Cả Cơ Thể Em Tôi Đều Thích

Chương 57:Sảy thai




Uông Nhã bước đến trước mặt cô, nhỏ giọng nói.

- "Tôi muốn nói chuyện với cô một lát".

Mọi người không quan tâm chuyện của họ nên bỏ đi ăn trưa, Tuyết Liên đứng một bên khoanh tay nhìn cô ta.

- "Aiza, cô là Uông Nhã sao? Ngày trước nhìn đẹp lắm mà nhỉ?".

- "Tuyết Liên, cậu ra ngoài một lát đi".

Tuyết Liên bĩu môi bỏ đi ra ngoài.

- "Có chuyện gì sao?".

Uông Nhã giơ tay cho cô một bạt tai, "bốp", Tiểu Khiết đau đớn cau mày.

- "Uông Nhã, cô đang làm trò gì vậy?" Vì lo cho đứa bé nên Tiểu Khiết không muốn đôi co cùng cô ta làm gì.

- "Đàn Tiểu Khiết, con tiện nhân này, cô không biết xấu hổ sao? Trước mặt bố mẹ anh ấy thì tỏ ra không cần, nhưng sau lưng thì đeo bám anh ấy".

Tiểu Khiết cười lạnh: "Cô không có việc gì làm hay sao mà đến đây để nói chuyện này".

Uông Nhã nắm chặt tay lại :"Coi như tôi xin cô, cô đừng làm phiền anh ấy nữa".
- "Nếu tôi nói tôi vẫn tìm gặp anh ta thì sao?".

Uông Nhã giơ tay lên cho cô thêm một bạt tai nữa, nhưng cô đâu phải kiểu người để cô ta tiếp tục làm như vậy, cô cầm lấy cổ tay cô ta.

- "Thì ra sở thích của Uông Tiểu thư là đánh người".

- "Tôi không phải thích đánh người mà chỉ thích đánh loại tiện nhân như cô".

Tiểu Khiết cười lạnh :"Chắc cô đã nhầm, loại tiện nhân là cô vậy chả lẽ cô lại tự tát vào mặt mình sao?".

- "Cô mới chính là tiện nhân, dám ve vãn chồng tôi".

- "Cô nên nhớ chính Lý Nhiệm Kỳ mới là người đến tìm tôi, nếu có bản lĩnh cô hãy giữ anh ấy cho tốt". Tay Tiểu Khiết xiết chặt cổ tay cô ta hơn.

Uông Nhã giằng co với cô, chợt cô ta dùng hết sức vùng tay ra khiến cho Tiểu Khiết loạng choạng đập đầu vào cạnh bàn.

Một dòng máu chảy ra từ đầu cô, cô cảm thấy phía đầu đau kịch liệt, xung quanh bắt đầu xoay chuyển, mờ dần rồi chìm vào bóng tối. Uông Nhã lo sợ chạy ra ngoài.
Trước cổng công ty, Tuyết Liên mua đồ ăn vặt về thì gặp cô ta, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của cô ta thì Tuyết Liên chặn đường lại, cau mày hỏi.

- "Ấy, cô đi đâu vậy? Nói chuyện xong rồi sao? Mà mặt cô như kiểu mới làm chuyện xấu gì vậy?"

Lúc này Trần Gia Kiệt mới đi công tác về, anh gọi cho cô vài cuộc nhưng cô không nghe máy, thấy Tuyết Liên đang đứng đó, anh đến gần hỏi.

- "Tiểu Khiết đâu? Sao cô ấy không nghe máy?".

Uông Nhã nghe vậy thì định lướt qua họ nhưng bị Tuyết Liên giữ lấy :"Cô đi đâu vậy? Lúc giờ cô nói chuyện với cô ấy mà".

Trần Gia Kiệt nghe xong thì một mạch chạy lên phòng làm việc của cô, Tuyết Liên giữ Uông Nhã lại : "Nói, cô đã làm gì cô ấy, đi theo tôi".

Uông Nhã hoảng sợ giằng co thoát khỏi Tuyết Liên, cô ta bỏ chạy. Bỗng phía trước có một chiếc xe lao tới.
"Rầm".

- "Á".

- "Cẩn thận". Tuyết Liên la lên, nhưng không kịp nữa rồi, đầu cô ta đập vào đầu xe rồi ngã mạnh xuống đường, xung quanh rất nhiều máu, máu từ đầu cô ta chảy xuống, còn bên dưới máu chảy ra từ vùиɠ ҡíи của cô ta.

- "Cứu...cứu con tôi".

Trần Gia Kiệt chạy lên phòng làm việc, anh mở cửa đi vào thì thấy một cảnh tượng hết sức đau lòng.

Tiểu Khiết của anh đang nằm dưới đất, mắt nhắm nghiền lại, phần đầu chảy rất nhiều máu.

- "Tiểu Khiết, Tiểu Khiết, em tỉnh lại đi". Anh vỗ má cô nhưng cô vẫn không động đậy gì, anh bế phốc cô lên đi xuống dưới.

Thư kí Triệu lúc này mới đến, do vừa xử lí công việc xong. Tuyết Liên lúng túng không biết làm gì, Trần Gia Kiệt nhìn cảnh tượng trước mắt tính bỏ qua nhưng...

Tiểu Khiết tỉnh lại yếu ớt nắm cổ áo anh :"Kiệt, mau mau giúp cô ấy".
Trần Gia Kiệt nhìn thư kí Triệu :"Đưa cô ta đến bệnh viện đi".

- "Còn em, đừng quan tâm gì cả, nghỉ ngơi một chút anh đưa em đến bệnh viện".

Tài xế xe sợ hãi không biết làm gì, ông ta đứng xin lỗi nhưng không ai trả lời, thư kí Triệu bế cô ta lên xe rồi rời đi.

Tuyết Liên đi đến cạnh anh :"Tiểu Khiết, cậu sao vậy? Mau đưa cậu ấy đến bệnh viện đi".

Trần Gia Kiệt đặt cô ở ghế sau dựa vào người Tuyết Liên, Trần Gia Kiệt ở ghế trước lái xe.

Tiểu Khiết và Uông Nhã được đưa đến bệnh viện của Giản Tử Hạo, Giản Tử Hạo thấy Tuyết Liên thì mặt mày hớn hở.

- "Bảo bối, mới có nửa ngày không gặp đã nhớ anh mà chạy đến tận đây rồi sao?".

Tuyết Liên cau mày :"Giản Tử Hạo anh mau giúp Tiểu Khiết, cô ấy bị thương rồi".

Trần Gia Kiệt bế Tiểu Khiết đến gần :"Tiểu tử, cậu nhanh tay một chút đi".
Giản Tử Hạo đưa cô vào phòng xử lí vết thương rồi đi chụp phim, sau khi làm xong mọi việc Tiểu Khiết cũng đã tỉnh, cũng may phần đầu không bị nặng lắm.

Tuyết Liên mua cháo đến cho cô :"Tiểu Khiết, cậu mau ăn gì đi".

Tiểu Khiết lắc đầu, Giản Tử Hạo chạy đến gần cô.

- "Bảo bối cô ấy đã có hắn ta lo, chỉ có anh là chưa có ai lo đấy".

Tuyết Liên lườm anh :"Anh đi mà nhờ mấy người đẹp của anh chăm sóc".

Giản Tử Hạo vẻ mặt vô tội :"Nhưng anh cần em chăm sóc".

Trần Gia Kiệt và cô ngồi nhìn màn đấu khẩu của hai người họ, Trần Gia Kiệt thiếu kiên nhẫn hỏi.

- "Được rồi, có gì nói sau, mau sắp xếp phòng bệnh cho Tiểu Khiết đi".

Tiểu Khiết được đưa về phòng vip, lúc này thư kí Triệu bước vào.

- "Trần tổng, Đàn tiểu thư".

- "Uông Nhã, cô ấy thế nào rồi?" Tiểu Khiết liên tiếng trước.
- "Vẫn còn đang trong phòng cấp cứu".

Tiểu Khiết xuống giường nhưng bị anh cản lại.

- "Em định làm gì?".

Tiểu Khiết nhìn anh :"Cô ấy bị như vậy là do em, cô ấy đến tìm em mới xảy ra chuyện".

Trần Gia Kiệt đỡ cô :"Anh đỡ em qua đó nhưng cô ta bị như vậy không phải do em, đừng tự trách mình".

Nói là thế nhưng trên đường đi cô vẫn luôn dằn vặt chính mình, dù hoa mắt chóng mặt nhưng vẫn cố gắng cùng anh đi đến chỗ Uông Nhã.