Ca Ca Thật Tốt Quá Làm Sao Bây Giờ? (Cưỡng Chế Yêu)

Chương 42: Chương 43




Dù sao đi nữa, Hoắc Vũ có thể sẽ là em chồng tương lai của cô ấy. Tuy cô ấy không biết tại sao mối quan hệ giữa Hoắc Dữ Sâm và Hoắc Vũ lại trở nên gần gũi hơn so với trước đây, nhưng việc tạo mối quan hệ tốt với em chồng, luôn là một sự lựa chọn đúng đắn.

Nghĩ vậy, nụ cười trên mặt Sở Tuyết Di càng trở nên nhiệt tình hơn: “A Vũ, em đã tham gia diễn xuất trong “Rung Động” à?”

“Đúng vậy.”

“Khi “Rung Động” chiếu, chị chắc chắn sẽ đi xem buổi công chiếu để cổ vũ cho em.”

“Cảm ơn.”

Sau khi nói chuyện một lúc, trong nhà đã bắt đầu dùng bữa.

Tết Âm Lịch là thời gian cần phải đông đủ và náo nhiệt. Trên bàn ăn, cốc chén được va chạm liên tục, không khí hân hoan.

Sinh nhật của Hoắc Vũ là vào tháng 5, còn mấy tháng nữa mới thành niên. Cho nên, nước cô uống là rượu trái cây không chứa cồn.

Cô chỉ uống một ly rượu trái cây, nhưng lúc này cô đã cảm thấy hơi say.

Cô lại rót đầy cho mình, sau đó nâng ly kính rượu Hoắc Dữ Sâm.

“Anh, em chúc anh năm mới thuận lợi, may mắn.”

Hoắc Vũ nói đến đây, sau đó mới nói: “Sớm tìm được hạnh phúc cho riêng mình.”

Dù chỉ cách đây hơn một tháng, cô còn đầy hứng thú trong việc tìm vợ cho anh trai, để anh không phải sống cô đơn suốt đời. Nhưng tại sao khi đến cuối cùng, cô lại muốn thất hứa?

Dù Sở Tuyết Di không thiếu gì cả, không chỉ tính cách nhiệt tình, phù hợp với Hoắc Dữ Sâm, mà gia đình cô ấy cũng xuất sắc, chỉ chênh lệch so với Hoắc gia một chút nhỏ mà thôi, nhưng có thể tìm được nhà nào sánh bằng Hoắc gia cũng hiếm có. Cô ấy xinh đẹp dễ thương, là người được chú ý trong đám đông.

Nhưng mỗi khi nghĩ đến việc tương lai Sở Tuyết Di có thể cướp đi anh của cô, Hoắc Vũ lại cảm thấy khó chịu từ trong ra ngoài.

Trước khi Hoắc Dữ Sâm kịp trả lời, Hoắc Vũ đã nhanh chóng đùa: “Anh trai, sau này có vợ đừng quên mất em đấy nhé.”

Câu nói này nói đến cuối, giọng càng lúc càng nhẹ.

Nhẹ đến mức gần như không nghe thấy.

Sau bữa tối, Hoắc Dữ Sâm và Hoắc Viễn được ông Hoắc gọi vào phòng sách nói chuyện, còn các thành viên khác trong gia đình đều có các hoạt động giải trí riêng của mình.

Thực ra, hoạt động trong nhà Hoắc không ít nhưng Hoắc Vũ không hứng thú với trò chơi bài sau bữa tối. Cô thấy người giúp việc trong nhà đang dán chữ Phúc lên tường liền tự giác giúp đỡ.

Trên tường trong nhà, cánh cửa được treo những chữ Phúc mới, có thể nói đó là truyền thống của nhà họ Hoắc kéo dài trong nhiều thập kỷ.

Lộn ngược chữ ‘Phúc’, nghĩa là may mắn đã đến, mang theo những mong ước tốt đẹp.

Hoắc Vũ nghĩ bản thân cũng đang rảnh không có việc gì làm liền nhờ người giúp việc lấy một tờ chữ Phúc chuẩn bị dán lên tường.

Lúc này, Sở Tuyết Di hình như cũng không có ý định tham gia hoạt động giải trí, liền chủ động đến bên cạnh cô, hỏi: “Em có cần giúp không?”

Hoắc Vũ gật đầu.

Sở Tuyết Di nhiệt tình nói: “Vậy thì để chị chỉ em.”

Theo lý mà nói việc dán chữ ‘Phúc’ cần hai người. Một người đứng ở trên dán, thường không canh được góc dán, nên cần một người khác ở bên cạnh để chỉ dẫn.

Tất nhiên Hoắc Vũ không có ý kiến.

Đối với mặt tường trắng phía trước mình, chiều cao của Hoắc Vũ hơi thấp, cô lấy một cái ghế nhỏ, đứng lên.

Cô nhìn lướt một chút, sau đó tìm được một góc, hỏi Sở Tuyết Di ở phía sau: “Như vậy có được không?”

Sở Tuyết Di nhìn sang trái, rồi sang phải, đề xuất: “Bên phải cao quá, thấp xuống một chút.”

Hoắc Vũ điều chỉnh góc một chút, hỏi: “Giờ sao? Chữ Phúc đã thẳng chưa?”

“Còn lệch.” Sở Tuyết Di đi lại một chút, sau đó chỉ tay: “Dịch sang trái một chút, không thì toàn bộ chữ Phúc có hơi không cân xứng.”

“Được.” Hoắc Vũ nghe theo ý kiến của Sở Tuyết Di, cơ thể cô di chuyển sang bên trái một chút.

Nhưng có lẽ vì cái ghế nhỏ quá nhẹ, khi Hoắc Vũ di chuyển sang bên trái, lực tác dụng lên ghế không đều, cả cái ghế đổ sang một bên, cô không thể giữ thăng bằng trên ghế, cứ thế mà ngã thẳng xuống đất.

Cảm giác lơ lửng trong không trung khiến ký ức của cô vô thức quay trở lại khoảnh khắc tai nạn của cô trong kiếp trước.