Cả Đời Chỉ Yêu Mình Em

Chương 47: Bắt Cóc




Đan Linh xách một túi đồ ăn đóng hộp bước ra từ cửa hàng tiện lợi. Lúc này, trời đã sầm tối, mang vẻ u uất lạ thường. Đột nhiên, cô cảm thấy có một linh cảm không lành, nhìn bầu trời như thế, giống như báo hiệu điều không lành sắp xảy đến.

Lúc nãy khi cô đi đến cửa hàng tiện lợi mua đồ, chú Tấn quyết đòi theo cùng để bảo vệ cô nhưng cô không cho vì nghĩ rằng việc đó không cần thiết. Chỉ đi mua ít đồ, chắc không xảy ra chuyện gì đâu. Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy hơi bất an một chút.

Vì trời đã tối muộn, cô quyết định đi đường vòng, không đi được tắt như mọi hôm, vì nếu đi đường tắt, sẽ phải đi qua con hẻm ít người, như thế sẽ rất nguy hiểm. Không biết hôm nay là ngày gì, mặt trời chỉ vừa mới lặn, con đường trên phố đã vô cùng vắng vẻ.

Cô đến trạm xe bus ngồi chờ như mọi khi, hai chân đung đưa thích thú, như một thói quen, cô vén tóc ra sau tai, phát hiện chiếc khuyên tai Hạo Thiên tặng cô đã mất từ lúc nào.

Đan Linh có chút hoảng hốt, nhìn xung quanh tìm kiếm chiếc khuyên tai quý giá kia, nhưng nhìn xung quanh vẫn chẳng thấy đâu, chắc là rơi ở chỗ gần cửa hàng.

Khuyên tai mà Hạo Thiên tặng cô, là một món đồ quan trọng, cô không thể để mất được.

Đan Linh vội vàng đứng dậy chạy đến chỗ cửa hàng. Trong cửa hàng rộng lớn như thế, tìm một chiếc khuyên tai nhỏ thì chẳng khác gì mò kim đáy bể. Mất một hồi lâu, cô vẫn không tìm thấy chiếc khuyên tai, đành thất vọng rời đi.

Lúc này đã hơn tám giờ tối, các quán ăn xung quanh cũng dần đóng cửa, chỉ còn một mình cô với vẻ mặt thất vọng lang thanh trên con phố.

Từ phía sau, có một chiếc xe đỗ cách cô không xa, lặng lẽ đứng đó, như đang chờ con mồi.

Cảm nhận ai đó đang theo dõi mình, cô xoay đầu lại, chẳng thấy một bóng người.

Đan Linh trong lòng cảm thấy bất an, bước từng bước trên con đường vắng vẻ.

Nghe thấy được tiếng bước chân từ phía sau, cô liền nhanh chân hơn, bước đi thật nhanh để họ không đuổi kịp. Nhưng tiếng chân ngày càng gần, biết không thể thoát khỏi họ, Đan Linh xoay người lại, đưa chân đá tên áo đen phía sau một cước, khiến hắn ngã gục xuống đất.

Cô từ nhỏ đã học ít võ công để phòng vệ khi gặp kẻ xấu.

Nhìn thấy một đám người mặc đồ đen đứng bao vây mình, Đan Linh không hề tỏ vẻ sợ sệt, nhíu mày nhìn bọn chúng.

"Các ngươi là ai?"



Bọn họ không trả lời, xông lên bắt cô lại. Đan Linh nhanh nhẹn tránh né bọn họ, dùng võ công đã học đánh từng tên ngã xuống trong nháy mắt. Bọn chúng kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt, không ngờ một cô gái có ve ngoài xinh xắn đáng yêu lại có thể hạ được nhiều tên thuộc hạ cường tráng kia.

"Các ngươi có ý định gì?"

Nhìn bọn áo đen mờ ám, tên nào tên nấy cũng mang vẻ thần bí, chắc chắn có ý đồ không tốt. Nhưng là ai phái họ đến đây?

Thêm mấy tên xông tới, Đan Linh dễ dàng đánh bại từng tên. Nhưng chúng quá nhiều, cô hạ gục từng người, sức lực cũng có hạn, mồ hôi thấm đầy trên trán.

Nhìn cô gái đang mệt dần, bọn họ đắc ý, phái thêm mấy chục tên xông lên. Dù bản thân khá mệt, nhưng cô vẫn kiên cường không lùi bước, đối đầu với từng tên một.

Nhưng sức lực đang dần cạn kiệt, cô chỉ còn cách chạy trốn thì mới thoát thân. Xui xẻo thay, cả con phố đã bị bọn họ vây quanh, muốn thoát cũng không được.

"Tốt nhất cô nên đầu hàng đi."

Đầu hàng? Không dễ vậy đâu!

"Ngươi nghĩ ta sẽ ngoan ngoãn làm theo?"

Tên cầm đầu nhếch mép cười khinh bỉ, lại thêm một đám người xông đến tấn công cô. Số lượng của bọn chúng nhiều vô số kể, có đánh bao nhiêu cũng không hết. Đan Linh nghiến răng, dùng chút sức lực còn lại tiếp tục đánh với bọn họ.

Nhưng cô không thể ngờ đến, có một kẻ đã ở phía sau lưng cô, phóng như bay chạy đến, dùng kim tiêm đâm vào vai cô, tiêm thuốc ngủ vào trong.

Đan Linh cắn chặt môi, đẩy kẻ vừa tiêm thuốc ngủ vào cơ thể cô ra. Cô cố gắng bước từng bước nhưng cả người cảm thấy không có chút sức lực nào, không trụ được mà ngã xuống đất.

Tất cả những tên còn lại đi đến gần cô, mỉm cười đắc ý, bế cô đem lên xe chạy đi mất trong đêm vắng vẻ. Tên cầm đầu vẻ mặt vui vẻ, tay cầm chiếc khuyên tai Hạo Thiên tặng cô, chơi đùa vui vẻ.

Kế hoạch bắt cóc Đan Linh, thành công.