Cánh cửa chợt bật mở, Uyên Thu xông vào, hối hả chạy lại gần nắm lấy tay của Đan Linh, quên mất sự hiện diện của những người xung quanh, tâm trí lúc này chỉ có Đan Linh.
"Mày có sao không? Tao nghe nói mày vừa tỉnh lại."
Lúc cô ngất xỉu khiến Uyên Thu một phen hết hồn, lo lắng đỡ cô vào trong biệt thư. Muốn ở lại bên cạnh đợi bác sĩ khám cho cô xong nhưng trong nhà đột nhiên xảy ra chút chuyện liền phải gấp gáp chạy về, bây giờ nghe tin bạn thân tỉnh lại liền xông thẳng vào đây hỏi thăm.
Uyên Thu thở hổn hển, Đan Linh liền rót cho cô một cốc nước.
"Chắc mày mệt lắm nhỉ."
Nhìn trán thấm đẫm mồ hôi, Đan Linh dùng tay lau nó.
"Tao nghe bác sĩ nói là do mày tỉnh lại chưa lâu nên cần nghỉ ngơi nhưng lại gấp gáp đến gặp Hạo Thiên nên mới dẫn đến tình trạng kiệt sức ngất xỉu."
Đan Linh cười hiền hòa: "Tao ổn rồi, không sao đâu."
Uyên Thu thở phào nhẹ nhõm:
"Vậy tốt rồi."
Hai người lại tiếp tục cười cười nói nói. Cảnh tượng đó khiến Hạo Thiên cảm thấy không vui. Vốn dĩ cô đang chú ý đến hắn nhưng lại bị cô bạn thân kia xông vào cản trở.
Đúng là tức muốn chết!
Bây giờ chỉ muốn đuổi hết đám người này đi, để cô và hắn lại, cùng nhau nói lời yêu thương âu yếm, nghĩ đến thôi cũng thấy sướng rồi.
Sau một hồi lâu như ngàn thế kỉ trôi qua, mọi người ai nấy cũng dần trở về nhà của mình.
Chỉ riêng chú Tấn cứng đầu đòi mang cô về căn hộ bằng được nhưng bị những lời ngọt ngào của cô dụ dỗ nên đành để cô ở đây nghỉ ngơi một đêm.
Bọn kì đà đó về hết rồi, Hạo Thiên bây giờ có thể cùng cô muốn làm gì thì làm, không bị người nào cản trở họ.
Bước ra khỏi phòng tắm, trên cơ thể cường tráng kia khoác lên bộ áo choàng tắm, mái tóc đen óng hơi rối, đọng lại vài giọt nước li ti chảy dài trên sườn mặt quyến rũ, cảnh tượng khiến phái nữ điên cuồng.
Vậy mà cô gái nhỏ kia vì quá mệt mà ngủ thiếp đi, không thèm ngó ngàng đến chàng trai vừa mới tắm xong kia. Nhìn cô ngủ ngon lành trên giường của hắn, gương mặt cô trắng trẻo xinh tươi làm trỗi dậy sự thú tính trong lòng hắn.
Hạo Thiên cố nén nó xuống, dặn với lòng đây không phải là lúc thích hợp để làm chuyện này.
Cô gái nhỏ nằm trên giường, cuộn tròn mình trong chiếc chăn ấm áp còn vương lại mùi hương của Hạo Thiên. Mùi hương chỉ thuộc về riêng hắn!
Vuốt ve gò má mềm mại kia, vén sợi tóc vương trên gò má kia.
Lúc ngủ, cô giống như một đứa trẻ, ngây thơ dễ thương nhưng lại quyến rũ chết người.
Hắn yêu cô, yêu người con gái mong manh tựa như tờ giấy trắng lại kiên cường đến lạ thường, hắn yêu tất cả mọi thứ thuộc về cô.
Môi đặt lên gò má như bánh bao kia, nhẹ nhàng hôn một cái, tựa như chuồn chuồn lướt nhẹ qua mặt nước tĩnh lặng.
Một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng nồng nàn yêu thương cuồng nhiệt.
Hắn kéo chăn nằm bên cạnh cô, ôm lấy cơ thể mảnh mai vào vòm ngực rắn chắc, tham lam áp gò má vào mặt cô, chà chà đầy yêu thương.
Nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay kia, hôn nhẹ lên nó, mỉm cười thỏa mãn rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Đêm đó hắn ngủ rất ngon. Trong giấc mơ hắn thấy mình cùng cô tay trong tay hạnh phúc, nụ cười bên môi cô ngọt ngào đáng yêu, cơ hồ cô rất hạnh phúc, đáy mắt tràn đầy sự thương yêu dành cho hắn.
Hắn theo đuổi cô lâu như vậy, liệu cô có vì hắn mà động lòng không?
Cô có yêu hắn không?
Cô chưa bao giờ nói yêu hắn, nhưng những hành động cô dành cho hắn đôi khi khiến hắn lầm tưởng rằng họ là một đôi yêu nhau. Nhưng thực ra cô chưa từng nói yêu hắn, chưa từng đồng ý hẹn hò với hắn...
Dù cô không yêu hắn, hắn vẫn sẽ yêu cô.
Yêu đến chết mất!
Nắng ấm chiếu vào phòng, người con gái trong lòng ngực Hạo Thiên tỉnh dậy.
Cô mở đôi mắt xinh xắn kia ra, đón chào ánh nắng mặt trời buổi sáng, ngọt ngào và đầy dịu dàng.
Cảm nhận được hơi thở quen thuộc, cô khẽ xoay người, nhìn người đàn ông tay vẫn ôm chặt mình không buông, hai mắt nhắm lim dim, khuôn mặt lúc ngủ vô cùng đáng yêu. chỉ muốn nựng một cái.
Cô bất giác mỉm cười, đưa tay chạm nhẹ vào gò má hắn, tham lam vuốt ve, cảm giác sung sướng lạ thường.
Hơi thở nam tính rất quen thuộc, cô nhìn hắn, nhìn đến quên cả chớp mắt, cảm thấy hắn vô cùng đẹp trai.
Đường tầm mắt chợt di chuyển xuống đôi môi kia, nó gần ngay trước mắt, chỉ muốn hôn một cái.
Đưa môi lên hôn hắn một cái, hương vị ngọt ngào lan tỏa trong lòng, cảm giác loạn nhịp lại bắt đầu xuất hiện.
Định rời khỏi môi hắn, đột nhiên, lại bị tay của hắn giữ lại, không để cô di chuyển.
Hạo Thiên bất ngờ mở mắt, mỉm cười đắc ý, chủ động đè cô xuống, ánh mắt tràn đầy tư vị ngọt ngào của tình yêu. Vén tóc ra sau tai cô, nhìn người con gái nằm dưới thân mình, khuôn mặt ửng hồng có chút e thẹn khiến hắn điên cuồng.
Hắn nhìn cô, đôi mắt mê man không lối thoát, dường như đã chìm đắm trong gương mặt xinh đẹp trước mắt.
Không gian tĩnh lặng lạ thường, không chút âm thanh nào cả, Hạo Thiên có thể cảm nhận tim hắn đang đập loạn vì cô.
Đan Linh bối rối không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, vụng về tránh đi.
Nhìn sự lảng tránh kia, hắn không vui, bá đạo dùng tay giữ cằm cô lại, để cô đối mặt với hắn.
Hạo Thiên dịu dàng trao cho cô cái ánh nhìn yêu thương kia, khiến trái tim non nớt kia chợt thấy rung động.
"Em thật xinh đẹp!"
"..."
Cô im lặng, không biết nên nói gì.
"Anh yêu em, yêu rất nhiều."
Lúc này, cô không chọn cách im lặng nữa, tò mò hỏi:
"Yêu nhiều đến mức nào?"
Lời nói thốt ra, Đan Linh muốn tự đánh mình một cái. Sao cô có thể hỏi ngu ngốc như thế? Cô thừa biết hắn yêu cô rất nhiều.
"Cả đời Trần Hạo Thiên này chỉ yêu một mình Phùng Lê Đan Linh, đến chết vẫn yêu. Sau này, anh chỉ lấy em làm vợ, ngoài em ra anh sẽ không lấy ai khác!"
Cô đột nhiên bật cười:
"Nếu như em không gả cho anh thì sao?"
"Thì anh sẽ độc thân suốt đời, cả đời không bao giờ lấy vợ."
"Lỡ như bố mẹ anh bắt anh phải lấy vợ thì sao?"
Hạo Thiên mỉm cười:
"Anh sẽ không lấy! Ngoài em ra, anh sẽ không lấy bất kì ai!"
Nụ cười trên môi cô lại càng tươi hơn, "Lỡ sau này em lấy người khác thì sao?"
"Anh sẽ cướp dâu!"
Đan Linh chạm vào mái tóc đen bồng bềnh kia, ân cần nói:
"Anh không cần phải cướp dâu đâu. Cả đời này em chỉ gả cho anh mà thôi!"
Lời nói khiến hắn đơ vài giây.
Cái gì?!
Đan Linh nói sẽ chỉ gả cho hắn?
Là thật đúng không?
Sự vui sướng dâng trào trong lòng. Thật sự rất vui, vui đến mức cảm thấy không có thứ gì sánh bằng!
Cảm giác hạnh phúc ấy khiến hắn cảm thấy thế gian này ngập tràn sự tươi đẹp!
Bây giờ cô có kêu hắn chết hắn cũng cam lòng!
"Thiên, em yêu anh!"
Chỉ vỏn vẹn bốn chữ cũng khiến hắn mừng đến mức muốn rơi nước mắt.
Hắn yêu cô gái nhỏ này, yêu cô quá đi mất!