Ca Ca Tốt Quá Làm Sao Bây Giờ?

Chương 15: "anh Có Thể Đưa Tôi Đi Gặp Anh Trai Không?"




Mạc Trạch hơi khom lưng, mỉm cười nhìn Hoắc Vũ, như là đang chờ cô đáp lại.

Hoắc Vũ không trả lời câu hỏi của hắn mà vẫn lạnh mặt như cũ, trầm giọng chất vấn, "Chơi vui không?"

Mạc Trạch nhất thời không nghe rõ cô nói gì, hỏi lại: "Hả?"

Hoắc Vũ kiềm chế cảm xúc của mình, nhìn chằm chằm đôi mắt màu nâu nhạt của hắn, hỏi từng chữ, "Chơi đua xe trên đường như này rất vui sao?"

Rõ ràng đã là một con người 25 tuổi nhưng vẫn giống như một đứa trẻ 18 tuổi đua xe, có ấu trĩ không? Loại hành vi này theo nhận xét của Hoắc Vũ vô cùng trẻ trâu!

Rõ ràng Hoắc Vũ mới chỉ 17 tuổi, trên mặt còn có chút non nớt, nhưng lúc cô nói chuyện lại vô cùng nghiêm túc. Mắt hạnh mở to, ánh mắt trong trẻo, nhìn hắn đầy lên án.

Mạc Trạch trầm mặc hai giây, rõ ràng không phải lỗi của hắn, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt căng thẳng kia của Hoắc Vũ vẫn phá lệ nói, "Thật xin lỗi."

Một lúc sau, Mạc Trạch lại hỏi, "Có bị thương không?"

Hoắc Vũ không trả lời mà tháo dây an toàn, cầm di động xuống xe.

Bởi vì thân xe bên trái bị hỏng nên muốn mở cửa xe rất khó. Cuối cùng vẫn là Mạc Trạch ở bên ngoài trợ giúp Hoắc Vũ mới miễn cưỡng xuống xe được.

Mạc Trạch nhíu mày nhìn xuống thân xe đã bị biến dạng, kiến nghị, "Muốn tôi đưa em đi bệnh viện kiểm tra một chút không?"

Hoắc Vũ lắc đầu, cơ thể cô không có vấn đề gì, nếu có cũng chỉ là một vài vết thương nhẹ, không quan trọng.

Cô cúi đầu xem di động, sau đó ở ngay trước mặt hắn trực tiếp báo cảnh sát.

Đến khi Hoắc Vũ dùng dăm ba câu đơn giản kể lại chuyện vừa rồi, cô giơ giơ di động trước mặt Mạc Trạch, nói, "Tôi thấy mấy chuyện như này vẫn nên giao cho cảnh sát tới xử lí, Mạc tổng cảm thấy sao?"

Mạc Trạch nghe vậy, có chút ngoài ý muốn nhướng mày.

Hắn đã từng gặp tiểu công chúa Hoắc gia hai lần, mà trong trí nhớ của hắn, đại tiểu thư Hoắc gia rất bình thường, khác hẳn với anh trai ưu tú của mình, cô nhạt nhòa đến mức khó có thể để lại cho người khác ấn tượng.

Mà đây cũng nguyên nhân lần trước ở hội sở khi hắn nhìn thấy cô ngồi cạnh Hoắc Dữ Sâm vẫn không nhận ra cô là em gái Hoắc Dữ Sâm.

Nếu nói lúc trước hắn chỉ cảm thấy cô lớn lên rất xinh đẹp thì hiện tại hắn phải thay đổi suy nghĩ của mình hoàn toàn.

Sau khi Hoắc Vũ xuống xe liền bị gió lạnh thổi qua, theo bản năng rụt cổ lại.

Cô đánh giá hoàn cảnh xung quanh một lát, phát hiện thấy không xa có một hàng siêu xe đầy đủ màu sắc, hình dáng, cũng không khác triển lãm xe là bao.

Nhìn kiểu này có vẻ như mấy phú nhị đại định rủ nhau ra ngoài đua xe.

Hoắc Vũ nhấp môi, dời mắt.

Mạc Trạch nhìn thấy Hoắc Vũ bị gió thổi khiến cái mũi đỏ bừng, nhăn mày, "Trời lạnh lắm, lát nữa có khả năng còn có tuyết rơi, chúng ta đi sang quán cà phê bên kia chờ đi."

Hoắc Vũ lắc đầu, cô thà bị gió thổi đến mức đông cứng cũng không muốn ở cùng với Mạc Trạch một mình.

Cảnh sát giao thông đến rất nhanh.

Nhìn thấy Mạc Trạch, hai cảnh sát trong đó có chút sửng sốt.

Mạc Trạch đối với mọi người cũng không tính là xa lạ. Cho dù là mấy người ở quê cũng từng nghe thấy cái tên này.

Nhưng chỉ nghe qua chứ chưa từng gặp mặt. Đối với đại bộ phận mà nói, Mạc Trạch chỉ là một tồn tại trong miệng người khác.

Cho nên hôm nay mấy cảnh sát trẻ gặp được người thường chỉ được nghe tên có chút kinh ngạc. Hắn nhìn không giống như một tổng tài chút nào, mấy cảnh sát đánh giá.

Mạc Trạch có vẻ như đã quen với ánh mắt đánh giá của người khác. Hắn một tay đút túi, biểu tình nhẹ nhàng, "Cứ làm theo trình tự là được."

Cái người gây họa kia vừa nghe thấy, vội kêu một tiếng, "Trạch ca?" Loại chuyện này không phải lần đầu tiên hắn gặp được, ngày thường đều lén xử lý, nhét cho đối phương một chút tiền là xong, dù sao cũng không phải việc lớn gì. Nhưng ý của Mạc Trạch hôm nay là không định giải quyết riêng.



Mấy người bên cạnh người gây tai nạn vội giữ chặt hắn, khuyên, "Hôm nay thiếu chút nữa là mày gặp rắc rối có biết không? Trạch ca cũng muốn mày rút kinh nghiệm thôi."

Tuy trong lòng người gây hoạ không phục nhưng cũng chưa nói gì.

Nhưng hắn không nói chuyện, Mạc Trạch cũng không định buông tha.

Mạc Trạch hất cằm nhìn người vừa gây tai nạn, "Phùng nhị, xin lỗi."

Người gây tai nạn – nhị thiếu gia Phùng gia - Phùng Càn nghe vậy không thể tin tưởng, "Trạch ca?"

Mạc Trạch ngữ khí trầm thấp, "Đừng để tao nói lần thứ hai."

Bạn bè Phùng Càn vội đẩy hắn. Hắn không còn cách nào, chỉ có thể nghe lời Mạc Trạch, không cam tâm nói xin lỗi với Hoắc Vũ.

Hoắc Vũ căn bản không hiếm lạ lời xin lỗi không thật lòng như vậy, cô đưa tay ôm ngực, khẽ hừ một tiếng.

Mạc Trạch bật cười, ngữ khí mang theo vài phần dỗ dành, "Còn giận dỗi sao?"

Nếu là một cô gái chưa trải sự đời nhìn thấy bộ dáng của Mạc Trạch bây giờ đã sớm bỏ vũ khí đầu hàng. Đáng tiếc, Hoắc Vũ không phải người như vậy.

Theo như cô nhận thấy, Mạc Trạch cùng đám người kia đều là cá mè một lứa.

Hoắc Vũ thấy cảnh sát giao thông đã xử lí xong liền chuẩn bị rời đi.

Không thể không nói Mạc Trạch ở đây cũng có chỗ tốt. Đó là cảnh sát xử lý mọi chuyện rất đơn giản, hiệu suất cũng cao, trước sau cũng chỉ mất vài phút, không tốn thời gian của hai bên.

Trải qua trận tai nạn vừa rồi, Hoắc Vũ cũng không còn tâm tình gọi Dư Tâm Tâm đi dạo phố cùng nữa. Cô chuẩn bị đến trung tâm thương mại mua cho Hoắc Dữ Sâm một món quà Giáng Sinh, sau đó ngồi xe buýt trực tiếp về nhà.

Nhưng Mạc Trạch vẫn như hình với bóng đi theo cô. Sau khi Hoắc Vũ đi ra từ một cửa hàng, cô không thể nhịn được nữa lớn tiếng nói, "Anh có thể không đi theo tôi nữa không?"

Mạc Trạch cười một cái, "Không thể. Hôm nay làm em bị sợ hãi tôi cảm thấy rất áy náy, muốn làm chút gì đó bồi thường cho em."

Hoắc Vũ nghe thấy hai chữ "Bồi thường", không cảm thấy vui vẻ chút nào, vẻ mặt cảnh giác nhìn Mạc Trạch, cô nhấp môi, thử hỏi, "Anh muốn làm gì?"

Mạc Trạch bất đắc dĩ, "Mời em đi ăn tối, được không?"

Hoắc Vũ không chút nghĩ ngợi liền từ chối, "Không được." Cô không muốn đi ăn cùng với nam chính đâu.

Mạc Trạch bị từ chối cũng không có phản ứng gì. Hắn nhìn thoáng qua tên cửa hàng Hoắc Vũ vừa mới đi ra, hỏi một câu, "Chuẩn bị tặng quà cho anh trai sao?"

Mấy ngày qua cũng đủ thời gian cho Mạc Trạch tra ra thân phận của cô. Vậy nên khi nghe thấy lời Mạc Trạch nói Hoắc Vũ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.

Mạc Trạch sờ cằm, như là nói với chính mình, "Có vẻ như gần đây hắn rất bận, chắc em cũng chưa được gặp mặt nhỉ."

Hoắc Vũ nghe thấy vậy, trong lòng khẽ động, cô xoay chuyển đôi mắt, "Tôi muốn đổi cái bồi thường khác."

Mạc Trạch cảm thấy hứng thú ồ một tiếng, "Vậy em muốn gì?"

Số điện thoại riêng của hắn? Hay là một lời hứa hẹn? Hoặc có thể là một yêu cầu tham lam khác?

Chỉ cần cô mở miệng hắn đều sẽ cho. Nhưng sau này hắn sẽ không cảm thấy hứng thú với cô nữa, cho dù cô là em gái Hoắc Dữ Sâm, hắn cũng không có một chút hứng thú nào.

Nhưng yêu cầu của Hoắc Vũ hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của Mạc Trạch.

"Anh có thể đưa tôi đi gặp anh trai không?" Vừa rồi trong cửa hàng Hoắc Vũ đã chọn được quà cho Hoắc Dữ Sâm, đêm nay là đêm Bình An, cô muốn đưa quà tận tay cho anh. Cô sẽ không tốn nhiều thời gian của anh, chỉ cần một hai phút là đủ rồi.

Đưa quà cho anh, sau đó nói một câu "Đêm Bình An vui vẻ", vậy là đủ.

Mạc Trạch nhăn mày, "Em xác định? Em không muốn cái khác sao?"

Cái khác?

Hoắc Vũ thành thật lắc đầu, "Tôi chỉ muốn gặp anh trai thôi, cái khác đều không cần."



Mạc Trạch còn tưởng Hoắc Vũ sẽ muốn số điện thoại riêng hay một lời hứa hẹn, trong lòng liền bị đâm một mũi tên.

Hoắc Vũ thấy Mạc Trạch mãi không đáp ứng, có chút hoài nghi nhìn hắn, "Mạc tổng, không phải anh không biết anh trai tôi ở đâu chứ?"

"Tất nhiên tôi biết." Sau khi Mạc Trạch trả lời mới ý thức được Hoắc Vũ gọi hắn là gì.

Dường như từ lúc bắt đầu cô đều gọi hắn là Mạc tổng?

"Gọi Mạc tổng quá xa lạ, đổi xưng hô đi."

Hoắc Vũ chớp chớp đôi mắt hạnh, trong mắt mang theo ý cười bỡn cợt, "Gọi là chú Mạc?"

Ý cười trên mặt Mạc Trạch sắp không giữ được nữa, hắn nhắc nhở, "Tôi và anh trai em cùng tuổi."

"À." Hoắc Vũ lạnh nhạt, "Trong lòng tôi anh và anh trai tôi không giống nhau."

Trong lòng Mạc Trạch lại bị đâm một mũi tên, hắn có chút đau đầu. Cũng không để ý đến vấn đề xưng hô nữa mà hỏi cô, "Anh trai em bây giờ đang ở nhà đấu giá Hãn Hải, muốn đi không?"

Nếu hắn đã đáp ứng nhất định sẽ làm được.

Nhà đấu giá Hãn Hải? Hoắc Vũ mơ hồ cảm thấy tên nhà đấu giá này có chút quen tai, hình như cô đã nghe được ở đâu đó.

Nhưng cô dám chắc không nghe thấy từ trong miệng người khác, vậy nên cô đã nhìn thấy cái tên này ở đâu đó. Đến cùng là ở chỗ nào, Hoắc Vũ cảm thấy tám chín phần là ở trong 《 cưỡng chế yêu 》.

Chẳng lẽ ở nhà đấu giá Hãn Hải có chuyện gì xảy ra sao?

Nghĩ đến khả năng này, Hoắc Vũ liền không chịu được, vội vàng thúc giục Mạc Trạch, "Chúng ta đi thôi."

"Được."

Thời điểm Hoắc Vũ cùng Mạc Trạch đến nhà đấu giá Hãn Hải đã là 8 giờ tối.

Hội đấu giá đã trải qua hơn nửa.

Lúc bọn họ đến, trong sân vừa vặn đang đấu giá một bình hoa thời nhà Minh.

Hoắc Vũ từ trước đến nay đều không hiểu biết cũng không hứng thú với đồ cổ. Cô vừa vào đã tìm kiếm bóng dáng của Hoắc Dữ Sâm.

Nhà đấu giá rất lớn, bên trong chỉ có một nửa vị trí là có người ngồi, nhưng Hoắc Vũ biết bên trong đều là những thương nhân có địa vị trong giới.

Chốc lát sau cô đã nhìn thấy Hoắc Dữ Sâm đang ngồi ở hàng đầu tiên.

Hôm nay anh mặc một thân tây trang màu đen, bên cạnh là một người ngoại quốc tóc hoa râm, hai người đang chụm đầu nói cái gì đó.

Hoắc Vũ chỉ vào người nước ngoài kia, hỏi Mạc Trạch bên cạnh, "Anh biết ông ấy không?"

Mạc Trạch nhìn thoáng qua phương hướng Hoắc Vũ chỉ, trong mắt dao động. Hắn thu liếm lại cảm xúc của mình rất nhanh, sau đó nhàn nhạt cười, "À, đó là Mạc Ni Gia tiên sinh."

Mạc Ni Gia?

Hoắc Vũ tỉ mỉ nhớ lại cốt truyện một lát, sau đó hỏi, "Là ông trùm truyền thông của Pháp, Baptiste · Mạc Ni Gia sao?"

Nghe được lời Hoắc Vũ nói, đáy mắt Mạc Trạch xẹt qua một tia kinh ngạc, hắn cong môi, nói, "Thì ra em cũng biết ông ấy."

Vậy mà lại là Baptiste · mạc ni gia!

Giờ phút này, Hoắc Vũ cuối cùng cũng biết vì sao nhà đấu giá Hãn Hải lại quen tai như vậy. Bởi vì đây chính là nơi làm cho quan hệ hai người Hoắc Dữ Sâm và Mạc Ni Gia trở mặt với nhau, cuối cùng người được hưởng lợi lại là Mạc Trạch, làm hắn trở thành người chiến thắng lớn nhất.

Hoắc Vũ nhìn thoáng qua Mạc Trạch bên cạnh, tay nắm chặt.

Cô nhất định phải thay đổi kết cục ban đầu.