Hạo Thiên lạnh lùng xoay người bước đi, để Thảo Vân đứng đằng sau, mặt tái nhợt.
Hắn bước vào căn phòng lớn. Rút điện thoại ra gọi cho bố mình. Bên kia truyền đến giọng của bố anh:
"Con gọi bố có gì không?"
Hạo Thiên cố nén lại cảm xúc của mình, bình tĩnh hỏi, "Bố và mẹ định cho con và Thảo Vân kết hôn?"
Đầu dây bên kia im lặng, một lúc sau ông cũng trả lời câu hỏi của con trai mình, "Bố thấy con cũng gần 30 rồi, bố cũng muốn con lấy vợ. Thảo Vân vừa xinh đẹp lại giỏi giang, điều kiện gia đình không tồi. Con bé thích hợp để trở thành vợ của con."
Lời nói của ông chậm rãi thốt ra, sự giận dữ trong lòng của Hạo Thiên lại càng tăng lên. Mắt Hạo Thiên trở nên đỏ ngầu cho thấy hắn đang rất tức giận bố mình.
"Bố! Từ lúc nào chuyện hôn nhân của con mà bố có thể xen vào? Thậm chí bố cũng không nói cho con biết một tiếng về việc đó"
Người đàn ông ở đầu dây bên kia vẫn bình tĩnh nói:
"Việc con kết hôn với Thảo Vân sẽ mang lại rất nhiều lợi ích gia đình mình"
Đây vốn chỉ là một cuộc hôn nhân vì lợi ích của hai bên gia đình!
"Con sẽ không kết hôn với cô ta đâu. Con chỉ kết hôn với người con yêu mà thôi!"
"Con!" Hạo Minh bị con trai chọc tức đến không nói nên lời.
Hạo Thiên không thèm nghe bố mình nói tiếp mà vứt thẳng chiếc điện thoại xuống đất. Bàn tay hắn siết chặt lại, hai mắt tối sầm vẻ mặt căm tức bố mình khi tự ý quyết định chuyện của hắn.
"Chết tiệt!"
Hạo Thiên tức giận chửi một câu rồi bước đến ngồi lên sofa, hai mắt ngắm nghiền lại.
Đan Linh vừa bước đi vừa ngó nghiêng xung quanh. Cô cảm thấy hình như mình đang đi lạc. Cô nhớ rõ lúc nãy mình đang ở sảnh lớn, nơi trưng bày những bức tranh nhưng do có quá đông người chen chúc xô đẩy nhau rồi cô bị ai đó xô vào một cái hành lang tối. Vì thấy quá nhiều người ở sảnh nên cô đã quyết định đi vào trong hành lang để đường khác đi ra nơi ít người hơn. Nhưng cô đã đi gần 10 phút mà vẫn chưa tìm được đường ra chỗ ít người hơn.
Các hàng lang được xây dựng như một mê cung, có rất nhiều lối rẽ, cô cứ thế mà rẽ theo, bây giờ không biết mình đang ở nơi nào.
Đan Linh cứ tiếp tục bước đi, vô vọng nghó nghiêng xung quanh thì chợt cô nghe một tiếng động, giống như tiếng vỡ đồ vật ở đằng sau cánh cửa lớn gần đó. Đan Linh theo tiếng động mà chạy đến trước cánh cửa lớn. Cô nghĩ có người trong đó nên đã đẩy cửa bước vào trong.
Bên trong khá tối, chỉ có ánh nắng mặt trời mờ ảo xuyên thấu qua tấm rèm cửa màu đen. Trong đó có một người đàn ông ngồi trên sofa đang ngả người về phía sau nhưng do hơi tối cô chưa nhìn rõ mặt người ấy.
Hạo Thiên nghe tiếng mở cửa thì bật dậy, hắn nhíu mày nhìn thân ảnh mảnh mai ẩn hiện dưới bóng tối.
"Ai vậy?"
Đan Linh cảm thấy giọng nói có chút quen thuộc. Cô nghi ngờ đưa tay tìm công tắc bật đèn.
Tạch! - Cả căn phòng bỗng chốc bừng sáng.
Khuôn mặt của Hạo Thiên hiện rõ trước mắt cô.
Cả hai ngạc nhiên nhìn người đối diện.
"Sao anh lại ở đây?" Đan Linh vẻ mặt bất ngờ hỏi.
Hạo Thiên nhìn cô, vẻ ngạc nhiên khi nãy không còn nữa mà thay vào đó là vẻ dịu dàng ân cần khi thấy cô. Ánh mắt hắn nhìn cô khiến Đan Linh cảm thấy không thoải mái.
"Đây là phòng nghỉ của anh. Anh là một trong nhà đầu tư của buổi triển lãm này. Còn em sao lại ở đây?"
Đan Linh im lặng, mặt có hơi xấu hổ trả lời, "Tôi đi lạc"
Hạo Thiên nghe vậy trong lòng thầm cười nhẹ. Nhìn bộ dạng mặt đỏ bừng vì xấu hổ của Đan Linh thật đáng yêu, hắn chỉ hận không thể chạy lại xoa xoa hai cái má kia.
"Để anh dẫn em về sảnh lớn"
Đan Linh ngẩn mặt nhìn Hạo Thiên, lắc đầu: "Không cần!"
Cô xoay người định rời khỏi đây thì Hạo Thiên chợt đứng dậy, chạy lại ôm lấy cô từ phía sau. Cánh tay săn chắc siết lấy cái eo nhỏ nhắn của cô, để đầu cô tựa vào hõm cổ của mình, tham lam hít lấy mùi hương từ tóc của Đan Linh.
Cảm giác bài xích lại hiện lên trong mắt, Đan Linh vùng vẫy cố thoát khỏi vòng tay ấy nhưng sức cô không thể bì kịp với sức của hắn.
"Đứng yên một chút được không?"
Hắn nói, giọng nói êm ái như tiếng suối chảy, dịu dàng như nắng mai của buổi sớm. Hạo Thiên hôn nhẹ lên đỉnh đầu của cô, mệt mỏi nói:
"Cho anh ôm em một chút nhé"
Đan Linh dừng lại mọi động tác của mình, cô ngước mặt lên nhìn vẻ mặt của Hạo Thiên. Nhìn thấy hắn hình như đang buồn và mệt mỏi, cô không nói gì. Cô đúng là rất ghét Hạo Thiên nhưng giờ phút này cô lại cảm thấy hắn cũng không quá đáng ghét, ngược lại thấy hắn có chút đáng thương., cảm giác bài xích lúc nãy cũng không còn nữa. Trong một khoảnh khắc, cô như thể đã quên đi chuyện xảy ra năm năm trước.
Một lúc rất lâu sau đó, Hạo Thiên cũng buông cô. Hắn nhìn cô, ánh mắt chứa chan sự yêu thương, dịu dàng vuốt đầu cô:
"Cảm ơn em!"
"Không có gì"
Đan Linh không muốn ở lại đây nữa, cô bước đi ra khỏi phòng, không muốn ngoảnh đầu lại.
Cô chạy đến một góc khuất, mặt có chút đỏ. Lúc nãy khi Hạo Thiên đưa tay vuốt tóc cô, trái tim cô đã đập nhanh một nhịp. Không lẽ...cô còn tình cảm với hắn?
Không! Không thể! Cô tuyệt đối không thể có tình cảm với Hạo Thiên!
Những kí ức năm xưa lại ùa về, những hình ảnh của Hạo Thiên và Thảo Vân hiện lên trong đầu cô, rồi hình ảnh cô đau đớn khi hắn nói còn tình cảm với Thảo Vân. Cái cảm giác đau đớn ấy nó vẫn chưa bao giờ phai nhòa trong tâm trí cô.
Đan Linh bất lực ngồi khụy xuống sàn nhà, cô nhìn lên trần nhà, cố giữ ổn định lại suy nghĩ và cảm xúc của mình.
Hạo Thiên, chuyện của chúng ta khi nào mới có thể chấm dứt?