Cả Cơ Thể Em Tôi Đều Thích

Chương 4:Nụ hôn đầu?




Tiểu Khiết ngủ thϊếp đi nhưng lại mơ rất nhiều, mà giấc mơ của cô cũng chỉ có một nội dung chính là Lý Nhiệm Kỳ và Uông Nhã vui vẻ, hạnh phúc bên nhau, còn cô trở thành kẻ thừa, trái tim đau đớn khi bị phản bội. Đến khi cô mơ thấy  vì cô xuất hiện làm Uông Nhã không vui mà Lý Nhiệm Kỳ đã tát cô thì Tiểu Khiết bừng tỉnh dậy. Cô ngồi thẳng dậy nhìn xung quanh căn phòng, ánh sáng mặt trời hắt vào thật ấm áp, bỗng cô nhớ đến Trần Gia Kiệt. Tiểu Khiết quay lại thấy anh vẫn đang nằm ở giường cạnh cô nhưng anh đã thức từ khi nào, khuôn mặt cũng hồng hào hơn đêm qua không còn trắng bệch trông đáng sợ. Tiểu Khiết đơ vài giây nhìn anh, Trần Gia Kiệt ngồi dậy xoay Tiểu Khiết một vòng đặt cô dưới thân anh, Trần Gia Kiệt nhìn thẳng vào mắt Tiểu Khiết.

- "Tại sao đêm qua lại giúp tôi?" Anh nhẹ nhàng hỏi.
Tiểu Khiết bị anh đè lên vẫn chưa phản ứng lại đến khi nghe giọng anh thì mới tỉnh ra. Cô ngơ ngác trả lời.

- "Vì đêm qua anh giúp tôi tránh gặp mặt người phản bội tôi nên lấy ơn báo ơn là điều tôi nên làm". 

Tiểu Khiết quên cả đẩy anh ra chỉ chăm chú nhìn vào đôi mắt mênh mông như đại dương ấy, đôi mắt của anh thật đẹp làm người ta một khi nhìn vào không biết chán. Rồi anh bỗng nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi cô, Tiểu Khiết mở to đôi mắt ra, bất ngờ la lên làm cho anh có cơ hội đưa lưỡi mình vào miệng cô, miệng cô thật ngọt cộng thêm mùi thuốc đêm qua anh uống tạo thành một hương vị nhàn nhạt. Lưỡi anh điên cuồng di chuyển trong khoang miệng cô, Tiểu Khiết đối với vấn đề này không biết phải làm như thế nào chỉ bất lực đẩy anh ra. Hôn đến mức tưởng chừng sắp tắt thở anh mới buông cô ra nhẹ giọng hỏi.
- "Mũi để trưng cho đẹp à? Sao lại không dùng nó để thở?" Anh nhìn cô chằm chằm.

Tiểu Khiết đỏ mặt, không hiểu sao vừa nãy hôn cô lại quên cả hít thở nhưng chợt nhớ ra vấn đề nằm ở anh ta nên Tiểu Khiết tát vào mặt anh một cái, cũng may lực cô rất yếu nên chỉ như gãi ngứa cho anh.

- "Biếи ŧɦái, anh dám cướp nụ hôn đầu của tôi. Anh trả cho tôi." Cô nghiêm giọng nói nhưng lại xen chút uất ức. Yêu nhau hai năm cô và Lý Nhiệm Kỳ chỉ dừng ở việc nắm tay vậy mà anh ta, người đàn ông xa lạ này ngang nhiên cướp đi nụ hôn đầu cô gìn giữ hai mươi ba năm.

Trần Gia Kiệt cau mày nhìn cô, không phải có người yêu rồi sao, tại sao lại vẫn còn nụ hôn đầu? Anh chợt nghĩ ra cũng có thể tên người yêu kia của cô không chịu nổi nên đành ăn vụng sau lưng cô, vậy sai cũng nằm ở cô rồi.
- "Nụ hôn đầu sao? Vậy tôi trả cho cô." Nói rồi anh nghiêng đầu định hôn cô tiếp. Tiểu Khiết vội nghiêng đầu sang một bên.

- "Không cần, anh buông ra để tôi đi là được rồi." 

Trần Gia Kiệt nhìn vào đôi mắt kia, trong lòng thắc mắc chả nhẽ cô không biết anh là ai sao? Nếu như những người phụ nữ khác gặp được anh như vậy họ sẽ không từ thủ đoạn mà tiếp cận anh nhưng cô thì khác. Trong lòng anh bỗng hiện lên cảm giác muốn chinh phục cô, anh thả cô ra rồi đi về phía phòng tắm. Tiểu Khiết thấy anh ta đã buông tha cho mình thì vội ngồi dậy ra phòng khách tìm điện thoại, trong lòng luôn bực tức vì để anh ta lấy đi nụ hôn đầu của mình dễ dàng như vậy. Cô đã từng hứa rằng tất cả lần đầu tiên sẽ trao cho Lý Nhiệm Kỳ, thật sự không ngờ anh ta lại phản bội cô, cô thầm cảm thấy may mắn vì trước kia mình không cho anh ta đụng vào người. Tìm một lúc Tiểu Khiết nhìn thấy điện thoại của mình bị rớt sau ghế sofa, vì vui mừng quá nên lúc chạy đến chân cô vấp phải cạnh bàn, đầu gối đập vào cạnh bàn làm cô đau đến mức cau chặt mày lại. 
Lúc này, Trần Gia Kiệt đã ăn mặc chỉnh tề, trên người là bộ vest màu đen khác xa với vẻ yếu ớt ngày hôm qua. Anh nghe thấy tiếng động nên đi ra ngoài ai ngờ thấy cô đang ngồi ở ghế sofa ôm lấy chân mình, hàng lông mày thanh tú cau lại. Anh nho nhã đi về phía cô, rồi bỗng ngồi xuống cạnh chân cô, một tay nắm lấy chân cô duỗi thẳng ra, còn một tay anh nâng váy cô lên qua đầu gối để xem vết thương. Tiểu Khiết ngây ngốc nhìn từng động tác nhẹ nhàng của anh, cô quên cả rụt chân lại.