Editor || Beta-er: Min
Vốn cứ nghĩ rằng học kì mới sẽ là một mùa học bình thường thanh thản như trước, kết quả lại vì một chuyện nhỏ tí thôi mà làm cho mâu thuẫn trong ký túc xá của cô nổ mạnh toàn tập.
Buổi tối ngày hôm đó cô theo Khổng Tây Khai đến Bắc Kinh ăn sinh nhật mới từ sân bay trở về, về ký túc xá mới phát hiện cái lót bên trong bình giữ nhiệt bị nát tươm, phòng ngủ không thấy bóng dáng một ai, còn tưởng rằng có kẻ trộm đột nhập vào phòng, cô nhanh chóng gọi điện thoại cho Trần Duyệt mới biết được đầu đuôi câu chuyện là thế này: Đồ này đồ nọ của Thái Tuyết rất nhiều, lúc ăn xong không chú ý để hộp cơm ăn dở bên phía Triệu Triết Vũ, kết quả khi Triệu Triết Vũ quay về nhìn thấy liền nổi sùng, hai người họ bắt đầu cãi nhau, càng cãi càng hăng, Trần Duyệt đến ngăn, nào ngờ đầu can không xong còn bị mắng vì tội không chịu quét dọn, cô ấy không cẩn thận làm vỡ cái bình giữ ấm mới làm cho cuộc cãi vã này ngừng lại, cuối cùng thì Thái Tuyết ra ngoài ở, Triệu Triết Vũ cũng chạy theo sau, một mình Trần Duyệt càng không muốn ở lại ký túc xá bừa bộn này một mình, bèn tìm chỗ lánh nạn.
“Khủng bố lắm luôn, lúc ấy cậu không ở ký túc xá mới may mắn làm sao, thiết chút nữa là tớ bị Triệu Triết Vũ bức cho tức chết.”
“Chuyện này thì có gì để mà ầm ĩ cơ chứ? Dù thế nào thì sau này cả bọn vẫn phải ở chung một phòng ký túc xá mà, đâu nên vì mỗi cái chuyện bé tí này mà biến thành như vậy chứ.”
“Tớ cũng thật không hiểu vì sao mà cãi nhau nữa á, tớ đoán chừng Triệu Triết Vũ cậu ta oán hận chất chứa với bọn mình từ lâu rồi, ầy, thôi cái này bỏ qua đi, hai người kia chắc hôm nay sẽ không về lại phòng đâu, để tớ về ngay đây.”
Nếu như nói chuyện lần này là mở đề, thì những chuyện lúc sau đã diễn biến thành một hướng ngàng càng khống chế không nổi nữa rồi.
Đêm khủng bố nhất là một lần nửa đêm Trần Duyệt đi vệ sinh đụng phải Triệu Triết Vũ không bật đèn đi giặt đồ, cứ tưởng gặp phải quỷ thế là liều mạng thét lên chói tai, cả lầu ký túc xá thoạt có thể nghe được tiếng thét thảm thiết của cô nàng.
Sau này Triệu Triết Vũ vẫn rất bình thường đi sớm về trễ, không nhìn ra một hành động bất thường nào.
Thẳng đến có một hôm Chu Từ lướt dòng thời gian, nhìn thấy cô ấy đăng một bài “Hẹn gặp lại, thế giới này thật sự nát quá rồi, hy vọng tôi sẽ được đến một thế giới tốt hơn.”, thiếu chút nữa là cô té bật khỏi ghế, ba mươi bảy phút trước.
“Trần Duyệt, Trần Duyệt, cậu có nhìn thấy vòng bạn bè của Triệu Triết Vũ không? Thế này ý là gì vậy? Cậu ấy không định nghĩ quẫn trong lòng đấy chứ.”
Chu Từ giơ điện thoại lên cao cho cô ấy xem, “Trời đất ơi, mau chạy đi tìm giáo viên chỉ đạo gọi điện thoại qua thử xem.”
Chu Từ gọi điện thoại cho giáo viên kể lại sự tình xong, giáo viên bảo cô đừng lo lắng quá, ông đã biết rồi.
Ngày hôm sau ba người trong phòng ký túc xá các cô bị giáo viên chỉ đạo gọi vào văn phòng, giáo viên chỉ đạo là một người thoạt nhìn rất hòa nhã dễ mến, hỏi rằng phòng cô có chuyện gì…không thoải mái không, Trần Duyệt liền kể lại chuyện lần trước cho ông nghe.
“Gọi các em đến cũng không phải là có ý định trách móc hay gì cả, các em không cần lo lắng, Triệu Triết Vũ đã tiếp nhận trị liệu, ba mẹ em ấy cũng đến trường làm thủ tục bảo lưu kết quả học tập, bên phía Triệu Triết Vũ cũng hy vọng các em đừng mang chuyện này nói ra bên ngoài…”
Giáo viên chỉ đạo còn chưa nói xong, chợt nghe âm thanh cãi nhau xa lạ, là một đôi vợ chồng trung niên đang cãi, giọng nhà quê, nghe không hiểu nhưng nói lớn lắm, người phụ nữ mang áo trắng tay dài, người đàn ông thì bận chiếc áo sơ mi lắm nếp nhăn, quần dài vẫn dính mỡ.
“Đấy không phải là ba mẹ cậu ta chứ?” Trần Duyệt kề tai cô nói nhỏ.