Đã có người bắt đầu phối hợp với đám cướp, đó là một anh chàng đẹp trai với mái tóc dài ngang lưng, nói vứt bỏ hết quần áo vật dụng là vứt luôn, không chút do dự mà lộ ra vóc dáng làm người khác đỏ mặt tới mang tai.
Trong đám cướp bịt mặt có không ít đồng tính luyến ái, họ nhìn trợn tròn mắt, nuốt nước bọt ừng ực.
"Oành."
Chương Chẩm nhấc hai chiếc ghế hất mạnh ra, bầu không khí căng thẳng đột nhiên bị phá vỡ, khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
"Đi!" Chương Chẩm thì thầm.
Đoàn người lặng lẽ rời khỏi lễ đường tầng một, rẽ vào hành lang rồi đi lên tầng hai, trốn vào một căn phòng, sau đó khóa cửa lại.
Chương Chẩm đứng bên cửa sổ, nghiêm mặt nhìn xuống, trong tầm mắt anh là những người đàn ông vạm vỡ đeo mặt nạ cầm súng.
Đây là nhiều ổ cướp sát nhập với nhau, nên mới có đông người như vậy.
Chương Chẩm vẫy tay với các anh em rồi chỉ vào một vị trí tạm xem như bí ẩn, nói: "Nơi đó có mười lăm người, nghe hiệu lệnh của tôi, diệt sạch."
Tất cả mọi người điều chỉnh nhịp thở, xoay chiếc nhẫn ở ngón út.
Mười lăm tên cướp phải bị tấn công cùng một lúc.
Điều này thử thách tốc độ bắn kim gây mê của họ, ai bắn chậm hoặc bắn trượt thì sẽ bị phát hiện, bại lộ.
Giao Bạch lùi lại một chút, đứng thẳng dựa vào tường. Là một người ngoài nghề thì phải có dáng vẻ của người ngoài nghề, đừng mù quáng xông lên.
Chú ý thấy tầm mắt Thích Hoài rơi trên cổ tay trái của cậu, cậu biết mình đã bị phát hiện, dứt khoát hạ giọng nói: "Tôi bất cẩn bị thương, đừng nói cho anh tôi biết."
Thích Hoài không lên tiếng.
Giao Bạch cũng không nhiều lời, lát nữa phải nhảy lầu, chân và xương cụt đều không cho phép cậu làm điều đó, chỉ đành liều mạng một phen.
"Ba," Đợi khi đám cướp mất tập trung, Chương Chẩm làm một động tác nhỏ, anh duỗi ba ngón tay, nói một số thì gập xuống một ngón, "Hai, một, bắn!"
Một chiếc nhẫn ngón út của nhà họ Thích có thể bắn hai kim.
Ngay khi Chương Chẩm dứt tiếng, tám người bao gồm cả anh, bắn toàn bộ mười sáu kim đều trúng, mười lăm tên côn đồ ở trong góc và bên ngoài tầng ba đồng thời bị đánh gục.
Mọi người đều nhảy xuống, lúc đến lượt Giao Bạch, Chương Chẩm và Thích Hoài ở tầng một đón cậu.
Đương nhiên Thích Hoài không phát huy được tác dụng, một mình Chương Chẩm ôm kín Giao Bạch, cánh tay rắn chắc dồi dào sức mạnh.
Chương Chẩm yêu cầu mọi người tước súng của bọn cướp rồi kéo chúng vào chân tường.
"Tín hiệu còn chưa hồi phục." Chương Chẩm cõng Giao Bạch lên lưng, "Máy bay trực thăng không liên lạc được chúng ta, là sẽ biết trên đảo đã xảy ra chuyện."
Giao Bạch còn chưa kịp nói gì thì tiếng súng đã áp sát từ cách đó không xa, bọn cướp đã phát hiện ra họ.
Quá nhanh.
Giao Bạch cực kỳ nghi ngờ là Sầm Cảnh Mạt "lo lắng" lẩm bẩm "Bạn tôi đâu, sao lại không thấy cậu ấy rồi", khiến tên thủ lĩnh nhận ra điều không ổn.
Sầm Cảnh Mạt làm được chuyện này, kẻ điên kia, tính cách thiết lập sụp đổ, quỹ đạo cuộc đời vặn vẹo, từ con tra ăn dưa biến thành nông dân tự tay trồng dưa.
Cửa trước cửa sau lễ đường loạn hết lên, nổ súng giao chiến. Đây là lần đầu tiên Giao Bạch trải nghiệm mưa đạn trong "Gãy Cánh".
Bạo loạn, gào thét, tiếng súng nổ, cùng với mùi máu tanh trộn lẫn vào nhau, giống như một bản nhạc piano có tiết tấu chặt chẽ, đập vào màng nhĩ và trái tim cậu. Suốt quá trình, cậu nín thở để không dồn trọng lượng toàn thân xuống, cố gắng giảm bớt gánh nặng cho Chương Chẩm.
Giao Bạch cảm giác gió biển lướt qua tai mình trở nên mạnh hơn.
Cậu nhanh chóng xác định đây không phải ảo giác, mà là thực sự mạnh hơn.
Giao Bạch quan sát bầu trời xám đen giữa súng lửa, tầm mắt tập trung ở tầng mây dày lớp lớp chồng lên nhau như chiếc lông vũ lớn phía đằng Đông. Cậu hít một hơi sâu, e rằng đây là... Dấu hiệu của cơn bão sắp tới.
Dự báo thời tiết đã cảnh báo trước, mấy ngày nay sẽ có một cơn bão đổ bộ, nhưng không phải là phương hướng này mà đậu má, đi lệch rồi.
Trong rừng cây xa xa xuất hiện từng đống từng cụm trắng xóa, là loài chim biển, chúng dừng ở đó không nhúc nhích, dường như đã mệt mỏi rã rời.
Khi suy nghĩ hỗn loạn của Giao Bạch bay lượn một chốc rồi trở về, Chương Chẩm đã cõng cậu trốn ở nơi tiếp giáp của Tư Minh Viện và câu lạc bộ giải trí.
Chương Chẩm trúng đạn, còn là trên đùi, song anh vẫn cứ cõng Giao Bạch, không hề tỏ ra đau đớn.
Giao Bạch muốn xuống dưới.
"Không sao không sao, em ôm chặt lấy anh." Chương Chẩm dùng một tay đỡ Giao Bạch, anh bắn viên đạn cuối cùng rồi ném súng xuống đất, tiếp đó dẫn những người khác thay đổi địa điểm.
Tất cả mọi người vẫn còn sống. Ngoại trừ Giao Bạch, chín người còn lại đều bị thương.
Tuy là bàng hệ họ Thích nhưng Thích Hoài cũng biết dùng súng, có điều khả năng thiện xạ của anh ta chỉ ở mức trung bình, bụng anh ta bị trúng một phát.
Chương Chẩm cởi áo, dùng sức xé nó thành nhiều mảnh và ném một mảnh cho Thích Hoài.
Thích Hoài quấn dải vải xung quanh nơi chảy máu.
"Không ăn cơm à, sao chỉ có chút sức đấy?" Chương Chẩm gạt tay Thích Hoài ra, tự đi tới quấn chặt mấy lần, "Trước hết cứ vậy đã, đợi lát nữa đào viên đạn ra sau."
Chương Chẩm để trần thân trên trắng trẻo cường tráng ngồi trở về, đường vân cơ bắp đầy đặn đàn hồi dựa lên vách tường. Thích Hoài bị thương do chặn cho em trai anh, khi anh ba tỉnh rồi, anh sẽ báo cáo lại.
"Việc này kỳ quặc." Thích Hoài tháo kính xuống, trên tròng kính dính vết máu, anh ta kéo vạt áo lên lau.
"Phí lời." Chương Chẩm tự mình xử lý vết thương ở chân, "Sầm Cảnh Mạt chỉ yếu về thể chất chứ không yếu về đầu óc. Anh ta nhận thức rõ thiếu sót của mình, đi đâu mà chẳng phải mang theo một đống người, làm sao hôm nay dễ bị bắt như vậy được."
Thích Hoài lau tròng kính, trầm ngâm.
"Em từng quen biết với đội vệ sĩ nhà họ Sầm, họ rất mạnh, nhưng lần này lại làm cái gì? Hơn nữa, đây chính là địa bàn của họ." Thích Nhị mắng chửi, "Kể cả khi ông chủ gặp nguy hiểm, bọn họ cũng không thể nào không chút sức phản kháng, mặc đám cướp lộng hành được. Chẳng lẽ bọn họ không biết náo loạn lớn như vậy, dù cũng là nạn nhân thì nhà họ Sầm vẫn tiêu đời như thường sao?"
Băng đạn của Thích Đại chỉ còn lại vài viên, khẩu súng này là khẩu duy nhất trong đội, gã kiểm tra kỹ lưỡng, tay bê bết máu: "Tám trăm năm chưa từng gặp trận khủng bố tập kích quy mô lớn như vậy."
Nói đoạn, Thích Đại gọi mấy anh em không bị thương nặng đi thăm dò khu vực lân cận.
Chương Chẩm sờ sờ người thanh niên bên cạnh: "Bạch Bạch, em có bị thương ở đâu không?"
Giao Bạch đang nhìn tầng mây cuồn cuộn.
"Sao thế?" Chương Chẩm cũng nhìn theo.
"Dù máy bay trực thăng phát hiện ra chúng ta đã gặp chuyện, thì trong thời gian ngắn cũng không tới được." Giao Bạch nói.
Vừa định hỏi lại, tai Chương Chẩm bỗng khẽ động, anh ra dấu "suỵt" với những người khác.
Có người!
Là bọn cướp, một nhóm hai người, đang đi về hướng này.
Tất cả tiếng thở hổn hển và động tác băng bó vết thương đều ngưng bặt. Mọi người trao đổi ánh mắt, bước vào trạng thái chiến đấu cấp một.
Bầu không khí căng thẳng cực điểm, âm thanh gió biển thổi khắp thế giới càng trở nên rõ ràng hơn.
Vào khoảnh khắc Thích Đại định nổ súng, âm thanh điện tử vang lên.
[Bạn tốt của bạn đã online]
"Đừng nổ súng! Người phe mình!" Giao Bạch nghe thấy giọng hô khẽ đầy căng thẳng của chính mình.
Âm cuối vừa dứt, Giao Bạch tăng cao âm lượng đến không lớn nhưng cũng không nhỏ, mức độ gần như đủ để bạn bè nghe thấy: "Úc Đại."
Con kiến vung mạnh gọng kìm lớn, đôi mắt nhỏ bộc phát sự hung ác tàn nhẫn.
Đây là góc nhìn của Giao Bạch.
Còn nhóm Chương Chẩm chỉ trông thấy hai tên cướp nội đấu. Kẻ thắng lợi cầm súng đến gần, tháo mặt nạ màu đen xuống, để lộ đường nét thon gầy cương nghị.
Người tới là Úc Lĩnh.
Gọng kìm của con kiến vèo cái biến về chân nhỏ, bật khóc với Giao Bạch vô cùng đáng thương.
Giao Bạch đánh giá áo da quần da trên người Úc Lĩnh, đó là trang bị thống nhất của bọn cướp. Hắn mặc vào, bó trên bó dưới, hormone bùng nổ, với cái khí chất hoàn toàn không hòa hợp này mà cũng có thể lừa gạt được.
Úc Lĩnh đặt súng trước người, chặn lại một khẩu súng khác đột ngột vươn ra.
Những chiếc chân nhỏ xíu của con kiến đều vẹo đầu gối thành chữ X.
Giao Bạch: "..." Chương Chẩm đã hỏi câu cậu muốn hỏi trước một bước.
Cách đây không lâu Úc Lĩnh lên kế hoạch thoát thân và đã thành công, nhưng khi đi tìm em trai, hắn phát hiện cậu ta mất tích.
Em trai nằm trong tay Sầm Cảnh Mạt.
Úc Lĩnh không thể hành động tùy tiện, hắn đang đợi một cơ hội, đợi đám cưới hoành tráng của Sầm Cảnh Mạt. Điều phiền phức là, địa điểm tổ chức đám cưới gây bất lợi cho hắn.
Đám cưới được cử hành ở nhà họ Sầm hoặc khách sạn nào đó thì đều tốt hơn trên đảo. Nơi này không dễ xâm nhập, cũng không tiện chạy trốn.
Tất cả khách mời đến đây đều phải đăng ký từng người một, xác minh danh tính và khám xét toàn thân. Úc Lĩnh không thể lẻn vào, chỉ có thể trà trộn trong nhóm cướp. Chính hắn đã gián tiếp chỉ dẫn những người đó tránh né bản đồ tuyến đường phòng vệ của nhà họ Sầm.
Việc bắt Sầm Cảnh Mạt làm con tin là một động thái bất ngờ của bọn cướp, điều đó nằm ngoài dự đoán của Úc Lĩnh. Hắn không ngờ họ có thể thuận lợi như vậy. Mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ.
Ngay cả lỗ thủng xuất hiện ở chốt bảo vệ trên đảo cũng vô cùng trùng hợp.
Úc Lĩnh phỏng đoán không ra thế giới của thương nhân, hắn ngửi thấy mùi bất thường, nhưng lại không thể bỏ qua cơ hội này. Hắn nhất định phải thừa dịp hỗn loạn đánh cược một lần, xem xem có thể tìm thấy em trai hay không.
Lúc này nếu không gặp gỡ Giao Bạch, hắn đã giết bọn cướp, bắt đầu lục soát xung quanh rồi.
"Anh chắc chắn Sầm Cảnh Mạt mang em trai anh lên đảo chứ?" Chương Chẩm hỏi, "Kết hôn còn mang theo? Có cần thiết không?"
Úc Lĩnh trầm giọng: "Nó không ở trong nhà họ Sầm."
Chương Chẩm ôm tâm lý đánh giá cao Úc Lĩnh, nên cho rằng hắn hơi bốc đồng trong vấn đề này: "Biết đâu lại ở những chỗ khác?"
Úc Lĩnh xoa xoa khớp ngón tay thô to mạnh mẽ của mình, không nói gì. Vài giây sau, hắn nhìn Giao Bạch.
Con kiến cũng đang nhìn, nhìn với đôi mắt đẫm lệ.
Giống như đứa trẻ gặp cha mình.
Cũng có thể là mẹ.
Người mẹ còn thơm mùi sữa, khiến nó cảm thấy dễ chịu và muốn lăn vào vòng tay mẹ.
Giao Bạch giật giật khóe mắt nhìn sang chỗ khác. Cuộc chiến loạn này được khơi ra bởi nhiệm vụ bắt buộc, vì thế, cuối cùng vẫn dính dáng đến Úc Lĩnh.
Úc Hưởng nhất định ở trên đảo.
Sầm Cảnh Mạt dẫn theo cả Úc Hưởng, có thể thấy rằng tất cả các loại phương án đã được chuẩn bị cho hắn, chỉ để xem kịch.
Đối diện với ánh mắt hồi lâu không dời đi của Úc Lĩnh, Giao Bạch mở miệng như mong muốn của hắn: "Chẳng phải tôi đã bảo anh rằng, phải nghĩ biện pháp giấu Úc Hưởng cho kỹ trước khi thoát thân sao?"
Úc Lĩnh lộ vẻ oan ức như thể bị vợ răn dạy.
Các anh em họ Thích dồn dập bày tỏ thái độ thù địch, chuyện gì xảy ra với tên họ Úc này vậy? Không phải chỉ là một câu hỏi bình thường thôi à? Tại sao lại tự tạo dựng kịch bản cho mình? Đó là cậu chủ nhỏ của họ có được không hả! Bọn họ đồng loạt nhìn đại ca, lên đi chứ! Đại ca, Thích gia vẫn đang nằm đấy, anh không trông chừng chị ba của anh à?!
Chương Chẩm nghiêm mặt: "Anh Úc?"
Úc Lĩnh mới nhận ra cảm xúc của mình không đúng, có phần tự tưởng bở. Hắn không dám nhìn thẳng vào Giao Bạch, sợ sẽ càng lúng túng hơn. Tầm mắt của hắn hướng xuống đất, quai hàm căng chặt: "Tiểu Hưởng không nghe tôi, lén chạy về nước. Tôi chỉ có thể sắp xếp nó ở Đông Thành, nơi đó đủ chợ búa, vàng thau lẫn lộn, thích hợp ẩn náu. Nhưng tôi đã đánh giá thấp Sầm Cảnh Mạt."
Tóc mái của Giao Bạch bị gió thổi tung lên, vết sẹo ẩn bên dưới lộ ra giữa trời sáng, cậu cũng không che đậy: "Kiện phụ Thiên Tinh A đâu? Cậu ta không đeo à?"
Hỏi xong, khóe miệng cậu khẽ giật. Chỉ cần Sầm Cảnh Mạt biết sợi dây chuyền trông có vẻ bình thường trên cổ Úc Hưởng là Thiên Tinh A, hắn sẽ dễ dàng giải quyết món đồ đó. Tháo xuống vứt lung tung là được.
Úc Lĩnh đang nhìn vết sẹo trên trán Giao Bạch, hàng mày rậm sắc nét của hắn chau lại liên tục.
Giao Bạch đứng dậy: "Muốn tìm em trai anh thì theo tôi."
Hơi thở Úc Lĩnh thêm nặng nề: "Cậu muốn giúp tôi à?"
"Không tính." Giao Bạch sợ Úc Lĩnh hiểu lầm nên đưa ra đáp án này. Cậu thầm nhủ, tôi chủ yếu là vì chính tôi, tôi có định vị tự động tìm kiếm máu chó, nơi máu chó nồng đậm nhất chắc chắn có em trai anh.
Giao Bạch thoáng thấy điều gì đó, đột nhiên đá văng Thích Hoài ngồi dưới đất ra.
Một mảnh vỡ vật liệu xây dựng từ xa xẹt tới, xuyên qua luồng không khí đang quay cuồng, sượt qua ống quần Thích Hoài, đập mạnh xuống chỗ anh ta vừa ngồi, để lại một cái hố, bụi bặm bắn tung tóe.
Nếu Thích Hoài vẫn ngồi đó, có lẽ anh ta đã bị mảnh vỡ kia cắt mất một miếng thịt. Mọi người toát mồ hôi thay anh ta.
Cái chân Giao Bạch đá Thích Hoài không khỏi bị chuột rút, Chương Chẩm đang định cõng cậu thì một giọng nói vang lên, "Để tôi làm đi."
Chương Chẩm muốn từ chối, song Giao Bạch vỗ nhẹ lưng anh rồi cười nói với Úc Lĩnh: "Vậy đã làm phiền anh rồi."
Úc Lĩnh im lặng giắt khẩu súng sau thắt lưng, sau đó quỳ gối khom lưng trước Giao Bạch.
Cơn cuồng phong sắp đi ngang qua đây, bóng dáng của nó đang tiến đến, phô trương uy thế. Tiếng súng vẫn còn tiếp tục, hòn đảo đã hoàn toàn hỗn loạn.
Những tòa nhà bị nổ tung trước đó trở thành vũ khí giết người, đống đổ nát bị gió thổi tung lên, rơi xuống người ai thì nhẹ là chảy máu, nặng thì bỏ mạng.
Trong tiếng gió hú, nhóm của Giao Bạch gặp hai bóng người, một nam một nữ.
Người đàn ông bị thương, đang khó khăn đi lại với sự hỗ trợ của người phụ nữ. Gió quá mạnh, khiến họ cùng nhau ngã xuống đất. Người phụ nữ kéo người đàn ông đứng dậy, bước đi rồi lại ngã, cơ bản đi một quãng liền ngã một lần, cảnh tượng vừa xót xa vừa ngột ngạt.
"Cậu Bạch!" Sầm Dục hét lớn, trên khuôn mặt tràn đầy tuyệt vọng toát vẻ sự kích động khi trông thấy cứu tinh.
Giao Bạch: "..." Không phải Sầm Dục không rõ vướng mắc giữa cậu và người yêu của mình mà nhỉ, làm sao, cậu sẽ cứu chắc? Cậu là Bồ Tát à?
Sầm Dục nhận ra phản ứng của mình hơi buồn cười, song cô lại không màng đến lúng túng lùi bước. Bạn trai bị thương rất nặng vì bảo vệ cô, bọn họ cần viện trợ.
"Tôi đang định dẫn Dịch Triệt đến một đường hầm thoát hiểm." Sầm Dục tung ra lợi thế, "Các anh muốn đi cùng nhau không?"
Bàn tay Giao Bạch đặt trên vai Úc Lĩnh gõ một cái.
"Tôi không tra được đường hầm thoát hiểm." Úc Lĩnh hiểu ý, nêu lên quan điểm.
"Hòn đảo thuộc về gia đình tôi, tôi biết, tôi sẽ không lừa các anh." Sầm Dục khẩn thiết nói, "Lối đi kia tương đương với một con thuyền cứu sinh, có thể thông đến bến cảng, thật đấy, xin các anh hãy tin tôi!"
Mọi người nhìn cô gái trẻ bằng ánh mắt dò xét. Cô vẫn ổn, nhưng trên tay chân và má có vết trầy xước, còn người yêu thì rắc rối hơn, trên người anh có hai vết đạn bắn, tuy không trúng chỗ hiểm, song máu tiếp tục chảy nhiều thế này sẽ rất nguy hiểm.
Cô mời họ, là muốn có người giúp đỡ trong chuyến đi.
"Con đường không chỉ dẫn tới bến cảng, mà nó là trung tâm của hòn đảo, có thể dẫn đến rất nhiều nơi trên đảo. Nếu các anh cần, chờ đến nơi, tôi có thể vẽ ra cho các anh!" Giọng Sầm Dục sắp bị tiếng gió nhấn chìm, cô hét lên khàn khàn, cánh tay đỡ Dịch Triệt đang run rẩy, sắp đến cực hạn, "Mà còn có một lối vào cách nơi này không xa lắm!"
"Tôi chỉ có một yêu cầu, xin các anh giúp chúng tôi một tay ——" Sầm Dục rơi lệ.
"Không nói dối." Úc Lĩnh chú ý tới nét mặt của Sầm Dục.
Mọi người liếc nhìn nhau, thế thì đi thôi, đi xem rồi mới quyết định.
"Chính là chỗ này!"
Tư Minh Viện, Sầm Dục đứng trong căn phòng mà Giao Bạch đã ở. Dựa vào trí nhớ, cô tìm thấy cơ quan trên một khung tranh trên tường, thông qua chứng thực dấu vân tay trực hệ họ Sầm.
Sau bức tường xuất hiện một cánh cửa ngầm, từ từ mở ra.
"Các anh mau vào!"
Sầm Dục bước nhanh vào và hô lớn với những người đằng sau, "Nơi này tuyệt đối an toàn, chúng ta có thể xử lý vết thương trước..."
Còn chưa dứt lời, sắc mặt cô đột nhiên trở nên tái nhợt.
Cánh cửa ngầm sau lưng nhóm Giao Bạch đã đóng lại, không có tiếng động lớn nào, mà nhẹ nhàng tựa một tiếng thở dài.
Ngay lập tức, ánh sáng trước mắt họ chuyển từ nhạt nhòa sang sáng sủa.
Sầm Cảnh Mạt ngồi thoải mái trên chiếc ghế bọc lông mịn. Hắn vẫn mặc bộ quần áo ẩm ướt kia, mái tóc bạc cũng ướt rối tung, vết thương trên đầu không chảy máu, sợi tóc cứng lại thành từng túm, nhưng trông không có vẻ gì là chật vật mà rất tùy ý. Giờ đây hắn thư thái và thoải mái hơn bao giờ hết, như thể toàn bộ sinh mệnh thân thể đã được tái tạo lại.
Phía sau hắn đứng một hàng vệ sĩ.
Một vệ sĩ trong số đó đang xách một người, hôn mê bất tỉnh, hơi thở yếu ớt, chính là Úc Hưởng.
Sầm Cảnh Mạt vắt chân, nhẹ nhàng nở nụ cười với Giao Bạch: "Đến rồi à?"