Cá Bơi - Quá Kỳ Dược Phẩm

Chương 23




Editor || Beta-er: Min

Khổng Tây Khai mời cô đến thăm bạn cũ của mình, cô biết anh như thế là có ý muốn để cô hòa nhập vào thế giới của anh, anh tốt đến thế, vậy nên dù nghĩ đến cảnh mình đến đấy giới thiệu với bạn bè anh trông thật ngu ngốc, nhưng vẫn đồng ý với anh.

“Trương Án và Tào Hân em đều quen, thật ra cũng không nhiều người lắm, đều là bạn từ thuở nhỏ của anh, em không cần lo lắng đâu, họ là người tốt cả đấy.” Anh cứ như đang trấn an một vận động viên chuẩn bị lên sân đấu ấy.

“Lần đầu em gặp anh và đám bạn, cảm giác mọi người không giống kiểu người tốt chút nào.” Cô nhắc là cái lần vừa đến Bắc Kinh, đến lớp bổ túc đón Tào Hân.

“Ngày đấy có sinh nhật ai đó, nên họ đều uống rượu cả.”

Vào một lô ghế xa hoa trong KTV, căn phòng tràn ngập ánh đèn laser bảy sắc cầu vòng.

“Tây Khai, tao nhớ mày lắm đó nha.” Đột nhiên một người cao lớn khỏe mạnh lại trông rất đô con ôm lấy một bên Khổng Tây Khai, khiến anh loạng choạng lùi về sau mấy bước liền.

Lại nhìn thấy Chu Từ bên cạnh, anh ta buông Khổng Tây Khai cất tiếng chào cô, “Cậu là Chu Từ nhỉ, xin chào, tớ là Triệu Tử Hàm.”

“Chào cậu.”

“Bà nó, pháo đạn nhà mày đang đâm vào người tao rồi đây này, tưởng tao là sắt thép hay gì?” Anh thuận thế kéo Chu Từ về sau mình.

Sau đó, Khổng Tây Khai giới thiệu cho Chu Từ mấy người khác trong phòng để họ làm quen, tên thì cô không thể nhớ hết được, đến WC, trong phòng cũng có một cô gái theo vào dặm lại lớp trang điểm, hỏi cô có son không, Chu Từ lấy cây son trong túi xách ra cho cô ta mượn, cô gái kia dáng người rất cao, gương mặt vô cùng xinh đẹp, hai khóe mắt cong cong khiến cho Chu Từ có một loại ảo giác vài giây tới cô nàng này sẽ nói ra mấy cái lời kịch máu chó kiểu như rời xa Khổng Tây Khai ra một chút, kết qua cô ta lại chỉ hỏi: “Cậu thích Stitch à?” Cô ta chỉ chỉ cái móc treo trên dây túi xách cô, là con búp bê mà Trần Duyệt tặng cô.

Cô lắc đầu, “Là bạn cùng phòng tặng tớ.”

“Ầy, đáng tiếc thật, tớ thấy Stitch siêu cấp đáng yêu luôn ấy.”

Chờ đến khi Chu Từ quay lại ghế lô, trước mặt Khổng Tây Khai đã đầy mấy cái vỏ chai bia trống rồi, anh ngước mắt nhìn cô, làm cô liên tưởng đến ánh mắt ướt nhẹp của mấy chú mèo con vừa mới sinh.

“Anh là quỷ rượu đấy à?”

Anh không nói không rằng, chỉ nhìn cô rồi cười, sau lại Chu Từ liền biết hóa ra mỗi khi Khổng Tây Khai say rượu sẽ không làm mấy cái hành vi điên loạn vì rượu, mà chỉ đơn giản ngồi yên nơi đó nhìn cô cười cười.

Tiệc rượu không được bao lâu thì dừng lại, đầy đất hỗn độn, anh say toàn tập xem cô như cây gậy ôm cô hôn cô, cô khó khăn né mặt tránh con ma men, vất vả lắm mới đỡ anh đi về phía thang máy, lên trên lầu, nói với lễ tân muốn mướn phòng, cô ngẩng đầu nhìn xem bảng giá phòng, thật tâm hối hận vì cớ gì người say không phải là cô cơ chứ.

Lảo đảo lắm mới đưa anh về tới phòng, cửa về mở đã bị anh kéo tới áp sát vào tường, anh không hôn mà gặm cô, trong khoang miệng tràn ngập vị rượu làm cô chau mày, người nọ cũng thôi bất động, cô hoài nghi có phải anh căn bản là không say ngất hay không, rượu say loạn tính mới là mục đích chính của anh.

Cô mở nước vào bồn, đẩy mạnh anh vào trong bồn tắm lớn, sống chết mặc bây.

Anh mặc áo choàng tắm lớn đi ra, cúi đầu xoa xoa huyệt Thái Dương, tự nằm xuống giường, Chu Từ vẫn không cười, trông anh như vừa mới game over vậy.

Cô tắm rửa xong cũng đã sắp rạng sáng, tắt đèn xốc chăn lên chui vào nằm, nào ngờ đâu Khổng Tây Khai hẵng còn chưa ngủ, trên người tản ra hương vị sữa tắm giống mùi cô dùng, đặt con mãnh thú nóng rực sau mông cô.


Bàn tay kéo áo tắm cô ra, tựa như con báo đang tìm kiếm con mồi, ngậm lấy nơi đầy thịt thơm nồng ngào ngạt của cô vào.

Nâng một chân cô lên, áp sát vào, miệng ngậm lấy một bên bầu ngực đầy của cô, rồi di chuyển hôn lên đôi môi đỏ mọng, không biết là vì rượu hai vì dục vọng, lưỡi anh nóng hổi truyền nhiệt qua cô, làm lòng người say khướt.

Không đến bao lâu cô liền ướt đẫm, anh thẳng lưng đâm vào thật sâu, trong bóng đêm giơ tay ra còn không thể thấy, chỉ còn lại tiếng anh hít khí rất nặng, là chất xúc tác cho dục vọng.

Thô bạo ra ra vào vào trong cơ thể cô, không kỹ xảo không biết nặng nhẹ, ngón tay với vào trong miệng cô cho cô ngậm lấy.

“Chậm lại…anh nghe thấy không thế….”

Anh đương nhiên là không nghe thấy, đột nhiên rút cây hàng của mình ra, lật người cô về sau, lần nữa cắm vào cửa động đầy nước ướt át kia, trực tiếp đẩy thật mạnh vào trong, đụng đến nơi mềm mịa của cô, đại não Chu Từ bỗng nhiên trống rỗng.

Không chỉ vậy anh còn ngậm lấy vành tai cô, khoái cảm mãnh liệt làm cô không cách nào kiềm chế được tiếng rên rỉ, rất nhanh liền đạt đến cao trào, chất lỏng ướt át nóng rực tưới ướt đầu quy, kết quả càng làm anh mãnh liệt thọc vào rút ra hơn.

Đầu óc cô lâm vào hỗn độn, cảm giác bản thân nhũn nhão muốn tan ra, mãi đến khi có một dòng sóng triều nhồi hết bụng cô. Truyện Light Novel

Lúc tỉnh dậy cả người khó chịu muốn chết, bụng nhỏ chứa đầy tinh dịch, phía dưới lầy lội chịu không nổi, ấy vậy mà cái tên làm ra mấy chuyện này lại ngủ say như chết, cô cắn anh tỉnh.

“Chào buổi sáng.” Anh mở mắt ra chào cô.

“Xuống mua thuốc tránh thai cho em, chuyện quan trọng đấy.” Cô đá thẳng anh xuống giường.

Chờ khi anh về Chu Từ đã tắm rửa xong, nuốt một viên thuốc vào rồi ăn bữa sáng anh vừa mới mua về.

Mùa đông Bắc Kinh xám xịt, nhìn từ trên cao xuống thì Bắc Kinh như một thành phố vùi mình trong bụi khói.

Khổng Tây Khai dẫn cô đi thăm Sân băng Shichahai, ven đường còn trang trí mấy câu đối xuân to tướng cùng dây pháo, một năm mới lại sắp đến rồi.