“Tiểu Từ, hôm nay Hân Hân đến lớp học bổ túc nhưng không mang theo dù, mà tài xế thì đi đón chú Tào của con mất rồi, bây giờ con đi đón con bé được không?”
Cô nghe điện thoại, giọng mẹ đầu dây bên kia truyền đến.
“Được, vậy mẹ nói với em ấy trước đi.”
Cô không hiểu tại sao mình lại không có nhũ danh, cứ Chu Từ Chu Từ, Từ nghe vừa giống từ, nhưng nghe cũng giống đâm chọt nữa.(*)
(*)Từ(慈) trong Chu Từ, phát âm vừa giống (辞) trong từ biệt, và cũng giống (刺) trong đâm chọt người khác.
Bên ngoài trời mưa khá lớn, phương Bắc không có được những mùa mưa kéo dài như ở phương Nam, mưa bên đây vừa nóng lại lớn, đây cũng là sự khác biệt về thời tiết mà cô đúc kết ra khi đến Bắc Kinh được hơn năm tháng. Cô ghét cái cảm ác ướt nhẹp khi nước mưa dính người, dù là vào đầu hè vẫn phải mang giày đế dầy Martin, bên người còn phải luôn mang theo một cây dù cán đen.
Trước năm mười sáu tuổi cô sống ở một cái thành thị nhỏ ven biển tỉnh Chiết Giang, không khí luôn cứ ẩm ướt oi bức xen lẫn mùi cá tanh hôi, đến hè mà có bão là chuyện bình thường, khi nào mà ra ngoài thì bà ngoại sẽ nhắc cô nhớ mang theo ủng đi mưa, về sớm một chút.
Sau khi bà ngoại qua đời, mẹ dẫn cô đến Bắc Kinh, thế là cô lại có thêm một người ba, cùng với một cô em gái.
Ngày đầu tiên đến căn nhà này, Tào Hân hỏi cô: “Có phải chị ăn cá mà lớn lên không?” Cô không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, sống chung với Tào Hân lâu dần cô mới biết được cô ta không phải là kỳ thị hay có ác ý gì, chỉ đơn thuần là tò mò mà thôi, cô ta là đóa hoa trong ngồi nhà ấm, lớn lên trong tiền tài và tình yêu thương, mà lối suy nghĩ của một đóa hoa trong căn nhà ấm, là tại sao lại không ăn cháo thịt.
Đến khi cô đón xe đến lớp học bổ túc của Tào Hân thì cô ta sớm đã đi rồi, dò hỏi một vài người mới biết cô ta đi KTV cùng với mấy người bạn trong lớp.
“Tút…tút….tút…” Điện thoại reo một hồi mới có người nhận.
“Alo, em ở đâu vậy, chị mang dù đến cho em rồi đây.” Cô không kiên nhẫn lắm, rõ ràng có thể tự mình bắt xe về nhà, vậy mà cứ khăng khăng bảo cô đến đón, muốn cô đóng vai chị em thân thiết hay gì đây.
“Chị đến đón em làm gì, em đi hát với bạn mà,…Chu Từ, là cô con gái của mẹ kế tớ ấy mà…Cút đi, ai là chị tớ hả…” Hình như cô ta không phải là đang nói chuyện với cô, “Chuyện này,…bây giờ chị ở đâu, em ở quán KTV đối diện trường học bổ túc này, nếu không thì chị đến đây đi.”
Trong vô thức cô rất muốn từ chối, nhưng giờ mà về nhà thì chẳng biết đến chừng nào Tào Hân mới chịu về nữa: “Được rồi.”
***
Lúc cô đẩy cửa lớn của KTV ra mới biết thế nào được gọi là quỷ ma loạn lạc, một đám trẻ trâu choai choai ngồi trên sa-lon, nửa trên hở hang với bộ trang phục khiêu gợi đang uống rượu, cả căn phòng tràn ngập khói thuốc có thể ngạt chết một con ruồi, cô thật muốn đóng cửa lại nói mình đi nhầm phòng. Nhưng còn chưa mở miệng đã có người chỉ về phía cô: “Tào Hân, đó là chị cậu nhỉ.”
“Chị cái gì, giới thiệu với mọi người, đây là chị gái khác ba khác mẹ của mình, Chu Từ.” Tào Hân đẩy cô về phía trước, dưới chân đầy những dải lụa màu rẻ tiền cùng mấy chai rượu vỡ nát.
Cô không biết nên nhìn chỗ nào, đôi mắt trong vô thức bị hấp dẫn bởi người có vẻ ngoài đẹp nhất trong đám.
Đây là lần đầu tiên cô và Khổng Tây Khai gặp nhau, cô giống như một tên hề đi nhầm sân khấu, còn Khổng Tây Khai chính là một Hoàng tử bé của tinh cầu B612(*), anh mặc một chiếc áo khoác màu xám ngồi trên ghế sa-lon nhìn cô, đôi, mắt to như cờ nhảy với con ngươi đen nhánh long lanh, miệng hơi mím và khóe môi vểnh lên, tựa như một chú mèo xám u buồn.
(*)Quê hương của chàng hoàng tử bé trong tác phẩm Hoàng tử bé” của nhà văn Antoine de Saint-Exupery, nơi có ba ngọn núi lửa và một bông hoa hồng.
Lần đầu tiên Chu Từ nhìn thấy Khổng Tây Khai đã nghĩ rằng, trên thế giới này không một ai đã quen biết anh rồi mà không yêu anh cả.
***