Ca Ca Thật Tốt Quá Làm Sao Bây Giờ? (Cưỡng Chế Yêu)

Chương 20: Chương 21




Hoắc Vũ nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định đem quà đặt trong thư phòng Hoắc Dữ Sâm, như vậy thời điểm anh làm việc có thể nhìn thấy.

Thư phòng Hoắc gia trước đây đều do một mình Hoắc Dữ Sâm sử dụng, nhưng Hoắc Vũ vẫn có thể tùy ý đi vào. Chẳng qua từ trước đến giờ cô không đi vào mà thôi.

Sau khi Hoắc Vũ đẩy cửa thư phòng ra, vốn muốn đem quà đặt lên bàn rồi trực tiếp rời đi. Nhưng lúc cô tiến vào thư phòng lại có cảm giác như mình đã vô tình tiến vào một thế giới khác của Hoắc Dữ Sâm.

Không giống trong tưởng tượng của cô, trong thư phòng tràn đầy hơi thở của Hoắc Dữ Sâm, nơi này bày không ít đồ vật của anh.

Mà nhiều nhất chính là những mô hình máy bay trên kệ sách.

Đối với mấy loại đồ vật này Hoắc Vũ không hiểu biết nhiều lắm, trước kia cũng chưa từng xem kênh truyền hình của quân đội, vậy nên cô không biết kích cỡ cụ thể của những mô hình máy bay này.

Hoắc Vũ chỉ có thể căn cứ vào kinh nghiệm hàng ngày của mình phán đoán ra trong đó có mấy cái máy bay chở khách, còn có máy bay tên lửa, còn lại đều là những cái cô không biết.

Hoắc Vũ đi đến trước giá sách cẩn thận đánh giá.

Những mô hình này nhìn qua đã rất cũ kĩ, bởi vì có một ít thân máy bay màu trắng đã bị đổi màu, hoặc bị bong từng mảng ra.

Hoắc Vũ sợ mình làm hỏng những món đồ cũ kĩ này nên chạm cũng không dám chạm, chỉ đứng thật gần đánh giá.

Cô nhìn thấy trong thư phòng có mười mấy cái giá lớn giá bé, trên đó có rất nhiều mô hình máy bay có hình dạng khác nhau. Chẳng lẽ những cái này là do Hoắc Dữ Sâm lúc nhỏ làm sao?

Đột nhiên, Hoắc Vũ tinh mắt nhìn thấy trên kệ sách bày một tấm ảnh.

Cô không nhịn được lòng hiếu kỳ, cẩn thận vươn tay cầm tấm ảnh lên.

Trên ảnh chụp có hai người, mà một người trong đó là Hoắc Dữ Sâm lúc bé.

Trong ảnh, tóc mái của anh hơi bay lên theo gió. Trên gương mặt non nớt của thiếu niên nở một nụ cười tươi xán lạn.

Trên người anh rất có sức sống và tinh thần phấn chấn, giống như ánh triều dương mãng liệt, phảng phất như muốn phá tan bức ảnh trào ra.

Đây là Hoắc Dữ Sâm lúc 11, 12 tuổi.

Cũng là một Hoắc Dữ Sâm cô không quen biết.

Hoắc Dữ Sâm trên ảnh chụp hoàn toàn không có cảm giác lạnh nhạt, xa cách như bây giờ. Trên người thiếu niên chỉ có sự khí phách, bừa bãi.

Trên người anh mặc bộ đồng phục giống người đàn ông trung niên kia, trên tay còn cầm một cái mũ cùng loại.

Bộ đồng phục nhỏ mặc trên người ảnh cũng rất ra dáng. Giống như một tiểu soái ca ấm áp.

Hoắc Vũ không biết đây là đồng phục gì, cô chỉ cảm thấy Hoắc Dữ Sâm mặc bộ đồ này rất anh tuấn.

Không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy ánh mắt của anh có một loại dã tâm cùng với khao khát.

Bởi vì tuổi còn nhỏ nên anh không kiêng nể gì, trong mắt không hề che dấu du͙c vọnɠ của mình, không hề sợ hãi, tràn đầy dã tâm.

Năm đó anh còn chưa trưởng thành, nhưng trên người đã có khí thế của một nam tử hán.

Sau khi nhìn thấy bức ảnh, đáy lòng Hoắc Vũ càng thêm tò mò.

Người đàn ông trung niên kia là ai? Hắn có quan hệ gì với Hoắc Dữ Sâm? Bộ đồng phục trên người bọn họ là gì?

Mấy vấn đề này Hoắc Vũ hết thảy đều không biết.

Không biết đáp án, Hoắc Vũ cảm thấy có lẽ đêm nay cô sẽ không ngủ được mất.

Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt xa lạ của Hoắc Dữ Sâm, đột nhiên có một loại trực giác. Đó chính là nụ cười trên mặt anh lúc đó mới là sự vui vẻ thật sự. Mà cảm xúc bây giờ của Hoắc Dữ Sâm một chút cũng không cảm thấy vui vẻ.

Nhận thức được điều này làm cho tâm tình Hoắc Vũ có chút trầm xuống.

Cô theo bản năng lật tấm ảnh lại.

Vốn dĩ Hoắc Vũ cũng không mong chờ có tin tức gì từ tấm ảnh, nhưng nằm ngoài suy nghĩ của cô, mặt sau tấm ảnh có một dòng chữ.

“Hoắc Dữ Sâm và cơ trưởng Hoắc Mặc tháng 6 năm xxxx.”

Hoắc Vũ nhìn bốn chữ “cơ trưởng Hoắc Mặc” này, lẩm bẩm nhắc lại. Cơ trưởng Hoắc Mặc này, vậy mà cũng mang họ Hoắc.

Nhưng trong trí nhớ của cô không hề có tin tức nào về người này cả.

Hắn và Hoắc gia có quan hệ gì? Vì sao từ trước đến giờ cô chưa từng nghe thấy cái tên này?

Nếu như người trung niên này là cơ trưởng thì bộ quần áo của Hoắc Dữ Sâm đứng bên cạnh hẳn là bộ chế phục của phi công.

Hoắc Vũ nhấp môi, cất tấm ảnh về vị trí cũ.

Đáy lòng cô ngập tràn sự tò mò. Hoắc vũ cảm thấy hôm nay khi tiến vào thư phòng trong lúc vô ý đã phát hiện ra bí mật của Hoắc Dữ Sâm.

Cô lấy di động ra, bắt đầu tìm hiểu về người đàn ông tên Hoắc Mặc này.

Không nghĩ tới, khi cô gõ tên người đàn ông này sau đó ấn xuống tìm kiếm, tin tức của hắn lập tức xuất hiện.

Hoắc Mặc ( xx56-xx02), cơ trưởng máy bay chở khách quốc tế A330 của công ty hàng không.

Nhưng tin tức trên mạng của hắn rất ít, Hoắc Vũ vào vài trang web cũng chỉ thấy giới thiệu vô cùng đơn giản. Tin tức cần tìm đều không thấy.

Nếu muốn biết thông tin của người này, có lẽ Hoắc Vũ chỉ có thể đi hỏi Hoắc Dữ Sâm. Nhưng trực giác nói cho cô biết, chắc chắn Hoắc Dữ Sâm sẽ không nói cho cô biết người kia là ai.

Hoắc Vũ như suy tư gì đó rời khỏi giao diện tìm kiếm sau đó cất điện thoại.

Trong thư phòng có mười mấy giá để mô hình máy bay cùng với bức ảnh này, đã đủ tiết lộ rất nhiều thông tin.

Ước mơ của Hoắc Dữ Sâm chẳng lẽ là trở thành một phi công sao?

Hoắc Vũ càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của mình là chính xác.

Bởi vì ánh mắt không bao giờ lừa được người khác.

Cô có thể nhìn ra, ánh mắt của Hoắc Dữ Sâm khi còn nhỏ có một khao khát mãnh liệt, cũng có một dã tâm được chinh phục bầu trời cao.

Bị lây nhiễm từ anh, nội tâm Hoắc Vũ cũng có chút mong chờ.

Nhưng giây tiếp theo, cô đột nhiên nghĩ tới hiện thực. Trong lòng Hoắc Vũ chợt xẹt qua một tia đau đớn.

Nếu mơ ước của Hoắc Dữ Sâm là trở thành một phi công, vậy thì mơ ước đó đã không thể thực hiện.

Bởi vì hiện giờ anh là tổng tài bá đạo của một tập đoàn đa quốc gia, không hề liên quan gì đến bộ chế phục của phi công nữa.

Hoắc Vũ nghĩ, cô đã biết nên tặng món quà gì cho Hoắc Dữ Sâm rồi.

Cô cầm lại món quà Giáng Sinh vốn muốn tặng cho anh lên. Bởi vì hiện giờ Hoắc Vũ đã có một kế hoạch tốt hơn.

Hoắc Vũ nghĩ là làm, cô lập tức đi ra cửa hàng chọn một bộ mô hình máy bay thật lớn, chuẩn bị tự mình lắp ráp, sau đó coi như món quà năm mới tặng cho Hoắc Dữ Sâm.

Chuyện này Hoắc Vũ không nói cho ai biết, sau khi mua mô hình máy bay này, mỗi tối cô đều bớt thời gian ra tự nghiên cứu sau đó lắp ghép.

Vạn sự khởi đầu nan, huống chi Hoắc Vũ còn là loại dốt đặc cán mai đối với cấu tạo của máy bay. Nhưng không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền. Tối nào Hoắc Vũ cũng tỉ mỉ mày mò từng chút một.

Sau khi phát hiện ra bí mật này của Hoắc Dữ Sâm, Hoắc Vũ cảm thấy quan hệ của cô và anh đang từng bước kéo gần lại một chút.

- ---------

Rất nhanh đã đến ngày cuối cùng của năm, 31/12.

Buổi chiều Hoắc Vũ có nhận được một tin nhắn WeChat của Mạc Trạch.

Hắn không nói gì, chỉ gửi một tấm hình đến.

Trên ảnh chỉ có một câu, “Đón giao thừa một mình sao? Muốn đi cùng tôi không?.”

Sau khi Hoắc Vũ nhìn thấy liền hừ lạnh một tiếng. Hoa hoa công tử nào đó thật là chó không bỏ được ăn phân, nói chưa đến ba câu đã lộ bản chất thật.

Hoắc Vũ không trả lời mà trực tiếp kéo đen Mạc Trạch.

Cho dù cô muốn đón Tết Nguyên Đán thì cũng không đến lượt hắn.

Anh ta vẫn nên gọi Khương Dư Khanh thì hơn.

Sau khi Hoắc Vũ kéo đen Mạc Trạch liền không để ý tới hắn nữa, rất nhanh cô đã quên đi khúc nhạc đệm này.

Hoắc Vũ chuẩn bị tặng quà cho Hoắc Dữ Sâm, trải qua mấy buổi tối, cuối cùng buổi sáng ngày cuối cùng của năm cô đã lắp ráp xong.

Từ đầu đến đuôi của mô hình máy bay này đều do cô lắp ráp, không hề qua tay người khác. Vì thế trong ba ngày này, mỗi ngày cô chỉ ngủ 4 tiếng đồng hồ.

Cô cảm thấy đây là món quà rất có ý nghĩa, chỉ mong Hoắc Dữ Sâm có thể thích nó.

Sau khi trải qua bữa cơm đêm giao thừa, Hoắc Vũ đem món quà đã chuẩn bị thật tốt ra.

“Anh trai, tặng anh, năm mới vui vẻ!”

Hoắc Dữ Sâm nhướng mày.

Hộp quà lớn như vậy cũng không biết bên trong có thứ gì.

Hoắc Vũ vội vàng thúc giục anh, “Anh, anh thử mở ra xem đi.”

Dưới ánh mắt chờ mong của Hoắc Vũ, Hoắc Dữ Sâm chậm rãi mở hộp ra.

Khi nhìn thấy món đồ trong hộp quà, tay anh như dính chặt trên nắp hộp, rất lâu liền không có động tĩnh gì.

Không khí dường như chậm lại.

Hoắc Vũ nghĩ rằng mình đã làm chuyện xấu, vội xin lỗi, “Anh trai, thật xin lỗi. Hai ngày trước em có vào thư phòng của anh, nhìn thấy trong đó có rất nhiều mô hình máy bay như vậy. Em cho rằng anh rất thích chúng nên mới tặng món quà như vậy cho anh. Nếu anh không thích thì em sẽ đem về.”

Hoắc Vũ vừa định duỗi tay đem hộp quà về thì Hoắc Dữ Sâm đã ngăn lại động tác của cô.

“Anh rất thích món quà này, A Vũ, cảm ơn em.”

Giọng nói của Hoắc Dữ Sâm có chút run rẩy, anh cúi đầu, rũ mắt, nên Hoắc Vũ không nhìn thấy cảm xúc của anh, nhưng cô cảm thấy hiện giờ anh đang mất bình tĩnh.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy biểu cảm thất thố trên mặt anh.

Đã nhiều năm Hoắc Dữ Sâm chưa từng nhận được món quà như vậy.

Sau khi Hoắc Mặc qua đời, không còn ai tặng cho anh mô hình máy bay nữa. Mặc dù có rất nhiều người biết sở thích của anh, nhưng từ nhiều năm trước, máy bay và phi công đã trở thành một điều cấm kỵ trong nhà.

Thiếu chút nữa anh đã quên đi ước mơ của mình.

Khi còn nhỏ, Hoắc Dữ Sâm đã tưởng tượng ra một ngày có thể ở trên bầu trời, ngắm nhìn những đám mây trên bầu trời cao.

Chỉ là đáng tiếc, ước mơ lúc bé chung quy lại vẫn không thể đánh bại hiện thực, cuối cùng vẫn phải khuất phục trước mong đợi của trưởng bối.

Không biết anh nghĩ tới cái gì, chậm rãi đứng thẳng lên, sau đó nhìn Hoắc Vũ, nói từng câu từng chữ, “Nếu em thật sự thích đóng phim, vậy đóng đi. Giới giải trí tuy rằng rất phức tạp, nhưng anh sẽ bảo vệ em.”