Vài ngày sau.
Khi trở về từ buổi triển lãm, Đan Linh ngày ngày mặt cứ thất thần suy nghĩ mông lung. Cả ngày cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ ngồi bên góc cửa sổ nhìn trời nhìn mây suy tư điều gì đó.
Anthony thấy cô như thế thì hỏi thăm vài câu. Chỉ là với tính cách của Đan Linh thì cô dễ gì mà nói ra chuyện ấy, cứ thế mà giấu nhẹm đi không cho Anthony biết.
Anthony cũng thừa hiểu cô gái này muốn giấu mình chuyện gì đó, nhưng cũng không gặng hỏi vì có làm như thế thì Đan Linh cũng nhất quyết im lặng không nói tiếng nào.
Dạo gần đây công việc dần bận rộn hơn, Đan Linh cũng không rảnh rỗi ngồi suy nghĩ vớ vẩn mà bắt đầu tập trung vào việc vẽ truyện tranh hơn. Mấy tuần liền, cô dành cả ngày để hoàn thành mười tám chương truyện.
Xong xuôi mọi việc, cô định dành khoảng hai ba ngày để nghỉ ngơi coi như tự thưởng cho bản thân.
Đan Linh nằm dài trên chiếc sofa mới mua, tay cầm điều khiển tivi, vẻ mặt buồn chán đang tìm kiếm phim gì hay hay để xem. Điện thoại chợt reo lên, Đan Linh lười biếng nhướn người cầm lấy điện thoại đặt trên cái tủ nhỏ kế bên ghế sofa. Nhìn dãy số lạ, Đan Linh liền nghĩ có thể là người từ bên nhà sản xuất truyện tranh gọi, cô không suy nghĩ gì mà bắt máy.
"Alo." Cô lười biếng cất giọng.
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ nghe rất êm ái, tựa như rót mật vào tai.
"Xin hỏi cô có phải là Phùng Lê Đan Linh?"
Đan Linh hơi nhíu mày. Đây không phải là người từ bên nhà sản xuất! Vì mọi người ở đó ai cũng gọi Đan Linh theo bút danh của cô - Selena.
Vậy người này là ai?
"Là tôi."
"Xin chào cô, tôi là Hoàng Lâm Thảo Tâm. Tôi có chuyện muốn nói với cô."
Hoàng Lâm Thảo Tâm?
Nghe có chút quen quen.
Hoàng Lâm...
A! Đan Linh nhớ ra rồi. Em gái cùng cha khác mẹ của Thảo Vân, con gái thứ hai của nhà họ Hoàng, một nghệ sĩ dương cầm tài ba, người đang làm chấn động giới âm nhạc - Hoàng Lâm Thảo Tâm.
Nhưng sao một nhân vật lớn như vậy lại gọi điện thoại cho cô?
Mục đích của Thảo Tâm là gì đây?
"Chuyện gì?"
"Nói qua điện thoại có vẻ không tiện lắm. Chúng ta gặp nhau ở quán cafe đi. Hẹn cô 3 giờ chiều ngày hôm nay tại quán Sài Gòn, bàn số 3."
Không để Đan Linh trả lời, đầu dây bên kia đã là âm thanh tút tút kéo dài.
Đan Linh chau mày nhìn màn hình điện thoại tối đen. Trong đầu cô hiện lên rất nhiều câu hỏi rằng: Tại sao Thảo Tâm lại gọi cho cô? Và chuyện cô ấy muốn nói vói cô là gì?
Hoàng Lâm Thảo Tâm, một cô gái rất nổi tiếng trong giới đánh đàn dương cầm nhưng song song đó cũng là người khá thần bí.
Theo như Đan Linh biết thì Thảo Tâm chưa bao giờ lộ mặt của mình khi biểu diễn dương cầm. Một cô gái bí ẩn và những điều khó hiểu luôn tồn tại xoay quanh cô ấy.
Ba giờ chiều.
Quán cafe Sài Gòn.
Đan Linh mặc chiếc áo thun màu vàng với chiếc váy xám kẻ sọc thẳng, mái tóc buộc đuôi ngựa nhìn Đan Linh vừa trẻ trung lại vừa xinh xắn, hút được rất nhiều ánh mắt của các chàng trai xung quanh.
Cô ngồi tại bàn số 3, có kêu một ly trà đá, nghó nghiêng người tìm kiếm bóng dáng của Thảo Tâm. Mặc dù cô không biết mặt Thảo Tâm trông như thế nào nhưng cô có thể nhìn dáng người để đoán.
Thảo Tâm có vóc dáng vô cùng đẹp với đường cong chuẩn đến từng centimet, dáng người không khác gì những cô người mẫu, mảnh mai lại quyến rũ. Nhìn cực kì thu hút.
Một cô gái với chiếc áo sơ mi trễ vai, chân váy jean lệch vạt, đi đôi giày thể thao trắng đắt tiền, đội mũ lưỡi trai đen, đeo thêm chiếc kính râm, sang trọng bước vào trong quán cafe. Mặc dù chiếc kính râm đã che đi phân nửa gương mặt của cô gái nhưng không khó để nhìn ra đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp với nước da trắng trẻo mịn màng.
Đan Linh nhìn cũng đoán được đó là ai - người mà cô đang chờ đợi từ nãy giờ.
Cô gái bước đến kéo ghế ngồi xuống đối diện Đan Linh, chiếc kính râm được tháo xuống, gương mặt xinh đẹp giống như một bông hoa nở rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời. Đẹp tựa như tranh vẽ.
Đan Linh và Thảo Tâm ngồi đối diện nhau.
Một người là hương diễm đoạt mục (xinh đẹp chói mắt).
Một người là vưu vật di người (báu vật khiến người ta si mê).
Thảo Tâm mỉm cười nhẹ nhàng, xinh đẹp tựa hoa xuân. Đan Linh cũng mỉm cười lại, dịu dàng ấm áp, long lanh tựa như trăng thu.
"Xin chào, tôi là Thảo Tâm. Là người nói chuyện qua điện thoại với cô lúc nãy."
"Chào cô, tôi là Đan Linh."
Thảo Tâm lặng lẽ quan sát cô gái trước mắt mình.
Quả là xinh đẹp tuyệt trần.
Đan Linh so với Thảo Vân chỉ có phần hơn chứ không kém. Cũng hiểu tại sao mà Hạo Thiên vẫn còn lưu luyến Đan Linh suốt năm năm qua.
Đôi mắt Đan Linh tựa như mắt biếc, to tròn hai mí lại sáng long lanh như vì sao, trong trẻo như nước mùa thu. Hàng mi dài cong vút, mày liễu như khói. Cái miệng nhỏ nhỏ màu anh đào đáng yêu, sống mũi cao cao. Da trắng nõn nà, mặt trái xoan, dung mạo tựa như trăng sáng.
Vẻ đẹp của Đan Linh là thiều nhan nhã dung (xinh đẹp thanh thoát).
"Cô tìm tôi có gì không?" Đan Linh lên tiếng hỏi trước, vẻ mặt bình tĩnh chờ đợi câu trả lời của Thảo Tâm, trên khuôn mặt không biểu lộ bất cứ biểu cảm nào.
Nếu Đan Linh đã hỏi như vậy thì Thảo Tâm cũng cảm thấy mình không nên dài dòng nữa.
"Cô biết chị gái tôi đúng không?"
"Tất nhiên là biết" Sao lại không biết được cơ chứ? Chính Thảo Vân là người đã châm ngòi cho việc cô và Hạo Thiên chia tay.
"Cô có ghét chị gái tôi không?"
Câu hỏi khiến Đan Linh đột nhiên im bặt không nói tiếng nào. Cô hướng mắt nhìn cô gái ngồi đối diện, đáy mắt có chút thay đổi.
Lần đầu tiên Đan Linh thấy có một người em gái hỏi người khác rằng họ có ghét chị gái của mình không?
Hai chị em nhà họ Hoàng đúng là lạ đời thật!
Đan Linh: "Nếu tôi trả lời là có thì sao?"
Thảo Tâm vẫn giữ biểu cảm hờ hững hỏi lại lần nữa, "Thật sao?"
Đan Linh không trả lời, chỉ gật nhẹ đầu.
Nếu nói là ghét thì cũng không hẳn, chỉ là Đan Linh cảm thấy Thảo Vân rất xấu tính và tâm cơ. Dù cô ta có ngoại xinh đẹp quyến rũ sắc sảo như thế nào nhưng cô vẫn cảm nhận được rằng con người Thảo Vân rất thủ đoạn và tàn ác.
"Tôi chưa bao thấy em gái nào kì lạ như cô"
"Kì lạ?"
"Ai lại đi hỏi người khác có ghét chị mình hay không"
Thảo Tâm nghe vậy liền bật cười, trong mắt thoáng tia chế giễu khi nhắc đến Thảo Vân. Đan Linh cảm thấy dường như hai chị em họ không mấy hòa hợp. Mà cũng phải thôi, họ là chị em cùng cha khác mẹ mà.
"Vì đơn giản tôi không thích chị ta"
Thảo Tâm thẳng thừng trả lời, không hề che giấu sự căm ghét và khinh bỉ khi nhắc đến Thảo Vân.
Hai chị em nhà họ Hoàng không phải là không hòa hợp, mà họ xem đối phương như kẻ thù, không hề có sự yêu thương như chị em một nhà.