Mùng 1 Tết Nguyên Đán, Hạo Thiên mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần vải màu tối và đôi giày thể thao trắng hiệu cao cấp. Hắn ăn mặc giản dị hơn thường ngày, tạo nét gần gũi thân thiện giống như nam chính đẹp trai ấm áp trong truyện ngôn tình.
Gương mặt Hạo Thiên tươi như hoa mai mới nở, có thể thấy tối qua đã có đều gì đó khiến hắn vô cùng vui sướng.
Ôn Mỹ nhìn thấy con trai bước xuống, nhanh chóng kéo hắn đến bàn ăn. Bà vui vẻ gắp từng miếng thịt thơm ngon vào chén hắn.
Nhìn vẻ mặt của Hạo Thiên, bà đoán chắc hẳn đêm qua đã xảy ra chuyện gì đó làm cho tâm trạng của hắn vui đến như thế.
Bình thường Hạo Thiên rất ít cười nhưng hôm nay khóe miệng cong lên, không giấu được nụ cười trên môi.
Hạo Minh nhìn con trai như vậy cũng biết nó gặp chuyện vui nhưng ông không hỏi, muốn chính miệng con trai nói ra.
"Bố mẹ, con có chuyện muốn nói."
Cả hai người đều ngẩng đầu nhìn sắc mặt vui tươi của Hạo Thiên, trong lòng mong chờ điều hắn muốn nói ra.
"Con cứ nói." Hạo Minh tuy giọng điềm đạm nhưng trong lòng vô cùng nôn nóng.
Ôn Mỹ ngồi kế bên, lòng cũng cực kì hồi hộp.
"Ba ngày sau con sẽ dẫn người yêu về ra mắt với bố mẹ."
Đây đúng là điều mà họ mong chờ bấy lâu nay!
"Vậy chắc mẹ phải dặn người làm nấu thật nhiều món ngon để tiếp đãi con dâu tương lai mới được."
Bà hào hứng nói sau đó đánh mắt sang nhìn con trai.
Hạo Thiên im lặng không nói gì, vẻ mặt có chút ửng hồng.
Bốn chữ con dâu tương lai kia khiến hắn cảm thấy ngượng ngùng.
Bà biết con trai đang ngại nên không nói gì thêm, chỉ mỉm cười nhìn cậu quý tử của mình.
Hạo Thiên do bà sinh ra, cũng do bà nuôi lớn nó, bây giờ nhìn nó có bạn gái, trong lòng vui khôn xiết, rất hào hứng muốn gặp cô gái đó.
Như nhớ ra điều gì đó, Hạo Thiên ngẩng đầu nhìn bố mình, ánh mắt giống như nhắc nhở ông điều gì đó. Hạo Minh hiểu ý của con trai, giọng nghiêm nghị.
"Đợi con đem cô gái đó ra mắt với bố mẹ xong, bố chắc chắn sẽ thực hiện đúng lời hứa của mình."
Ôn Mỹ nhìn hai cha con như thế, lòng thầm mỉm cười. Bà biết Hạo Minh còn mong ngóng con dâu hơn cả bà nhưng cố tỏ ra là mình không quan tâm điều đó trước mặt con trai.
Bữa sáng kết thúc, Hạo Thiên chúc tết bố mẹ rồi lì xì cho hai người và quản gia cùng với người hầu trong nhà sau đó rời đi.
Hắn dừng xe trước căn biệt thự lớn vừa, bước xuống xe bấm chuông cửa. Ngay lập tức, cổng sắt liền mở ra tự động, Hạo Thiên lái xe vào trong gara.
Bên trong căn biệt thự được trang trí theo kiểu Mỹ hiện đại với nội thất sang trọng.
"Bạn hiền!" Giọng Hạo Thiên vang lên trong phòng khách.
Dương Minh Thuận ngẩng mặt nhìn hắn, ánh mắt vẫn điềm tĩnh như mọi khi.
Hắn đi đến ngồi gần Minh Thuận, thân thiết khoát tay lên cổ anh, vẻ mặt hớn hở vui tươi.
"Chúc mừng năm mới!"
Giọng nói rõ ràng, ngữ điệu không giấu được sự vui vẻ.
"Ừ, năm mới vui vẻ."
Minh Thuận trước sau như một, chẳng hề thay đổi biểu cảm.
"Năm mới rồi, mày cười lên cái coi."
Hai ngón tay trỏ của Hạo Thiên đặt bên khóe môi của Minh Thuận, kéo lên để anh trông giống như đang cười.
Nhưng biểu cảm vẫn vậy, tuy môi có cong nhưng chẳng giống như đang cười chút nào.
Bàn tay anh từ từ đẩy tay Hạo Thiên ra, ánh mắt hờ hững nhìn hắn, trông giống như không vừa lòng với hành động vừa rồi. Hạo Thiên không hề quan tâm điều đó, đi đến tủ kính lấy ra chai rượu vang đỏ đắt tiền, tiện thể lấy thêm hai cái ly dùng để uống rượu.
Chất lỏng đỏ như máu đổ xuống chiếc ly, Hạo Thiên dáng vẻ phong lưu, cầm ly rượu lên nhâm nhi, trên khóe mắt vẫn tràn đầy ý cười.
"Tao đang có chuyện vui."
"Ừ." Từ đầu Minh Thuận vốn đã nhìn ra bạn anh đang vui nhưng không có hứng thú hỏi.
"Ngày hôm qua tao đã cùng Linh đón giao thừa, còn dụ dỗ cô ấy đồng ý giả làm người yêu tao ra mắt bố mẹ. Như thế là có thể thành công hủy hôn với Thảo Vân rồi."
Biểu cảm trên mặt vẫn là sự thờ ơ, anh cầm ly rượu kề môi, uống một ngụm, vẻ mặt có chút hưởng thụ mùi vị của rượu vang.
"Sau đó mày định dụ dỗ cô ấy về làm vợ?" Chậm rãi thốt ra từng chữ, đôi mắt màu nâu sẫm của anh dửng dưng và vô cảm lại đẹp đẽ đến mê hồn, cuốn hút người khác vào đôi mắt mơ màng ấy.
"Không! Tao không dụ dỗ, tao sẽ để cô ấy tự nguyện gả cho tao."
"Ồ..." Câu nói kia khiến anh có chút bất ngờ.
"Tiếc thật...nếu tao không dụ được Linh giả làm người yêu tao chắc tao với mày cùng trở thành con rể nhà họ Hoàng rồi nhỉ?"
Lời nói cơ hồ có chút bí ẩn lại có chút sự châm chọc trong đó.
"Nhưng giờ chỉ có tao sắp thành con rể nhà đó thôi." Giọng nói nhẹ tênh như lông vũ.
Minh Thuận chính là vị hôn phu của Thảo Tâm. Trái ngược với Hạo Thiên và Thảo Vân chỉ mới bàn bạc việc kết hôn gần đây thì hôn ước của Minh Thuận và Thảo Tâm đã được định đoạt ngay từ nhỏ.
"Tao thấy có vẻ Thảo Tâm không hề giống chị gái của mình lắm. Ít ra thì cô ấy tài năng hơn Thảo Vân rất nhiều. Tao đã đi xem buổi biểu diễn dương cầm của cô ấy, kĩ thuật đánh đàn rất tốt, tiếng nhạc do cô ấy đàn hay tuyệt vời."
Minh Thuận vẫn không mấy quan tâm đến lời nói của Hạo Thiên, dường như anh có vẻ không hứng thú khi hắn khen tài năng đánh đàn của Thảo Tâm. Bởi vì anh đã sớm biết được những điều đó. Anh và Thảo Tâm từng chơi chung với nhau lúc nhỏ.
"Mày còn nhớ lời đánh cược hôm đó của tao với mày không?"
"Nhớ."
Minh Thuận vốn vô cảm từ trước đến giờ, dù lúc nhỏ từ chơi chung với Thảo Tâm nhưng khi lớn lên cũng chẳng có chút động lòng gì.
Anh sống như kẻ không có cảm xúc nên vì thế vô cùng tự tin với việc sẽ chẳng cô gái nào khiến anh rung động.
"Mày biết tại sao tao lại muốn đánh cược như thế không?"
"Vì mày tin sẽ có cô gái khiến tao yêu cô ấy bất chấp."
"Tao tin cô gái ấy chính là Thảo Tâm." Hắn tin cô gái đẹp đẽ như tiên nữ có thể làm lay động trái tim của Minh Thuận chính là Thảo Tâm.
Hàng mi dài của Minh Thuận khẽ run, anh ngẩng đầu lên nhìn cậu bạn thân thiết của mình, tuy biểu cảm trên mặt vẫn không đổi nhưng Hạo Thiên có thể cảm thấy cậu bạn của mình đang không vui vì câu nói vừa rồi.
Dù như thế nhưng hắn vẫn quyết nói đến cùng.
"Lúc tao cược điều đó, tao tin chắc Thảo Tâm chính là người có thể khiến mày rung động."
"Điều gì đã làm cho mày có niềm tin đó...?" Ánh mắt Minh Thuận dần trở nên lạnh lẽo vô cùng, giống như tản băng ngàn năm,"...Dựa vào việc Tâm là vị hôn thê của tao...?"
Ánh mắt Thuận nhìn Thiên có chút khủng bố.
"Không, tao dựa vào trực giác của tao."
Ánh mắt Hạo Thiên vô cùng kiên định nhìn Minh Thuận.
Trực giác của hắn mách bảo như thế.
Hắn tin vào điều đó, tin rằng Thảo Tâm có thể khiến trái tim Minh Thuận rung động, làm cho anh yêu cô ấy điên cuồng.