Editor: Mini
Beta: Min
“Có phải em uống say rồi đúng không?”
“Sao anh biết được thế! Em có nói cho anh à?”
“Quả nhiên là em say rồi!”
“Chỉ uống chút tí à, không được bao nhiêu đâu.”
“Vậy bây giờ em đang ở đâu?”
“Bác tài, giờ chúng ta chạy đến đâu rồi ạ….à, là ở đại học sư phạm Bắc Kinh này.”
“Vậy khi nào về đến nhà rồi em nhớ uống một ly nước mật ong, rồi đi ngủ sớm chút đó.”
“Ôi ôi, từ từ đã, em còn một chuyện muốn nhờ anh nữa đây.”
“Chuyện gì cơ?”. truyện tiên hiệp hay
“Anh xuống cửa tiểu khu của anh đón em có được không?”
***
Vài phút sau, cô chân thấp chân cao từ xe taxi bước xuống đã nhìn thấy anh mặc áo ngủ sọc xám đứng ở cạnh cửa tiểu khu rồi.
“Sao em lại đến đây?” Trên người anh còn lưu lại hương sữa tắm trái cây, tóc hẵng còn ẩm ướt rũ trên trán, tản ra hơi thở vừa nhẹ nhàng lại còn mềm mại.
“….Ý trên mặt chữ còn chưa đủ rõ ràng sao?”
Vẻ mặt anh vẫn thoáng khó hiểu.
“Khổng Tây Khai, anh ngốc thật hay là giả vờ giả ngu đấy hả?”
Cô nhón chân, quàng hai tay qua cổ anh, sít sao ôm chặt lấy anh, đầu lưỡi tựa như một chú cá nhỏ len lỏi vào bên trong, hương vị chua chát của bia ngập tràn khoang miệng, cửu biệt trùng phùng, hơi thở dồn dập, răng cùng môi giao tranh chiến đấu với nhau, nước bọt của đối phương là súng đạn, toàn bộ đều bị cắn hút nuốt vào bụng.
Anh nào ngốc, chỉ là sợ hiểu sai ý mà thôi.
***
Mở cửa nhường cho cô đi vào trước, nhìn lướt qua căn phòng, phòng khách rất lớn, vốn tưởng rằng anh ở một mình sẽ rất trống trải, nào ngờ đâu trông thật sự rất ấm áp, sàn nhà bằng gỗ màu nâu, sô pha bằng da, phía trên có hai cái gối ôm bằng vải kaki, còn có cả một con gấu bông Teddy rất lớn, đằng sau vách ngăn là một cây đàn dương cầm cực bự.
“Anh còn biết đánh đàn dương cầm nữa sao?”
“Đúng thế.”
“Sao trước chưa từng nghe anh nhắc đến?”
“Em cũng có hỏi anh bao giờ đâu, muốn nghe thử không?”
“Muốn.”
Anh mở miếng vải phủ trên đàn dương cầm ra, đánh bài [Thiên không chi thành], với âm nhạc thì cô quả thật là dốt đặc cán mai, thật may là anh không đàn một bài nhạc cổ điển nào đấy, nhưng quả thật người ngoài nghề là cô lại nghe rất vui tai, chỉ là cô không thể đoán được bài gì, chàng trai đánh đàn dương cầm rất có sức quyến rũ, khiến người ta luôn tơ tưởng được làm tình với anh ngay tại chỗ, không được rồi, cô cần phải đi tắm để bình tĩnh lại mới được.
“Em có thể đi tắm được chứ?” Cô chỉ chỉ về hướng phòng tắm.
“Được mà, em muốn dùng bồn tắm hay là vòi sen?”
“Tắm vòi sen đi, nhưng em không có quần áo để thay.
“Dùng của anh được không? Hẳn là có bộ mới đấy, để anh vào tìm ngay cho em nhé.” Nói xong anh dẫn cô vào phòng ngủ chính, “Em cứ tắm ở đây đi, anh tìm cho em một bộ đồ và khăn lông mới.”
“Vâng.”
Phòng tắm màu xanh da trời, lúc cô cởi đồ xong thì có ảo giác bản thân như đang chìm giữa biển lớn với màn xanh thăm thẳm.