Cả Cơ Thể Em Tôi Đều Thích

Chương 14:Lại phát bệnh




Trần Gia Kiệt nằm đưa tay ra sau gáy, một tay đặt trước ngực nhìn lên trần nhà, trong ánh mắt mông lung như đang suy nghĩ điều gì đó. Một lúc sau ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

- "Vào đi." 

Tiểu Khiết mở cửa ra nhưng không bước vào :"Tôi muốn tìm phòng tắm." 

Tiểu Khiết thật sự không tìm được phòng tắm, nhà này như mê cung vậy, cô đi tìm mọi ngóc ngách nhưng chẳng tìm được. 

- "Lại đây." Anh nhìn chằm chằm vào cô, mỏi mỏng khẽ mở ra.

Tiểu Khiết vẫn đứng im ở đó, cô không dám bước vào, dù sao nam nữ chưa vợ chưa chồng lại ở chung phòng không hay lắm.

- "Hôn cũng hôn rồi, sờ cũng đã sờ rồi, quan hệ không nên có cũng xảy ra rồi em còn ngại gì chứ?" 

Những lời này lại làm cô đơ người hơn, mặt đỏ lên kiên quyết không dịch chuyển. Trần Gia Kiệt thấy thật bó tay với cô, vốn dĩ anh nghĩ sẽ nói sự thật rằng mình và cô chưa có gì nhưng khi lời định nói ra thì anh nuốt ngược trở lại.
- "Anh có thể đừng nhắc tới mấy chuyện đó được không? Dù sao lúc đó cũng là do rượu mà." Cô nói.

Trần Gia Kiệt không nói gì xuống giường đi đến cạnh tủ quần áo lấy ra một cái sơ mi trắng đưa cho cô cầm rồi kéo tay cô vào phòng tắm riêng trong phòng ngủ, suốt quá trình vì quá bất ngờ mà Tiểu Khiết cứ đơ người ra.

- "Tay đang bị thương cẩn thận một chút." 

Nói rồi anh quay người bỏ đi, Tiểu Khiết nói.

- "Cái áo này thật sự không cần đâu, tôi mặc lại quần áo cũng được."

Trần Gia Kiệt dừng lại :"Tùy em, nhưng bộ này đã mặc cả ngày rồi, nếu không muốn khó ngủ thì có thể mặc lại."

Anh nói thêm một câu rồi bước ra ngoài :"Tối nay em ngủ ở đây đi."

Tiểu Khiết ngửi mùi hương ở áo anh mà lòng nhẹ nhàng đến lạ, cô mặc chiếc áo này vào trông thật quyến rũ. Cúc áo tuy đã cài kĩ càng nhưng vẫn hở cái cổ trắng ngần với xương quai xanh tinh xảo, chiếc áo vừa đủ che đi cặp mông tròn trịa của cô. Tiểu Khiết đến giờ cũng chưa từng nghĩ mình sẽ mặc áo của đàn ông,vì như vậy chỉ dành cho những người yêu nhau gắn bó thân thiết. Cô leo lên giường anh nằm nghĩ ngơi, nơi đây vẫn thoang thoảng mùi hương của anh. Đến nửa đêm Tiểu Khiết mới chợp mắt được một lúc. Nhưng....
" Xoảng..Xoảng..."

Có tiếng như ly chén rơi, cô mơ hồ thức dậy, cứ suy nghĩ rằng đây là nhà của mình mà đi tìm nơi có tiếng động. Ai ngờ lúc cô đi ngang qua thư phòng nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của anh, cô mới tỉnh hẳn, tiếng thở lần này nặng nề hơn lần trước rất nhiều. Tiểu Khiết chạy vào thấy anh đang ngồi ở dưới đất, hai chân duỗi thẳng ra, tay ôm lấy đầu mình, lưng tựa vào bàn làm việc, còn bên cạnh là thuốc rơi vãi ra ngoài còn có ly nước bị vỡ ra, nước chảy xuống sàn nhà. 

- "Trần Gia Kiệt." Cô hoảng hốt gọi tên anh, chạy đến cạnh anh, cô đỡ anh dậy nhưng anh không hề nhúc nhích, sức lực của cô vốn ít cộng thêm tay đang bị băng bó càng bất tiện. Loay hoay mãi cô mới đỡ anh lên giường trong thư phòng. Hơi thở của anh vẫn rất nặng nề, khuôn mặt càng ngày càng nhợt nhạt, Tiểu Khiết vội đi tìm điện thoại của anh, cô muốn gọi cho Giản Tử Hạo, dù sao anh ta cũng là bác sĩ lại là bạn thân của anh nên gọi cho anh ta là hợp lí nhất.
- "Aisss, cái tên này, nửa đêm cậu làm loạn không cho ai ngủ à?" Nghe rõ ràng tên này đang ngái ngủ.

- "Bác sĩ Giản, là tôi." Cô nói, mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh.

- "Là cô à? Có chuyện gì thế?" Nghe thấy Tiểu Khiết dùng điện thoại của tên Trần Gia Kiệt gọi cho mình anh vội tỉnh ngủ vì chuyện này quá kì lạ đi.

- "Trần Gia Kiệt, anh ta bị bệnh rồi, hình như là rất đau đầu." 

Không phải chứ? Không lẽ thuốc không có tác dụng.

- "Đợi tôi một lát, tôi qua liền, chăm sóc cẩn thận cho cậu ta."

Giản Tử Hạo vội dậy mặc quần áo rồi mang những đồ cần thiết đến nhà Trần Gia Kiệt.