đầu, mỉm cười, nói “Giáng sinh vui vẻ” cùng 2 người chuẩn bị rời đi.Sau khi chào tạm biệt 2 người họ, bốn người tiếp tục vui chơi, tình tứ, lãng mạn bên nhau. Thật hạnh phúc!
Còn Băng Thanh, cô đang ngồi trên chiếc xe Airblade của Mạnh Vĩ, tay ôm chặt eo anh.Hai anh em họ lâu ngày gặp lại, có không biết bao nhiêu chuyện để nói. Hai người nói chuyện vui vẻ, không để ý có một chiếc xe chạy vụt qua. Trên xe, một chàng trai mở cửa sổ, nhìn ra bọn họ, xong lại quay vào, đôi mày nhíu lại, thở dài một hơi. Những người còn lại đồng thời thấy cảnh này, quay sang nhìn nhau, không biết nói gì. Không gian trên xe lúc ấy đang vui vẻ bỗng chốc trở nên im lặng, rơi vào khoảng không mù mịt.