Cá Bơi - Quá Kỳ Dược Phẩm

Chương 16




Editor: Mini || Beta: Min

Chu Từ là người thứ hai đến ký túc xá.

Trước khi đến trường mọi người đã tạo một group chat, cô gái người Cam Túc cao 1m78 mỗi lần nói chuyện trong nhóm đều tạo cho người ta một loại ấn tượng không mấy tốt lắm.

“Chào cậu, cậu ở giường số mấy thế?” Cô ấy ngồi ở trên ghế cạnh giường số ba ứng tiếng chào cô.

“Chào cậu, tớ ở giường số hai, tớ tên là Chu Từ.” Cô đặt hành lý xuống.

“Tớ là Triệu Triết Vũ, cậu đến đây một mình thôi á?”

“Đúng thế, làm phiền chút, cậu có nhìn thấy cái remote máy lạnh ở đâu không? Hay phải xuống lầu tìm dì quản lý vậy nhỉ?” Mùa hè phương Nam oi bức đến độ khiến người khó lòng hít thở, muốn chống lại cái nóng này chỉ còn cách hoặc đi bơi hoặc mở máy lạnh mới chịu nổi.

“Chắc phải đi xuống dưới lấy rồi đó, bây giờ tớ xuống hỏi trước, cậu sắp xếp hành lý gọn gàng đi nhé.” Nói xong cô ấy mang dép lê đi xuống lầu.

Không bao lâu sau, lại có thêm hai người nữa đến ký túc xá, một là người bản xứ ở Thượng Hải, còn người nọ đến từ Giang Tô.

Thu xếp giường ngủ xong, tắm rửa rồi nằm trên giường ở ký túc xá, lưng đau nhức không thôi, có một loại cảm giác rất không thực tế.

Cô mở điện thoại lên muốn gửi tin nhắn cho Khổng Tây Khai, đúng lúc này lại nhận được cuộc gọi của anh. Lại nói thêm, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh qua màn hình di động thế này, góc quay của camera là từ dưới lên, nửa màn hình phía trên là trần nhà, quả nhiên là góc độ quay chụp của mấy tên thẳng nam mà.

“Thế nào rồi, cuộc sống ngày đầu tiên ở ký túc xá.”

“Mệt.” Mệt đến mức thật sự cô không còn chút sức lực nào để nói thêm chữ nữa.

Không biết có phải là do âm thanh thu từ di động chuyển biến hay không, mà chữ này cô phát ra lại tựa như tiếng đàn ghi ta, gảy vào trong lòng của anh, hoặc cũng có thể là một ngày không gặp như cách ba thu chăng.

“Mệt đến vậy sao, cô bé đáng thương.”

“Trải giường nè, rồi sắp xếp hành lý, còn nhận đồng phục quân sự, không được rồi, em nói anh đừng có huơ huơ điện thoại nữa được không hả? Muốn em nhìn trần nhà hay là nhìn anh đây?”

Hình ảnh trên màn hình đổi thành anh đi vào phòng khách, đặt điện thoại di động lên bàn trà, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy trai đẹp ở góc độ bình thường rồi, hài lòng quá đi thôi.

“Sao em lại thấy anh trong video đẹp trai hơn ngoài đời ấy nhỉ?” Cô hỏi đến thật nghiêm túc.

“Hử?” Anh dán sát vào màn hình, đôi mắt mở thật to giống như chú cá vàng, “Có thể là vì bình thường em nhìn anh đều ngửa cổ lên mới vậy đấy?” Nói xong anh cũng cảm thấy thật buồn cười, cái lúm đồng tiền mờ mờ như ẩn như hiện bên khóe miệng khẽ mỉm ấy.

“Hừ, em trông anh muốn quay lại kiếp FA rồi đấy nhỉ.”

“Đâu có đâu, ầy, anh còn đang bận nghĩ sao tháng mười mãi còn chưa đến đây này, anh đã mua vé cả rồi.”

“Đến Thượng Hải?”

“Nếu không thì sao? Em quay về Bắc Kinh à?”


“Ngài nghĩ nhiều rồi, bây giờ em mới đến có một ngày thôi thì sao có thể nghĩ đến chuyện quay về được chứ?”

Sau đó lại câu được câu không trò chuyện đến hơn mười phút, Chu Từ thật sự rất mệt, cúp điện thoại liền đi ngủ ngay lập tức.

***

Hai tuần tiếp theo là kỳ huấn luyện quân sự, người trong ký túc xá cũng xem như quen thuộc với nhau. Người đầu tiên, Triệu Triết Vũ, là người duy nhất  người đến từ phương Bắc, cũng là người chăm chỉ nhất, những người khác sau khi đi huấn luyện về tắm rửa xong đều như bại liệt nằm vật xuống giường, chỉ duy mình cô ấy là chạy đến thư viện.

Khoảng sau mười giờ, người từ Giang Tô ở giường số bốn là một phú nhị đại, lúc đến đây còn có người xách đầy hành lý đứng ở xung quanh, cô gái người bản địa Thượng Hải tên là Trần Duyệt, tóc nhuộm màu bạch kim, cách nói chuyện của cô ấy khiến cô liên tưởng đến Tào Hân.

Ngày thường đi học thì cô và Trần Duyệt hay đi chung với nhau, tình bạn của con gái thật ra rất dễ hình thành, cùng nhau đi học, cùng nhau đi WC, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tám chuyện tầm phào, rồi cùng chia sẻ cuộc sống trước đây của mình.

Mỗi đêm cô luôn nói chuyện với người kia, Trần Duyệt liền hỏi có phải bạn trai của cô hay không, sau khi được cô tự giác đưa ảnh chụp của Khổng Tây Khai lưu trong di động cho cô ấy xem, Trần Duyệt bèn nói với cô như thế này: “Nếu như ngày nào đó hai người mà chia tay, thì nhớ báo lại với người anh em này nghe chưa.”

Không phải mọi người ai cũng có thể gặp may như họ, quanh đi quẩn lại nhiều lần thế vẫn là trở về bên nhau, Trần Duyệt kể cho cô nghe về mối tình đầu của cô ấy, rằng hai người họ đã chia tay khi người này quyết định đi du học, trong ánh mắt không giấu được nétkhổ sở.

Cô không cách nào an ủi được Trần Duyệt, không thể làm gì khác hơn là cùng nhau thở dài.

***

Không bao lâu thì đến kỳ nghỉ ngày một tháng mười, hai người trong ký túc xá cũng đã về nhà ở gần đó, Chu Từ cũng nói dối rằng bạn mình đến Thượng Hải mấy ngày nên cô sẽ không về phòng ngủ.

Khổng Tây Khai đã mua vé máy bay vào tối ngày ba mươi rồi.

Chu Từ có nhắc anh rằng tháng mười ở Thượng Hải vẫn còn ở ba mươi độ, quả nhiên thấy anh mặc một cái áo tay ngắn màu đen từ trong cửa lớn đi ra, vừa nhìn thấy cô liền nhanh tay nhanh chân hơn hẳn, xông đến ôm chầm lấy cô.

Ngửi được mùi nước hoa Cologne của anh, là món quà trước đây cô đã tặng cho anh, Eau D’orange Verte, dịch ra tiếng Trung là Cam mùa xuân.

Cô không am hiểu nước hoa, nhưng đã mua ngay lập tức sau khi ngửi được mùi hương này, cảm thấy mùi này sinh ra vốn là dành cho anh mới phải, rất tinh khiết, nồng nhiệt, tươi mát như vị cam quýt.