Cá Bơi

Chương 4: Người chăm bò tót




Editor: Mini

Beta: Min

Đường Hiểu Thiên đứng giữa cô và cậu nam sinh tên Hòa Minh Đức kia, Chu Từ thấy ngay cả tên ngốc cũng nhận ra được rằng Đường Hiểu Thiên thích cậu bạn này, cậu ấy nào phải đến tham gia tiết văn hóa gì đó đâu chứ, lấy cái cớ để được gặp người ta thì có, Chu Từ nhìn phát là có thể nhận ra được ngay.

Chu Từ không muốn tiếp tục ở lại làm bóng đèn nữa, chỉ ngóng trông tiết mục kịch của Khổng Tây Khai kết thúc sớm chút để cứu vớt cô đi chỗ khác.

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.

“Tớ xong rồi, cậu đang ở đâu thế?”

“Để tớ xem, trước mặt tớ có một cái tháp đồng hồ, không ấy tớ đứng dưới tháp đồng hồ này đợi cậu nhé.”

“Cũng được, tớ đến ngay thôi.”

Lúc anh chạy đến trên người hẵng còn vận bộ trang phục diễn, áo sơ mi vải bông màu trắng hơi nhăn nhúm, quần dài màu đen xám cùng một đôi giày da màu nâu đậm.

“Các cậu diễn tiết mục kịch gì vậy, tớ còn nghĩ rằng cậu ít nhất cũng phải diễn vai chàng hoàng tử nữa cơ đấy.”

“Câu chuyện tình yêu của bò tót, tiếc là không có hoàng tử, tớ chỉ đóng vai người chăm bò tót thôi.”

“Em là đôi găng tay ấm áp của ta, là tảng bia giá lạnh, là tấm áo sơ mi vương ánh nắng mặt trời, là mộng tưởng từng đêm của ta.

Em là ngọt ngào, là ưu thương, đôi môi em tràn đầy rạng rỡ và tươi tắn, cùng với tất thảy sinh động rạng ngời làm em tựa như một loài sinh vật khó thể bắt lấy, tựa như ánh mặt trời không cách nào lẩn tránh, tựa như cô đào kép tầm thường không biết xấu hổ, tựa như cơn đói khát lạnh lùng và tàn nhẫn.” Anh nhìn cô đến chuyên chú, nghiêm túc trịnh trọng đọc lời kịch.

Giọng nói của chàng trai sạch sẽ tựa bạc hà tựa như mũi tên thần của Cupid bắn thẳng vào tận sâu đáy lòng cô, một phát đâm vào giữa tim.

***

Khổng Tây Khai dẫn cô đi tham quan trường của bọn họ.

Chu Từ rốt cuộc cũng phải cảm thán rằng trường học của con nhà giàu không giống trường bình dân chút nào, khu dạy học được xây dựng như một lâu đài, khu tập thể dục còn có cả hồ bơi.

Không biết có phải chỉ vì cô quá mẫn cảm hay không, trên đường đi cứ bắt gặp vài ánh nhìn không mấy thiện cảm của các cô gái, từng ánh mắt trông chẳng khác nào viên đạn găm vào người cô đang đi cạnh Khổng Tây Khai, ánh mắt mà có thể giết người thì riêng hôm nay không biết Chu Từ đã bị giết chết bao nhiêu lần rồi nữa.

“Cậu ở trường được hoan nghênh đến vậy à?” Cô không nhịn được mà khựng người hỏi anh.

“Hả? Là sao cơ?” Anh còn đang bận nghĩ đến chuyện sáng hôm nay chạy xe đạp đơn không có yên sau, giờ nên làm cách nào để chở cô về đây.

“Cậu không nhận ra dọc cả đường đi có biết bao ánh mắt trừng tớ, cứ như muốn trừng cho đến khi người tớ mọc ra cái hang động luôn đấy à?”

Dáng vẻ tức giận của cô trông cực kỳ giống một chú sóc chuột, Khổng Tây Khai kìm nén ý nghĩ muốn véo gương mặt tròn tròn của cô, xấu hổ gãi đầu: “Nhưng tớ không biết mấy cậu ấy mà.”

“Nhưng họ biết cậu đấy thôi.”

“Có thể họ chỉ đơn giản biết tên tớ thôi à, chứ không hiểu tớ, nói không chừng khi hiểu rõ con người tớ rồi lại phát hiện ra, tớ không được tốt như những gì các cậu ấy tưởng tượng.”

“Không hiểu cậu thì không thể thích cậu sao?”

“Không phải, chuyện này thì liên quan gì chứ, đừng nói cái này nữa mà, tớ không thân quen gì mấy với họ thật đấy.”

“Vậy cậu thân với ai?”

“Cậu đó.”

Cả thế giới đột nhiên tĩnh lặng.

Yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy được âm thanh vỗ cánh của bươm bướm.

Cảm giác trên trán tựa như có một phiến lá mềm mại rơi xuống, là môi anh, ấm áp, độ ấm có thể làm lòng người run rẩy.

***

Quay về lại chiếc giường nhỏ của mình, Chu Từ kéo chăn lên phủ kín đầu. Giờ khắc này cô lại như một con đà điều, hải cẩu, ốc mượn hồn hay con chồn đất nào đấy.

Đây là lần đầu tiên cô được bạn nam tỏ tình.

Cô biết rõ ‘thích’ là cán cân giữa sự cho và nhận, anh dẫn cô đi qua từng phố lớn ngõ nhỏ, nghiêm túc và chắn chắn nói với cô rằng: “Tớ thích cậu”, giống như một câu thần chú hay ma pháp nào đó khiến cô cảm nhận rõ ràng linh hồn mình đang dần bị cuốn vào đó.

Nhưng cô có thể mang đến cho anh thứ gì chứ?

Là lo lắng, là khổ sở, hay trốn tránh.

Cái giá để yêu thích một người vốn rõ như ban ngày vậy, một cái giá rất lớn, khiến cho bản thân cảm thấy thật dơ bẩn, không thể phơi bày ra, chỉ có thể như côn trùng trốn chui trốn nhũi sâu trong bùn đất.