Ca Ca Tốt Quá Làm Sao Bây Giờ?

Chương 2: Lần Đầu Gặp Anh Trai




Trong trí nhớ của Hoắc Vũ có rất ít kí ức về anh trai của cô ấy.

Hoắc Dữ Sâm xuất ngoại du học từ lúc còn rất nhỏ, số lần về nước cũng không nhiều, lần về nước gần đây nhất cũng là 4 năm trước rồi.

Hơn nữa anh em bọn họ hơn nhau 8 tuổi, cho nên bình thường giao lưu cũng không nhiều.

Vì thế trong trí nhớ của cô, quan hệ của Hoắc Vũ với anh trai mình cũng không thân thiết lắm.

Bởi vì tính cách của Hoắc Dữ Sâm rất lạnh lùng, ít nói.

Nếu nói trong《 cưỡng chế yêu 》, nam chủ Mạc Trạch phong lưu tà tứ, thì nam phụ Hoắc Dữ Sâm là cấm dục, lãnh cảm.

Thái độ của anh ta đối với ai cũng lạnh lùng.Tác giả đã nói qua, nếu như người anh trai này lạnh lùng bao nhiêu thì lúc động tâm sẽ ấm áp, thâm tình bấy nhiêu. Nhưng đến tận khi kết thúc truyện vẫn chưa xuất hiện người nào có thể làm cho Hoắc Dữ Sâm động tâm.

Có thể là vì tác giả quá thích nhân vật này nên cảm thấy không ai có thể xứng đôi với anh ta, vì vậy mới không nói đến kết cục của người này, để lại không gian cho độc giả tự mình tưởng tượng.

Hoắc Vũ một bên nhớ lại cốt truyện, một bên mặc chiếc váy đen Red Valentino lên người.

Red Valentino là chiếc váy do hãng thời trang nổi tiếng Valentino thiết kế, so với các nhãn hiệu xa hoa khác thì giá cả cũng coi như hợp lí, nhưng mà chiếc váy này vô cùng phù hợp với cô.

Hiện tại Hoắc Vũ mới mười bảy tuổi, là độ tuổi thích hợp với các loại trang phục thiếu nữ.

Cô còn thời gian gần một năm nữa mới đến mười tám tuổi.

Nếu dựa theo cốt truyện trong sách thì vào chính ngày sinh nhật mười tám tuổi đó cô sẽ xảy ra tai nạn giao thông.

Hoắc Vũ cũng không biết vụ tai nạn đó là ngoài ý muốn hay là có âm mưu từ trước, bởi vì vào chính ngày hôm đó, sự thật cô không có huyết thống với Hoắc gia đã bị phát hiện.

Hai vợ chồng Hoắc gia đều có nhóm máu O nhưng một mình cô lại là nhóm máu AB.

Y học phát triển, một đôi vợ chồng nhóm máu O hoàn toàn không có khả năng sẽ sinh hạ một đứa bé nhóm máu AB.

Cho nên khi đó Hoắc gia mới nghi ngờ Hoắc Vũ có khả năng không phải con gái bọn họ.

Bởi vì nhóm máu của cô có vấn đề, ba Hoắc lập tức đi xét nghiệm ADN cùng cô. Sau đó kết quả cho thấy cô quả thật không phải máu mủ của Hoắc gia.

Lại trải qua quá trình điều tra thì Hoắc gia mới biết được sự thật. Mười tám năm trước họ cùng với một gia đình khác ôm sai con.

Mà hiện tại, chỉ có một mình Hoắc Vũ mới biết cô không phải người của Hoắc gia.

Hiện tại cô có hai lựa chọn.

Một là chủ động nói chuyện thẳng thắn với ba Hoắc rằng cô không phải con đẻ của ông.

Hai......

Chính là giữ bí mật chuyện này.

Hoắc Vũ suy tư hai giây, trong lòng đã có quyết định.

Cô quyết định tạm thời sẽ giữ bí mật chuyện này. Sau đó sẽ nghĩ cách để một năm sau rời khỏi Hoắc gia an toàn.

Trong sách, Khương Dư Khanh - cũng chính là Hoắc Dư Khanh sau này, rất ưu tú.

Từ nhỏ gia cảnh cô ta đã nghèo khó nhưng thành tích học tập cực kì tốt, mỗi lần thi cử đều lọt top 3.

Vì muốn kiếm tiền sinh hoạt cho gia đình mình, cô ta bỏ học năm 17 tuổi, tiến vào giới giải trí.

Tuy rằng Hoắc Dư Khanh không xuất thân chính quy nhưng cô ta nỗ lực hơn rất nhiều so với người khác. Cũng không bị sự hào nhoáng bên ngoài của giới giải trí làm mờ mắt. Cô ta chịu khó học lời kịch, từng bước từng bước một bò lên trên, cũng trong quá trình này mà được nam chính Mạc Trạch chú ý.

Bởi vậy mà bắt đầu một đoạn tình yêu vượt thời đại.

Hoắc Vũ cũng không biết cuối cùng nữ chủ có leo lên được vị trí cao nhất hay không vì cô cũng không xem hết truyện, nhưng chắc chắn cả đời nữ chủ sẽ trôi qua vô cùng suôn sẻ.

Cho dù cô ta ưu tú như vậy nhưng tâm địa lại cực xấu.



Hoắc Dư Khanh đem tất cả tội lỗi đổ lên người người đã chiếm mọi thứ của cô ta mười tám năm, luôn coi Hoắc Vũ là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.

Vào lúc cô ta chỉ có thể ăn những thứ rẻ tiền, miễn cưỡng để lấp đầy bụng thì Hoắc Vũ được ăn sơn hào hải vị. Lúc cô ta bởi vì phải nghĩ cách kiếm tiền mà học không vào thì Hoắc Vũ lại có thể tùy thích mà mời gia sư về dạy. Lúc cô ta phải nằm ngủ trên tấm ván gỗ cứng trong thời tiết lạnh giá, tuyết trắng bay tán loạn, không có nổi một chiếc chăn bông để đắp thì Hoắc Vũ lại được ngủ trên một chiếc giường mềm mại, ấm áp.

Cứ nghĩ đến điều đó là cô ta không chịu nổi, nghĩ ra mọi biện pháp trả thù nguyên chủ.

Một đại tiểu thư kiêu căng, ngốc nghếch, được nuông chiều từ nhỏ như nguyên chủ hoàn toàn không phải đối thủ của Hoắc Dư Khanh, người đã lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm. Không bao lâu sau đã bị cô ta hãm hại, bị bọn buôn người bán tới biên giới.

Cuối cùng cô bị một gia đình trong núi mua đi, gả cho đứa con trai ngốc nghếch nhà bọn họ. Không mấy tháng sau thì đau buồn mà chết. Hưởng thọ 21 tuổi.

Hoắc Dư Khanh không phải là người lương thiện, cô ta ưu tú nhưng tư tưởng lại vô cùng ích kỷ, tàn nhẫn.

So về tâm kế thì Hoắc Vũ kém xa Hoắc Dư Khanh.

Cho dù hiện tại cô thẳng thắn nói ra chuyện mình không phải con đẻ của Hoắc gia thì cuối cùng vẫn bị Hoắc Dư Khanh ghi hận.

Rốt cuộc thì mười bảy năm và mười tám năm cũng không có gì khác nhau.

Trong lòng Hoắc Vũ đã có tính toán, nhưng quyết định này còn cần phụ thuộc vào lát nữa gặp Hoắc Dữ Sâm mới có thể quyết định.

"A Vũ, cậu có ổn không?"

Dư Tâm Tâm thấy Hoắc Vũ chậm chạp không ra, nhịn không được thúc giục.

Hoắc Vũ mở cửa, hơi mỉm cười với cô: "Được rồi, Tâm Tâm, chúng ta đi xuống thôi."

"Oa, A Vũ, cậu đẹp quá!" Dư Tâm Tâm nhìn Hoắc Vũ trang điểm nhẹ, kinh ngạc mở to mắt.

Vừa rồi, sau khi Hoắc Vũ thay chiếc váy màu đen xong đã trang điểm nhẹ một chút.

Tuổi này của cô không cần trang điểm quá đậm, chỉ cần điểm xuyết nhàn nhạt một chút là được.

Mặc dù chỉ là trang điểm nhẹ nhưng khuôn mặt của Hoắc Vũ thật sự rất xinh đẹp.

"Cảm ơn cậu."

Hoắc Vũ cùng Dư Tâm Tâm xuống dưới lầu không lâu thì cửa lớn liền truyền đến một hồi xôn xao.

Như có dự cảm, Hoắc Vũ nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn về phía bên đó.

Cửa lớn có hai người đàn ông một trước một sau bước vào.

Diện mạo của hai người có vài phần tương tự, nhưng trong đó có một người đã vào tuổi trung niên, mà người còn lại rất trẻ tuổi.

Người đàn ông trung niên kia Hoắc Vũ biết, là ba của cô - Hoắc Viễn.

Như vậy, người bên cạnh hẳn là anh trai cô, Hoắc Dữ Sâm.

Hoắc Dữ Sâm nhìn qua phải cao ít nhất 1m88, dáng người cao thẳng, anh mặc một bộ tây trang màu đen, càng làm lộ ra bờ vai rộng và eo thon, trường thân ngọc lập*.

( *Trường thân ngọc lập: câu nói này nguyên bản từ xưa là dùng để chỉ những người con gái có vóc dáng thon thả, làn da trắng mịn, thanh thoát như ngọc. Nhưng theo thời gian và quá trình biến hóa của ngôn ngữ, câu nói này thời nay thường dùng để miêu tả đàn ông vóc dáng cao lớn, "ngọc lập" hiểu là dáng người thẳng tắp, mạnh mẽ rắn rỏi. – theo gramho)

Cho dù vẻ mặt của anh rất lạnh lùng nhưng nháy mắt là có thể hấp dẫn ánh nhìn của người khác.

Đôi mắt thâm thúy, chiếc mũi cao thẳng, ngũ quan cân xứng, làm cho người khác nhìn qua cảm thấy có vài phần giống con lai, nhưng anh quả thật là tóc đen mắt đen, người Trung Quốc.

Diện mạo Hoắc Dữ Sâm quả thật không thể nghi ngờ, vô cùng tuấn tú, là cái loại mặc kệ đặt ở thời đại nào, quốc gia nào, diện mạo đều là mười phần xuất chúng.

Nhưng mà khí chất trên người anh quá lạnh. Giống như gió mùa đông đến, lạnh thấu xương, mang theo vài phần lạnh lẽo, làm người ta không dám tới gần.

Hoắc Viễn nhìn qua tâm tình rất tốt, nhìn thấy Hoắc Vũ đứng cách đấy không xa liền vẫy tay với cô, nói: "A Vũ, lại đây, anh trai con về rồi."

Hoắc Vũ điều chỉnh lại trạng thái, nét mặt tươi cười, tiến lên vài bước, mỉm cười ngọt ngào với Hoắc Dữ Sâm, "Anh, anh đã trở lại."

Hoắc Dữ Sâm nhìn cô em gái cơ hồ không có ấn tượng gì trong ký ức của mình, gật đầu nhẹ một cái.

Hoắc Vũ thần sắc không đổi, nhưng trong lòng không khỏi cảm thán, người "anh trai" này của cô cùng với lời miêu tả trong sách rất giống nhau, lãnh đạm, không dễ tiếp cận.



Mặc dù đối mặt với "Em gái ruột" của mình, trên mặt anh ta cũng không hề có biểu tình dư thừa nào.

Nhưng Hoắc Vũ phát hiện, mỗi khi đứng gần Hoắc Dữ Sâm, cô cảm thấy anh so với miêu tả trong sách càng mị lực hơn nhiều. Đôi mắt đen nhánh kia, giống như là sao trên bầu trời, vô cùng mê người. Bên trong như ẩn chứa toàn bộ vũ trụ lộng lẫy, làm người ta nhịn không được muốn thăm dò, gần gũi.

"Ha ha, sao hôm nay A Vũ lại ngoan như vậy?"

Hoắc Viễn có chút ngoài ý muốn nhìn Hoắc Vũ, trong trí nhớ của ông, con gái của mình luôn kiêu căng tùy hứng, vô pháp vô thiên.

Đừng nói là bảo cô chào hỏi, có khi ông gọi cô tới đây cô đã không muốn rồi.

Hoắc Vũ sửng sốt, lúc sau mới cười nói, "Không phải vì anh trai đã trở lại sao."

Hoắc Vũ không hề lo lắng chút nào về việc Hoắc Viễn sẽ phát hiện cô không phải Hoắc Vũ của trước kia.

Thời gian Hoắc Viễn ở nhà cũng không nhiều, một năm 365 ngày, ông có thể ở nhà một tháng đã xem là nhiều rồi.

Làm quan lớn đã lâu, nếu như cô muốn gặp ông đều phải thông qua tầng tầng lớp lớp thủ tục phức tạp, hẹn trước thời gian, sau đó mới có thể nhìn thấy người.

Hoắc Viễn cùng vợ ông Trương Minh Lan là liên hôn gia tộc.

Nhà họ Hoắc là thế gia chính trị, mà gia tộc của Trương Minh Lan lại làm về kinh doanh.

Cho dù là vậy nhưng tình cảm của hai người rất tốt, Trương Minh Lan đã qua đời mười mấy năm. Trong mười mấy năm này, Hoắc Viễn tuy rằng có nhiều tình nhân nhưng vẫn không tính toán đến việc đi thêm bước nữa.

Nghe Hoắc Vũ nói vậy, Hoắc Viễn có chút ngoài ý muốn nhưng ngẫm lại ông cũng hiểu được.

Trong mắt ông, Hoắc Dữ Sâm và Hoắc Vũ vẫn luôn là hai đứa trẻ.

Mẹ của chúng đã qua đời lâu như vậy, mà cơ hội ông được ở nhà cũng không nhiều lắm. Lần này A Sâm trở về, hai đứa trẻ này sẽ không phải là "sống nương tựa vào nhau" sao.

Tuy rằng ông nhớ rõ Hoắc Vũ khi còn nhỏ rất sợ Hoắc Dữ Sâm, nhưng bây giờ cô cũng đã trưởng thành, hai anh em đã bốn năm không gặp. Nếu như quan hệ của hai đứa trẻ có thể thân thiết hơn, ông thật sự rất vui mừng.

"Được được, A Sâm, thời gian ba ở nhà cũng không nhiều, con ở nhà nhớ phải chăm sóc tốt cho A Vũ nhé." Hoắc Viễn nói những lời thấm thía với con trai cả của mình.

Hoắc Dữ Sâm nhàn nhạt nhìn thoáng qua Hoắc Vũ, đáp ứng nói, "Vâng, ba."

Hoắc Viễn nghe thấy lời con trai đáp lại, trong lòng thở dài.

Nói đến cũng là do ông thất trách, ngày thường công việc của ông quá bận, phải xã giao rất nhiều, ông rất ít quan tâm tới đứa con trai này của mình. Hơn nữa, Trương Minh Lan mất sớm, Hoắc Dữ Sâm có thể nói là lớn lên dưới hoàn cảnh không có cha mẹ quan tâm.

Không biết từ khi nào thằng bé đã dưỡng thành tính cách như hiện tại.

Như là ở trên thế giới này, không có thứ gì có thể làm cho anh phải quan tâm, để ý.

Chờ đến thời điểm ông nhận ra được vấn đề của con trai thì thằng bé đã sắp thành niên.

Tính cách sắp định hình, mà ông lại không có nhiều thời gian trò chuyện cùng Hoắc Dữ Sâm, lúc sau con trai xuất ngoại du học, hai cha con mấy năm không gặp nhau.

Chờ đến khi gặp lại anh lần nữa, Hoắc Viễn bất đắc dĩ phát hiện ra con trai của mình càng ngày càng trở nên lãnh đạm.

Giống như trên thế giới này không có điều gì khiến cho anh phải sợ hãi, cũng không thứ gì làm cho anh yêu thích.

Trạng thái này của Hoắc Dữ Sâm khiến Hoắc Viễn rất lo lắng.

Ông thở dài, lại quay đầu nói với Hoắc Vũ, "A Vũ, bây giờ anh trai con đã trở về rồi, hai anh em phải quan tâm, giúp đỡ lẫn nhau. Nghe chưa?"

Hoắc Vũ có chút ngoài ý muốn chớp chớp mắt, dưới sự chờ mong của Hoắc Viễn mà gật gật đầu.

Hoắc Viễn vừa lòng cười, "A Vũ đã trưởng thành, trở nên hiểu chuyện rồi."

Hoắc Vũ cũng cười một cái với ông.

Chỉ có Hoắc Dữ Sâm mặt mày bất động, ánh mắt đen nhánh, trống rỗng. Một tay anh đút túi, tư thái thanh thản, mang theo sự lạnh nhạt, không cho người khác tới gần.

Hoắc Vũ nhìn Hoắc Dữ Sâm như vậy, trong lòng nhất thời có chút lo lắng. Đùi vàng của anh trai rất to, không biết cô có thể ôm được không đây.