Ca Ca Bệnh Kiều, Soái Tạc Thiên!

Chương 32




Editor: Bơ Nhỏ - Hằng Bùi

Beta: Nê

———

Trong mắt Hoàng Mậu, Trần Nhượng và Bạch Tiên Tiên chính là một cặp đôi như anh em.

Tình thú của người trẻ tuổi mà, cậu ấy cũng hiểu.

Cậu ấy thật sự hiểu!

Trần Nhượng lười sửa lại cậu ta, dù sao thân chính không sợ tà.

Mà việc Trần Nhượng có thể ký với A Huy, điều đó tương đương với một vị thần hạ mình xuống phàm trần.

A Huy hận không thể cung phụng anh Nhượng, vừa nghe là hắn ăn, lập tức cười ha hả nói: "Hai ngàn tính là gì? Chiến đội chúng ta còn có thể ăn được hai vạn!"

Hoàng Mậu thở dài: "Anh Huy, anh còn nhớ biệt hiệu keo kiệt ven hồ Đại Minh không?"

A Huy trừng mắt: "Bớt nói một câu cậu sẽ thể chết à?"

Bạch Tiên Tiên nhìn họ một cách đầy ẩn ý, chọc chọc cánh tay Trần Nhượng: "Anh nghe thấy không, đây chính là lời hứa của anh Huy, bao nhiêu tiền cũng ăn được."

Vì vậy, một bàn đầy đồ ăn sáng đã được gọi, và mọi người hoàn toàn cảm nhận được Trần Nhượng có thể ăn.

A Huy lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán, vừa lau vừa gượng cười: "Có khả năng thì không sao, không sao, tiếp tục đi, thần R, cứ để anh ấy tiếp tục, không cần để ý chúng ta..."

"Không đủ sao? Vậy thì gọi thêm đi!"

Một giây sau, A Huy hận không thể cắn cái miệng của mình, Hoàng Mậu góp vui lại gọi thêm một bàn thức ăn bên ngoài.


Hai đội viên khác xuống lầu ăn cơm, nhìn thấy hai bàn thức ăn thừa liền kinh ngạc.

Mười giờ sáng, sau khi ăn sáng xong, mọi người tập hợp trong phòng huấn luyện lầu hai.

Tiểu Linh nhìn A Huy: "Đội trưởng Vương cậu ấy..."

Vương Kiệt Khắc từ xế chiều ngày hôm qua cùng Trần Nhượng đánh xong 《 Chủ Thành 》vội chạy ra ngoài, đến giờ vẫn chưa quay trở lại.

Nghe được tên Vương Kiệt Khắc, A Huy hừ lạnh một tiếng: "Mặc kệ anh ta đi, một người sống sờ sờ cũng không đến chết ngay được, mọi người lên 《 Chủ Thành 》thử xem mức độ ăn ý thế nào."

Mọi người nhao nhao vào《 Chủ Thành 》, Trần Nhượng liền dùng máy của Vương Kiệt Khắc. Bạch Tiên Tiên đứng bên cạnh A Huy, nhìn thiếu niên trong lòng cô bình tĩnh thử súng.

Hình thức đoàn đội 《 Chủ thành 》: Trong một ván hai mươi đội ngũ tổng cộng có một trăm người, mỗi đội năm người, bốn người cầm súng một người cầm thuốc. Do người chơi thao túng nhân vật tiến vào Chủ Thành, đội nào đánh chết đội ngũ còn lại trước khi leo lên mái nhà Chủ thành, chính là King của ván này!

Giọng A Huy vang lên, giới thiệu đội viên cho Trần Nhượng.

Hoàng Mậu là quân y, game id của cậu ấy là 【 Yellow 】.

Tiểu Linh là người tiên phong, ID là 【Zero 】.

Ngoài ra còn một thành viên tên là A Hắc với đôi mắt to tròn, khả năng quan sát đặc biệt tốt, id là 【 Black 】.

Thành viên cuối cùng của đội là một cô gái có khuôn mặt rất trẻ con, tên là Vương Hổ, xạ thủ cừ khôi trong đội, id là 【 Tiger 】.

Bao gồm cả Trần Nhượng cho dù là về lối suy nghĩ, di chuyển, hay là thao tác đều là đại thần bậc nhất, đây chính là đội hình mới của đội Đế Vương.

A Huy vui mừng nhìn bọn họ vào trò chơi, tiến vào chế độ ghép đội, bắt đầu cuộc chiến tàn sát - -

Trần Nhượng tuy ít nói, nhưng khi lên tiếng lại có vai trò quyết định.


"Tiểu Linh lên lầu dò đường, Hoàng Mậu chú ý bảo bối của anh đi."

"A Hắc nhìn góc cửa sổ, cẩn thận có người đánh lén."

"Vương Hổ... Chà, thấy người thì bắn, khi không có ai thì lên đạn."

Thống nhất vũ khí của mọi người là Desert Eagle.

Họ đánh từ tầng một lên đến tầng mười, A Hắc và Hoàng Mậu hy sinh giữa chừng, với tiếng súng nổ liên hồi trong tai nghe, cuối cùng [King] khổng lồ cũng đã xuất hiện trên màn hình của năm người bọn họ.

Vành mắt Hoàng Mậu đỏ lên.

Đã bao lâu rồi họ không thắng?

Vương Kiệt Khắc chưa bao giờ chỉ định vị trí của bọn họ, mà chỉ để cho bọn họ tự mình nhận ra nên làm gì trong trò chơi.

Đội ngũ Đế Vương từ sau khi Trần Nhượng đến, cuối cùng cũng khôi phục lại sự đoàn kết.

———

Hoàng Mậu từ cạnh ghế nhảy dựng lên, nghẹn ngào lớn tiếng nói: "Từ khi đội trưởng Vương tiền nhiệm nhận chức, chiến đội chúng ta ở trong mắt người khác vẫn luôn lên lên xuống xuống, chỉ là một cái chiến đội sắp đóng cửa mà thôi. Mà từ khi anh Nhượng tới, chiến đội Đế Vương chúng ta rốt cuộc có thể một bước lên trời, trận đấu mùa hè lần này, chúng ta nhất định sẽ lấy được suất thi đấu!"

Tiểu Linh tháo tai nghe xuống, khóe môi nhếch lên: "Đúng vậy, phải cho bọn họ nhìn xem, chiến đội chúng ta sẽ không chỉ có xuống mà còn lên nữa."

Chỉ có trải qua quá nhiều thất bại, mới có thể biết thành công không dễ tới cỡ nào.

A Huy cầm lòng không được lau nước mắt, sau đó giả vờ ho, nâng giọng nói: "Vậy các anh lập cho tôi một cái mục tiêu đi! Ai kéo chân sau trong giải đấu, thì phải tự bỏ tiền túi mời cơm mọi người một tháng!"


Hoàng Mậu tức khắc kêu rên một tiếng.

"Mẹ nó, không phải chứ? Anh Huy, anh biết tôi luôn là người đầu tiên chết mà, anh đang nhắm vào tôi hả?"

A Huy: "Tôi nói không phải, cậu tin không?"

Hoàng Mậu: "Tôi không tin! Hu hu tôi hận anh!"

Nhìn Hoàng Mậu và những thành viên khác khóc thút thít, trái tim Trần Nhượng cảm thấy thật ấm áp.

Cũng chỉ có mộng tưởng thời thiếu niên tan biến, mới biết được cơ hội này quý trọng đến như nào.

Hắn không khỏi nhìn về phía Bạch Tiên Tiên, đúng lúc Tiên Tiên cũng đang nhìn hắn, trên mặt hai người đều lộ ra một nụ cười.

Nụ cười của thiếu niên tràn ngập kiêu ngạo, từ đây lòng mang mộng, nỗ lực tiến lên.

Lúc sau bọn họ tiếp tục tiến hành ghép đội, trong suốt quá trình luyện tập, họ càng hiểu nhau hơn.

3 giờ chiều, Vương Kiệt Khắc uống say khướt đã trở lại.

"Anh Huy! Anh Huy!"

Hắn ta vừa đi vào phòng huấn luyện liền bắt đầu lớn tiếng ồn ào.

"Mọi người đợi lâu rồi đúng không, tôi về rồi đây, mọi người mở máy bắt đầu..."

Vương Kiệt Khắc nghe thấy âm thanh ồn ào, đột nhiên nhìn thiếu niên tóc xám bạc đang ngồi trên ghế.

Hắn ta thiếu chút nữa đã cắn nát môi mình!

Còn không phải là thi đấu thua mấy trận quan trọng thôi sao, vậy mà chiến đội lại để người khác thay thế hắn ta!?

Vương Kiệt Khắc đi qua, nắm chặt tay muốn đánh Trần Nhượng ra khỏi vị trí của mình.

Ánh mắt Trần Nhượng chợt lạnh, Bạch Tiên Tiên cũng nhanh chóng đi qua.


Cũng may, trước khi nắm đấm của Vương Kiệt Khắc rơi xuống, A Huy ở bên cạnh đã cản hắn lại.

A Huy dùng uy nghiêm của người đại diện, lạnh lùng nhìn Vương Kiệt Khắc: "Quy định của đội là uống rượu thì không được đến phòng huấn luyện, cậu quên rồi à?"

Vương Kiệt Khắc cắn răng nói: "Tôi không uống nhiều!"

Hoàng Mậu ngồi xuống ghế xoay, nhích đến bên cạnh Vương Kiệt Khắc, dùng tay vỗ vào người hắn ta.

"Vương đội trưởng này, rượu đông tuyết, nếu không uống năm bình thì không thể nào có mùi như vậy được."

"Hoàng Mậu, cậu mẹ nó đừng có gây sự với tôi!" Ánh mắt Vương Kiệt Khắc lạnh băng.

Tiểu Linh vội vàng kéo Hoàng Mậu đi.

A Hắc cùng Vương Hổ cũng đứng dậy, có chút khẩn trương nhìn Vương Kiệt Khắc.

Bọn họ đều biết, khi Vương Kiệt Khắc uống nhiều thì sẽ trở nên cực kỳ nóng nảy.

Nếu nói ngày thường là gió bão cấp ba, thì uống say chính là gió lốc cấp mười.

Thời điểm tức giận còn muốn đánh nhau.

Mấy đội viên đều từng bị hắn ta đánh, mà bởi vì thực lực của Vương Kiệt Khắc không tệ nên lúc trước mọi người đều chịu đựng hắn ta.

Lúc này có Trần Nhượng tới, cứ y như ngòi nổ khiến mọi thứ nổ tung lên.

"Đội trưởng Vương, cậu đừng tức giận, có một chuyện bọn tôi muốn nói với cậu." Tiểu shota Vương Hổ trong đội lên tiếng.

"Không cần phải nói."

Vương Kiệt Khắc nhìn mọi người, cổ họng phát ra một tiếng cười lạnh: "Mượn cối xay giết lừa* phải không? Lúc không cần tôi thì liền thay đổi vẻ mặt, có thấy ghê tởm không hả?"

*Dùng cối xay giết lừa: Ám chỉ việc đuổi những người đã làm việc chăm chỉ cho mình đi.