Ca Ca, Cầu Được Ôm Đùi

Chương 43




Sáng sớm

"A Thập, ngươi lại trốn đi đâu rồi?". A Nhất từ bên ngoài đi vào, hai tay cầm hai con gà rừng chắc thịt. Thấy A Thập đang nằm trên cành cây gần đó vẫn chưa ngủ dậy liền tiện tay ném một con về phía hắn.

"Giờ còn chưa chịu tỉnh? Không làm thì nhịn bữa sáng đi!".

Là người học võ, gà còn chưa bay tới A Thập đã nhạy bén nhận ra, nhanh chóng lấy cây lưỡi hái to của mình bổ đôi con gà ra. Hai nữa của con gà đồng loạt rớt bịch bịch xuống đất. A Nhất cũng chẳng thèm nhìn, quay đầu đi bỏ lại một câu

"Dọn dẹp sạch sẽ, để thú hoang ngửi thấy mùi máu mà tìm đến đây, ta lấy ngươi uy bọn chúng!".

"Được rồi...." A Thập vừa vươn vai ngáp vừa trả lời. Đang thu dọn đống máu thịt bầy nhầy, A Thập bỗng nhận ra có người tiến lại gần liền nhanh chóng rút ra lưỡi hái đi về phía đó.

"Ai??"

"A Thập là bọn ta!". Thủy Mộ Ngọc đỡ lấy Hạ Hào từ từ đi đến.

"A..là các ngươi sao? Mới sáng các ngươi đi đâu vậy?". A Thập gãi đầu hỏi, thật là dọa hắn hết hồn. Lại thấy Thủy Mộ Ngọc vẫn luôn đỡ lấy Hạ Hào A Thập liền hơi nhíu mày

"Có chuyện gì sao? A Hào không sao chứ?" chẳng lẽ là gặp tập kích??

"K..không sao..." Hạ Hào trả lời, âm thanh còn hơi khàn khàn.

Thấy A Thập nghi ngờ nhìn mình, Hạ Hào liền hơi mất tự nhiên nghiêng mặt sang một bên

"Khi nãy...không cẩn thận...té.."

"À..." A Thập cũng không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục dọn dẹp đống phế tích do mình làm ra, vừa dọn vừa lầm bầm không ngừng.

Thủy Mộ Ngọc tiếp tục đỡ Hạ Hào vào trong. Lãnh Phi Liên đang ngồi gặm chân gà mà Hàn Kì Phong nướng cho mình thấy hai người đỡ nhau đi vào liền không để ý liếc nhìn một cái

"Hai người các ngươi đi đâu cả đêm vậy?".

Nhận thấy người bên cạnh hơi cứng lại, Thủy Mộ Ngọc mỉm cười nói với Lãnh Phi Liên

"Tối qua đi lạc, do trời tối chúng ta không tìm được đường về liền tìm đỡ một nơi nghĩ ngơi, đến sáng mới về."

Lãnh Phi Liên thâm sâu liếc Thủy Mộ Ngọc một cái

"À..." rồi tiếp tục gặm chân gà.

Mặt trời vừa lên cũng là thời điểm đoàn người Lãnh Phi Liên lên đường đi tìm kiếm những vật phẩm còn lại đến giữa trưa thì hầu hết các vật phẩm đã có đủ chỉ thiếu một món cuối cùng trong tư liệu ghi là một loài thực vật có kích thước nhỏ, toàn thân màu xanh da trời gọi là Diên Dương Mộc, là một loài rất hiếm là nguyên liệu cần thiết cho các loại thuốc cải tử hoàng sinh.

Lúc đọc tới cái tên này, ai cũng nghệch mặt cả ra vì chẳng có ai biết đến loài này cả, đến tên còn chưa nghe qua bao giờ.

Lãnh Phi Liên thở dài Diên Dương Mộc nghe có vẻ rất oách nhưng thật ra nó chỉ là một loài nấm màu xanh ở hiện đại có tên khoa học là entoloma hochstetteri* bà tác giả chỉ đổi cái tên cho oai thôi, chứ thực ra nó là một loài nấm có độc vẫn chưa xác định là ăn được hay không mà ở nơi này lấy làm thuốc trường sinh. Là thuốc chết sớm thì có.

"Ta có từng đọc qua tên của nó trong một quyển sách cổ." Lãnh Phi Liên nói.

"Thật sao, vậy thì tốt quá!" A Minh vô cùng cao hứng.

"Đừng vội mừng, loài này chỉ sống dưới vực thẳm, quanh năm phải được bao quanh bởi sương độc, muốn hái nó e không dễ". Lãnh Phi Liên nhíu mày suy tư

"Vực sâu, có độc? Không phải là cái vực trước mắt này chứ?". Chủ Tư Duật hoảng sợ hỏi vừa chỉ tay vào một đám sương mù đen.

"Chính là nó!". Lãnh Phi Liên nhanh chóng lùi ra xa "mọi người mau tản ra, đám sương mù này rất độc."

"Làm sao đây? Lại gần còn không thể thì làm thế nào để hái được nó?"

Lãnh Phi Liên nhíu mày, mẹ nó Hàn Kì Phong nguyên tác làm thế nào để hái nó thế?

Hàn Kì Phong đứng cạnh lập tức tiến lên ôm lấy Lãnh Phi Liên

"Thời gian còn nhiều mà, từ từ nghĩ đừng quá sức. Nếu có con đường tắt thì thực tốt quá!".

Con đường tắt??

Lãnh Phi Liên giật mình

Đúng rồi, trong nguyên tác quả thật là có một con đường tắt.

"Mau tảng ra tìm xung quanh, gần đây chắc hẳn có một ngôi miếu".

Hàn Kì Phong kinh ngạc :" Tìm Miếu làm gì?"

"Theo như ta biết thì gần những cái vực sâu nếu có miếu hoặc chùa chiền thì chắc hẳn là có huyền cơ."

"Thật vậy chăng?"

"Ừm.." Có đánh chết y cũng không nói là do trong nguyên tác nhân vật chính tìm đủ mọi cách cũng không thể xuống vực liền đổi hướng tìm nơi khác, lúc này hậu cung hắn cúng đã gần hai mươi em, một trong số đó từng là tiểu tế, đi ngang miếu không nhìn được vào quỳ lạy, lại nhìn thấy cành sen trên tay phật bị lệch liền đưa tay sửa lại, thế là một cánh cửa mở ra. Mà cánh cửa này thông dài đến dưới đáy vực đến cạnh nơi mọc Diên Dương Mộc.

Rất nhanh ngôi miếu đó đã được thị vệ của Hàn Kì Phong tìm thấy. Lãnh Phi Liên nhanh chóng bước qua cung kính lạy 3 cái rồi đi đến chỉnh lại cành sen

Quả nhiên, một cánh cửa đá mở ra.

"Quả nhiên có huyền cơ!"

Đoàn người tiến vào, đến buồi chiều Diên Dương Mộc đã về tay bọn họ, hoàn thành xong đoàn người Lãnh Phi Liên liền nhanh chóng đi đến nơi tụ hợp.

Vừa đi vừa trò truyện rôm rả.

"Nhìn xem là ai đây? Cung chủ Huyết Ảnh cung nha~"

Từ trên cây một đám người bận y phục đỏ nhảy xuống, nhìn hoa văn thì có thể đoán được đây là người của Hỏa Lưu Ly quốc.

Haiz sao cứ phải gặp mấy cái tình huống máu chó hoài thế này?