Đúng vậy, đó chính là người với người cùng nhau đi được trên một con đường, bất quá cũng chỉ vì một chữ "duyên" mà nên. Cứ mắc phải cùng nhau dây dưa không rõ. Có người hữu duyên nhưng vô phận, có người hữu phận, lại vô duyên. Chung quy đâu phải ai ai cũng có thể nắm lấy tay nhau đi hết cả một cuộc đời. Nhưng vô luận thế nào, đã gặp gỡ, đã bên nhau, nhất định cũng là do duyên số cả thôi. Khi mọi thứ vẫn còn mông lung, thì biết đâu đã được định trước kết quả.
Ngôn Trọng Sơn cùng Long Hữu chính là một ví dụ điển hình như ở trên, bởi lẽ cả hai như thể bị một sợi dây vô hình buộc chặt lại với nhau. Từ khi có trí nhớ đến nay, hai người đều ở bên nhau, được sinh trong cùng một bệnh viện, học cùng lớp, cùng trường, cùng ký túc. Ở cùng một tòa nhà, thậm chí cùng một tầng lầu. Cha mẹ cả hai cũng là đồng nghiệp, rồi còn đồng học. Cho dù khi đi trên đường cái, một người cứ bên trái mà đi, một người thì lạc bên phải mà bước. Nhưng cuối cùng cũng sẽ luôn tới chung một chỗ. Đó chính là duyên phận, mọi sự đều do ông trời sắp đặt sẵn.