Cả Cơ Thể Em Tôi Đều Thích

Chương 67:Say rượu




Tiểu Khiết đưa mắt nhìn anh ta, chính người đàn ông này đã khiến cô đau khổ đến vậy. Cô lùi ra sau tránh đi sự che chở của anh.

- "Lên xe". Lý Nhiệm Kỳ lớn tiếng quát.

Tiểu Khiết lắc đầu :"Không, tôi không muốn."

- "Được, Đàn Tiểu Khiết, tôi cho em ba giây suy nghĩ, nếu không lên xe những bằng chứng sẽ được đưa ngay đến trụ sở công an."

Tiểu Khiết nắm chặt hai tay lại :"Lý Nhiệm Kỳ anh thật quá đáng."

Cô quay người bước lên xe, Lý Nhiệm Kỳ mang tâm trạng nặng trĩu bước lên, tại sao cô đã trở về bên cạnh anh rồi nhưng anh lại chẳng thấy vui chút nào. Cô luôn chống đối anh như vậy, rốt cuộc Trần Gia Kiệt có gì tốt hơn anh.

Bên này, Trịnh Ly cười đắc ý :"Kiệt, chúng ta mau về thôi."

Trần Gia Kiệt xoay vô lăng, chiếc xe nhanh chóng rời đi, anh như phát tiết lên, Trần Gia Kiệt tăng tốc chạy như điên giữa màn mưa, bên cạnh Trịnh Ly đã co rúm lại vì sợ hãi.
Lý Nhiệm Kỳ kéo tay Tiểu Khiết lên nhà, cả người cô ướt đẫm, ánh mắt đỏ hoe. Lý Nhiệm Kỳ tức giận nói.

- "Đàn Tiểu Khiết, rốt cuộc hắn ta có gì hơn anh mà khiến em phải đau khổ như vậy."

Tiểu Khiết âm trầm nói :"Hơn rất nhiều."

Chí ít anh sẽ không phản bội cô như Lý Nhiệm Kỳ, cái ôm của anh làm cô cảm thấy an toàn hơn, ở bên cạnh anh cô cảm thấy an yên ơn, hơn nữa cô còn tìm thấy được niềm vui, hạnh phúc của mình khi ở cùng với anh. Còn ở cùng với Lý Nhiệm Kỳ, cô chỉ thấy tâm thật lạnh lẽo, mỗi ngày trôi qua thật khiến cho cô phải mệt mỏi.

Lý Nhiệm Kỳ ném chiếc khăn về phía cô :"Mau đi tắm đi, tạm thời đừng xuất hiện trước mặt anh."

Anh đã cố kìm nén để không bóp chết cô, cô thành công đã chạm đến giới hạn cuối cùng của anh.

Tiểu Khiết vào phòng tắm, cô bật vòi hoa sen hết cỡ, dòng nước lạnh ngắt dội từ đầu xuống chân cô, cô vẫn mặc quần áo, vẫn đôi mắt đỏ hoe ấy ngồi thụp xuống sàn nhà.
Anh cùng Trịnh Ly giờ này đang làm gì, anh còn nhớ đến cô không? Chắc không đâu, vì cô mới là người từ bỏ anh trước, anh sẽ cố chấp mà yêu cô nữa sao?

Lý Nhiệm Kỳ ngồi ở ghế sofa cả tiếng đồng hồ, tâm bắt đầu nóng lên, cô đã ở trong đó rất lâu rồi, anh quyết định đứng dậy xông cửa bước vào.

Cảnh tượng trước mắt khiến tim anh thắt lại...

Cô ôm lấy mặt mình khóc nức nở mặc cho dòng nước lạnh lẽo dội lên người cô, anh chạy lại tắt vòi nước đi, kéo cô đứng dậy.

- "Đàn Tiểu Khiết, em bị điên rồi."

Môi cô trắng bệch vì lạnh, đôi mắt đỏ hoe, cô bị điên rồi, bị anh ép đến phát điên rồi.

Anh kéo cô ra ngoài, lớn tiếng nói :"Đàn Tiểu Khiết, em mau chóng thay quần áo anh sẽ cho em rời khỏi đây."

Tiểu Khiết vẫn nhìn anh ta, Lý Nhiệm Kỳ nói lại lần nữa.
- "Em có ba phút, ba phút để dẹp đi bộ dạng này, tôi sẽ để em đi mà không tổn hại đến Trần Gia Kiệt." Anh quyết định rồi, nếu như ở bên anh cô không thể hạnh phúc vậy thì anh sẽ từ bỏ, để cô trở lại bên cạnh hắn ta, còn anh, anh sẽ cùng với Uông Nhã ở chung một chỗ, anh sẽ vì con mà sống với cô ta.

Tiểu Khiết nghe anh nói vậy thì gắng gượng lên phòng ngủ thay quần áo, lau khô tóc rồi đi xuống nhà.

- "Mang hết đồ đạc của em rời khỏi nơi này." Anh lạnh lùng phun ra vài chữ.

Tiểu Khiết kéo hành lí bước ra cửa, cô ngập ngừng một lúc rồi hỏi anh.

- "Anh có thể đưa tôi bảng số liệu đó bản gốc gồm bản sao được không?"

Lý Nhiệm Kỳ xoa hai bên thái dương :"Bản đó cũng không có giá trị gì đâu."

- "Ý anh là sao?" Tiểu Khiết cau mày hỏi.

- "Đó chỉ là những số liệu giả, là một phần nằm trong kế hoạch của Trần phu nhân thôi."
Cô lảo đảo lui về sau, thì ra không chỉ có anh ta ngăn cản anh và cô mà còn có cả mẹ anh, nhưng cô sẽ không trách bà, cô hiểu với địa vị và thân phận của mình không xứng với anh, anh với Trịnh Ly sẽ hợp hơn, nhưng vẫn không tránh khỏi mất mát.

Thân hình mảnh mai chậm rãi đi trên đường, nửa đêm cô kéo chiếc vali về khu Cường Thịnh, trong lòng nghĩ về anh. Cô quá ngốc, đã để cho Lý Nhiệm Kỳ dễ dàng ép buộc cô, khiến cho anh hôm nay lạnh nhạt với cô như vậy.

Trong quán bar, Giản Tử Hạo cùng Tuyết Liên, Ngô Đồng và Hạ Tử Lộ đưa mắt nhìn người đàn ông đang uống say phía đối diện, anh chính là Trần Gia Kiệt. Đưa tay lắc nhẹ ly rượu khiến chất lỏng màu đỏ suýt đổ ra ngoài, trong đầu anh lúc này ngập toàn hình ảnh ngày hôm trước cô cùng Lý Nhiệm Kỳ rời đi, lúc cô nói rằng họ chỉ là vui đùa, rồi đến chiều nay, cô lần nữa leo lên xe Lý Nhiệm Kỳ, anh muốn quên, quên hết tất cả.
- "Kiệt, cậu say rồi, mau về thôi." Giản Tử Hạo nói.

Tuyết Liên bên cạnh buồn rầu, cô đã hứa với Tiểu Khiết sẽ không nói chuyện này ra ngoài, nhưng nhìn họ đau lòng như vậy cô thấy thương cho bạn mình quá.

- "Hạo nói đúng đó, cậu mau về đi." Ngô Đồng nói.

- "Các cậu để mình yên tĩnh một lát." Anh trầm giọng nói.

Ngô Đồng gật đầu với Giản Tử Hạo rồi cùng hai người phụ nữ rời đi. Trong phòng chỉ còn mình anh, uống đến say mèm anh đã ngủ gục trên bàn. Trịnh Ly cho người đi tìm anh, ba mươi phút sau biết được anh đang ở quán bar liền phóng xe đi tới.

Trịnh Ly vội vã đi vào, thấy anh đang nằm bất tỉnh cô vội chạy đến lay anh.

- "Kiệt, anh say rồi, Kiệt, chúng ta về thôi, anh mau dậy đi."

Trần Gia Kiệt mơ màng mở mắt ra, là cô sao? Là Tiểu Khiết của anh đến tìm anh sao? Không thể nào, cô đang ở cùng với Lý Nhiệm Kỳ cơ mà, nhưng sao hình ảnh của cô lại chân thật đến vậy.