Năm năm sau.
Tại Provence, Pháp.
Đan Linh đi đến cánh đồng hoa oải hương tím lúc hoàng hôn. Cô rất thích nhìn ngắm nó vào lúc mặt trời lặn vì cảm thấy khung cảnh ấy rất yên bình.
July thấy cô đến liền nhí nhảnh chạy tới, mỉm cười vui vẻ với cô, "Chị Selena, chị đến rồi à!"
Ở nước Pháp này, Đan Linh có một cái tên mới là Selena. Ngoại trừ bố và mẹ ra thì ai ở đây cũng đều gọi cô là Selena.
"Chị đến ngắm cánh đồng hoa."
"Hình như chị rất thích ngắm cánh đồng hoa nhà em lúc mặt trời lặn đúng không?"
"Đúng! Vì khi ấy hoa oải hương nhìn rất đẹp!"
July xoay người lại nhìn cánh đồng hoa oải hương nhuộm đầy sắc tím liền đưa mắt nhìn gương mặt của Đan Linh. Cô bé đưa tay lên chạm vào gương mặt cô, cười đáng yêu:
"Nhưng em lại cảm thấy chị còn đẹp hơn cả những bông hoa oải hương tím kia!"
Đan Linh bất ngờ khi nghe July nói như thế nhưng cô vẫn mỉm cười. Nụ cười Đan Linh đẹp như nắng mặt trời, khi cười cô trông như đóa hoa nở rộ. Linh xoa đầu July một cách dịu dàng, "Em nói thật sao?"
"Thật! Chị thật sự rất xinh đẹp!"
July vừa nói vừa cười. Cô bé là một cô gái hoạt bát năng động đáng yêu. Nụ cười cô bé duyên dáng lại dễ thương. Nhìn July, Đan Linh nhớ về bản thân lúc năm năm trước, khi ấy cô cũng bằng tuổi July, đều chỉ mới bước sang tuổi 18.
July năm 18 tuổi là cô gái năng động hoạt bát, vô lo vô nghĩ.
Còn Đan Linh năm 18 tuổi là một cô gái sống lụy tình. Khi ấy cô lần đầu nếm trải được sự đau khổ của tình yêu. Cô vì việc chia tay với Hạo Thiên mà nhốt mình trong phòng khóc lóc, không ăn không uống gì hết.
Khi nhìn bản thân mình trong gương, Đan Linh lúc ấy luôn cảm thấy tự ti về vẻ ngoài của mình. Cô luôn cho rằng Thảo Vân xinh đẹp hơn mình nên Hạo Thiên mới còn tình cảm với cô ấy.
Bố mẹ cô bên Pháp biết chuyện liền nhanh chóng trở về nước an ủi cô, thuyết phục cô qua Pháp sống với họ.
Bây giờ nghĩ lại, Đan Linh cảm thấy khi ấy cô còn quá trẻ con, cái gì cũng luôn phụ thuộc và dựa dẫm vào Hạo Thiên. Mà Hạo Thiên khi ấy chỉ vừa tốt nghiệp đại học và kiếm một công việc.
Nhưng cô bây giờ không giống ngày xưa nữa, cô đã trưởng thành hơn rất nhiều. Hiện tại công việc chính của cô là họa sĩ vẽ truyện tranh ngoài ra cô còn là người mẫu chụp ảnh tạp chí và chăm sóc hoa oải hương tại Provence này.
"Chị Selena, chị Selena, chị Selena..."
Giọng của July kéo Đan Linh về hiện tại.
"Hả?" Cô ngơ ngác nhìn July.
"Chị nghĩ gì vậy? Em kêu chị nãy giờ mà chị không nghe."
"Chị xin lỗi, chị đang suy nghĩ chút chuyện. Mà em kêu chị có gì không?"
"Em muốn cùng chị đi ăn bánh ở một tiệm bánh mới mở gần đây!"
"Được, chúng ta đi ăn thôi!"
Đan Linh vừa đi vừa ngắm nhìn cánh đồng hoa. Cô cảm giác Provence thật yên bình và thơ mộng, nó mang lại cảm giác thân thuộc và gần gũi dù cô chỉ mới sống ở đây được năm năm.
-----------
Hạo Thiên ngồi ăn tối cùng với bố mẹ. Dạo này công việc của hắn rất nhiều nên ít khi có buổi ăn tối cùng với gia đình như thế này.
Mẹ của hắn biết hôm nay con trai sẽ về ăn cùng với gia đình nên đã chuẩn bị rất nhiều món mà hắn thích. Không khí trong bàn ăn vốn rất vui vẻ thì bố của Hạo Thiên hỏi một câu:
"Con đã 28 tuổi rồi, khi nào mới chịu dắt bạn gái về ra mắt cho bố mẹ?"
Câu nói này khiến Hạo Thiên nhanh chóng thay đổi sắc mặt, hắn từ vui vẻ chuyển sang trầm mặc. Mẹ hắn ngồi bên cạnh cũng mong chờ câu trả lời từ con trai, bà bây giờ cũng mong có con dâu lắm rồi.
Hạo Thiên đặt đũa xuống bàn, hắn không còn tâm trạng ăn uống nữa liền đứng dậy nói, "Con no rồi." Sau đó bỏ đi lên phòng.
Bố mẹ hắn nhìn bóng lưng con trai mà thở dài. Hạo Thiên cũng sắp ba mươi rồi, nếu không mau lấy vợ thì sau này chắc họ sẽ không được bồng cháu mất.
Hắn nằm trên giường, suy nghĩ những lời bố vừa nói, bản thân lại cảm thấy khó chịu. Hạo Thiên kéo ngăn tủ lấy ra tờ tạp chí của Pháp, ngắm nhìn cô người mẫu được in trên bìa tạp chí. Cô người mẫu ấy không ai khác chính là Đan Linh.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, tâm trạng hắn lại cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Sở dĩ những năm gần đây hắn không quen bất kì cô gái nào là vì trong lòng hắn đã xuất hiện hình bóng của một người con gái mà suốt năm năm qua hắn vẫn luôn day dứt.
Hắn nhớ cô ấy, cũng cảm thấy bản thân có lỗi với cô ấy.
Sau khi chia tay Đan Linh, hắn vẫn tiếp tục quen Thảo Vân. Nhưng nửa năm sau đó, hắn phát hiện ra Thảo Vân muốn quay lại với hắn vì cô ấy vừa chia tay bạn trai nên mới tìm đến hắn để bản thân không cảm thấy cô đơn. Người bạn trai ấy đột nhiên nói muốn quay lại với Thảo Vân, cô ấy liền ngoảnh mặt đi không thèm nhìn hắn dù chỉ một cái.
Hạo Thiên khi ấy mới hiểu được cảm giác của Đan Linh. Hắn cảm thấy rất ân hận những gì mình đã làm với cô. Hắn muốn tìm cô để xin lỗi nhưng Đan Linh đã sang Pháp định cư.
Rồi một ngày hắn thấy cô trên cuốn tạp chí nổi tiếng của Pháp, nhìn cô xinh đẹp cười ngọt ngào như thế, Hạo Thiên bất giác cảm thấy nhớ cô vô cùng.
Hắn tự hỏi cô có khỏe không?
Những năm qua sống có tốt không?
Hạo Thiên rất muốn đến Pháp để gặp cô nhưng hắn không đủ can đảm để đối mặt với cô.
Hắn sợ Đan Linh sẽ lạnh lùng bỏ đi. Hắn sợ Đan Linh sẽ chán ghét hắn.
Năm năm trôi qua, hình bóng của Linh vẫn luôn in sâu vào tâm trí hắn chưa bao giờ phai nhòa đi.
Những năm qua hắn cũng đã thay đổi rất nhiều. Hắn không còn như lúc trước không biết xác định rõ tình cảm của mình, hắn của bây giờ đã biết đâu là người con gái mình nguyện dành trọn đời để yêu thương.