Bầu không khí trong siêu thị có điểm lạ.
Ông chủ không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, tự đi bận việc của mình.
Giao Bạch lau giọt máu trên ngón tay, tầm mắt vẫn rơi trên người Tề Tử Chí.
Gần hai năm không gặp, khuôn mặt bị bỏng nát của tên đại ngốc này đã được chỉnh sửa không nhìn ra dấu vết, trông khác hẳn so với trước đây.
Còn mất trí nhớ.
Sau khi vào nhóm, những người bạn online sẽ không có thông báo. Nếu không phải vì cảm thấy quen thuộc, Giao Bạch sẽ không nhìn lâu hơn, phát hiện người đàn ông xa lạ bước đi không vững vàng, do đó đi kiểm tra tình huống tổ nhóm trong tài khoản.
Thiếu chút nữa coi thành người qua đường Giáp.
Độ cong bên mép Giao Bạch càng lớn hơn, tràn ngập ác ý.
Người đàn ông nhíu mày: "Cậu quen tôi à?"
Giao Bạch còn chưa đáp lời, bên ngoài siêu thị đã truyền đến một loạt tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất giòn vang, từ xa đến gần, kèm theo một tiếng kêu to: "Dịch Triệt!"
Thanh âm khẩn trương giống tiếng bước chân, để lộ sự hoảng loạn.
Giao Bạch lướt qua Tề Tử Chí, nhìn ra cửa. Cậu trông thấy một người phụ nữ đang nhanh chóng đi vào, lúc đối diện với cậu thì thoáng sửng sốt, chỉ trong chớp mắt.
Nhưng Giao Bạch bắt được.
Người phụ nữ bước vào siêu thị biết cậu, đây không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là, cậu cũng cảm thấy đối phương quen mắt.
Đôi mắt phượng kia...
Trong đầu Giao Bạch chợt hiện lên một khung truyện tranh, một bóng người, cậu mở to mắt, người phụ này chẳng phải là em gái Sầm Cảnh Mạt đó sao!
Tên gì thì Giao Bạch không nhớ ra, cậu chỉ nhớ cô từng xuất hiện trong "Gãy Cánh" mấy lần, lần cuối cùng là trên đường phố nước ngoài, thông qua miệng của cô để thông báo tin qua đời của Sầm Cảnh Mạt.
Giọng điệu châm chọc, vặn vẹo phẫn hận phù hợp với tính cách thiết lập không ưa Lễ Giác của cô. Cuối cùng cô đã khiến Lễ Giác hổ thẹn đầm đìa nước mắt vì anh trai mình.
"A Dục."
Tề Tử Chí, cũng là Dịch Triệt, xách túi mua sắm nhanh chân đón người phụ nữ, lướt ngang qua Giao Bạch, chân không ngừng bước.
Sầm Dục kéo tay Dịch Triệt, hạ giọng: "Anh lên xe trước đi, em mua ít đồ."
"Em còn cần mua gì nữa?" Dịch Triệt nói, "Anh chờ em."
"Không cần đâu." Sầm Dục dịu dàng, "Anh lên xe đi, em đi dạo, một lát sẽ trở về."
Sầm Dục đẩy bạn trai ra, xác định anh đã đi xa, bấy giờ mới nhìn thanh niên đang phía đứng đang đứng trước mấy lẵng hoa. Cô chỉ tay vào một cái kệ, hỏi: "Có thể qua đó nói chuyện được không?"
Cô biết ánh mắt của mình đã bại lộ khi vào siêu thị, cũng nhìn ra thanh niên đã phát hiện thân phận của bạn trai mình. Tuy rất kinh ngạc trước sự nhạy cảm và sắc bén khác hẳn người thường của đối phương, nhưng cô quyết định tận dụng tình hình.
Song đương sự không chịu.
"Tôi muốn trò chuyện với cậu về anh cả của cậu." Sầm Dục nói với thanh niên phớt lờ cô.
Lúc này Giao Bạch phản ứng lại, cậu cười nhạo: "Này cô, chắc cô nhận lầm người rồi, tôi là trẻ mồ côi, không cha không mẹ, không có anh em."
Gương mặt trang điểm nhẹ nhàng tinh tế của Sầm Dục thoáng hiện vẻ lúng túng, rất nhanh chóng bị cô che giấu. Cô tự nhiên nói rằng: "Tôi là bác sĩ tâm lý của anh cả cậu. Sóng điện não của anh ấy bị chia thành hai tầng."
Giao Bạch tặc lưỡi, hóa ra không phải mất trí nhớ, mà là phiên bản nâng cấp của một kẻ nhu nhược không muốn đối mặt với hiện thực, phân liệt rồi.
Niềm vui trả thù ác ý vốn đã nảy sinh bỗng chốc biến mất hoàn toàn, Giao Bạch mất hứng.
"Anh ấy có hai nhân cách, một người tên là Dịch Triệt, có trải nghiệm trưởng thành lành mạnh và hoàn chỉnh, tính cách ấm áp, có tu dưỡng, giống như những gì cậu vừa thấy. Còn bản ngã Tề Tử Chí của anh ấy, chán chường sa sút cực độ, có khuynh hướng chống đối xã hội, bị đàn áp bởi một số lượng lớn thuốc đặc hiệu, đã rất lâu không ra ngoài." Sầm Dục đẩy chiếc vòng tay đôi trên cổ tay, thở dài, "Chúng tôi vẫn luôn sinh sống ở nước ngoài, lần này về nước là để tham dự đám cưới của anh tôi. Tôi vốn không định dẫn anh ấy theo, nhưng người nhà muốn nhân cơ hội gặp anh ấy một lần, bất đắc dĩ mới trở về."
"Đến lúc đó cậu sẽ có mặt cùng vị họ Thích kia nhỉ? Gặp cậu trước cũng tốt." Giữa chân mày Sầm Dục chứa vài phần vui mừng, "Ít nhất hoàn cảnh thế này tốt hơn nhiều so với ở nhà họ Sầm đông đúc hỗn tạp."
Giao Bạch khẽ nhướng mày, tính cách thiết lập và thuộc tính của người phụ nữ này không giống nguyên tác, là trải nghiệm yêu đương khiến cô thay đổi, trong mắt của cô không có sự kiêu ngạo của thiên kim đại tiểu thư, chỉ lắng đọng hạnh phúc bình thường.
Bạn trai nhân cách phân liệt, chẳng phải tương đương với buộc một quả bom không hẹn giờ ở bên mình hay sao, thế cũng có thể hạnh phúc được? Giao Bạch khó hiểu.
"Anh trai tôi không biết Dịch Triệt chính là con trưởng họ Tề sống chết không rõ, trong nước cũng không ai biết." Sầm Dục khẩn cầu, "Hy vọng ở tiệc cưới, cậu hãy xem anh ấy thành người xa lạ, khống chế biểu cảm và ánh mắt một chút, đừng để lộ sơ hở thu hút sự chú ý của những người khác. Anh ấy không thể tiếp xúc quá nhiều với cậu, không thể có chút hoài nghi nào, nếu không sẽ làm bản ngã của anh ấy..."
Giao Bạch lên tiếng ngắt lời: "Nói xong chưa?"
Sầm Dục không bị nhiễu loạn tiết tấu, cũng không tức giận, cô tiếp tục: "Năm ngoái nhà họ Tề suy tàn, Dịch Triệt bắt cóc cậu lên tàu, làm một vài chuyện sai lầm, thương tổn cậu, cũng suýt khiến cậu mất mạng. Tôi biết những chuyện này từ chỗ anh hai. Sai lầm lớn đã được tạo thành, thời gian không thể quay trở lại, tôi thay anh cả cậu xin lỗi cậu."
Giao Bạch lạnh mặt, ở đây cần sử dụng một câu lời thoại kinh điển, "Xin lỗi mà hữu dụng, thì cần cảnh sát làm gì".
Có thể không đòi lại những nỗi khổ từng chịu, song tha thứ thì là chuyện khác.
"Lạch cạch."
Móc kim loại của chiếc túi da được mở ra.
"Suy xét đến bệnh tình của Dịch Triệt, anh hai sợ bản ngã của anh ấy trỗi dậy, nên không nhận lại anh ấy. Hai anh em họ cũng không sống cùng nhau." Sầm Dục lấy từ trong túi ra một cuốn sổ cùng bút. Cô viết xuống hai dãy số, xé mảnh giấy đưa tới, "Số đầu tiên là của anh hai, trước khi về nước anh ấy dặn dò tôi, nếu gặp được cậu thì đưa phương thức liên lạc của anh ấy cho cậu. Có liên hệ anh ấy hay không, ngày nào liên hệ, đều tùy cậu."
Giao Bạch không tiếp nhận trang giấy.
Sầm Dục đặt trang giấy lên lẵng hoa: "Số thứ hai là của tôi, tôi là nhị tiểu thư nhà họ Sầm, mặc dù không sánh được anh tôi, nhưng trên tay vẫn có số cổ phần và tài nguyên nhất định. Nếu một ngày nào đó cậu có chỗ nào cần dùng tôi, thì có thể tìm tới tôi."
"Làm ơn đừng tiếp xúc với Dịch Triệt ở tiệc cưới." Sầm Dục nắm chặt chiếc túi hàng hiệu đắt tiền trong tay, khom người xuống trong bộ trang phục công sở cắt may cẩn thận, cúi đầu trước thanh niên.
Giao Bạch không khỏi xua tay, cười lạnh nói: "Sầm nhị tiểu thư, cô cứ trông chừng bạn trai cô, đừng để anh ta chủ động nói chuyện với tôi." Bằng không, mẹ kiếp ai biết nó sẽ đưa tới máu chó xưa cũ gì nữa.
Sầm Dục vui vẻ ra mặt: "Tôi biết rồi."
Ngoài cửa có người tiến vào, Sầm Dục vuốt tóc, tùy ý cầm lấy hai chai nước, thanh toán tiền rồi đi.
Thích Nhị không quan sát người phụ nữ rời khỏi, sự chú ý của anh ta đều tập trung vào những bông hồng của cậu Bạch, không biết Thích gia có thể nhận được mấy đóa.
Lúc đến Thích thị, trong tay Giao Bạch chỉ cầm một nhành hoa hồng.
Thích Nhị đằng sau che mặt như bị đau răng, cậu Bạch ngồi xổm ở lối vào siêu thị chọn hoa rất lâu, cuối cùng cũng mua được một bông. Anh ta nhớ lại vẻ mặt của ông chủ, miệng giật giật.
Thích Dĩ Lạo đang họp, Giao Bạch quen cửa quen nẻo chứng thực thân phận tiến vào văn phòng của hắn, liếc một cái liền trông thấy lọ hoa mới xuất hiện trên bàn làm việc.
Giao Bạch: "..."
Dáng lọ thon gọn, thích hợp để cắm một cành hoa, kết hợp với nhau rất có không khí.
Mấy chục giây sau, một bông hồng bị ném vào.
Giao Bạch tháo khẩu trang và mũ, cởi quần áo chống nắng. Sau đó cậu nhắm mắt lại, xịt một ít thuốc lên vùng mắt bị ngứa.
"Cậu Bạch, chủ tịch bảo tôi dẫn cậu tới phòng họp." Thư ký số hai cầm quả đào đã rửa sạch đi vào.
Giao Bạch nhận quả đào ướt gặm một miếng: "Chắc tôi không đi đâu."
Thư ký số hai là một thanh niên tuấn kiệt thuộc bàng hệ họ Thích, Thích Hoài. Anh ta mới về nước cách đây không lâu, có khuôn mặt sang, mắt một mí, dáng mắt dài, tỉ lệ cơ thể không kém cạnh người mẫu trong tạp chí. Lúc này anh ta không thuyết phục lan man dài dòng, cũng không rời đi, thái độ kiên quyết cứng nhắc.
Giao Bạch nhìn thư ký số hai, nghĩ về Trần Nhất Minh, gã vẫn đang trốn tránh nguy hiểm ở một nơi nhỏ bé cách thương trường hàng trăm nghìn dặm.
Gần đây có hai thành viên trong đội công nghệ đen của Thẩm Nhi An ra ra vào vào ở chỗ Thẩm Ký, nguyên nhân là vì tài khoản năm năm nay của Thẩm thị bị điều tra ra có vấn đề, có món tiền không rõ tung tích.
Chưa biết chừng Thẩm Ký thật sự không biết chuyện này, số tiền bị Trần Nhất Minh tiện thể lấy đi. Dù sao gã cũng không tự đại huênh hoang nổ tung trời như ông chủ của mình.
Ông chủ hãm sâu trong vũng bùn, nhưng một tên thuộc hạ như Trần Nhất Minh lại có thể thoát thân, khả năng phán đoán tình hình của gã là thứ người thường không thể so sánh được.
Nghe thấy một tiếng thở dài, Thích Hoài đẩy chiếc kính gọng mảnh trên sống mũi, vô thức ngẩng đầu lên, bắt gặp một ánh mắt sáng ngời sống động.
Gò má Giao Bạch chốc chốc lại phồng lên động động, hàng mày đôi mắt thuần khiết vô hại thoảng mùi thuốc hơi nhướng lên: "Bề ngoài của anh thích hợp phát triển ở giới thời trang, tiến vào giới tài chính thật sự lãng phí."
Khuôn mặt trắng trẻo đặc trưng dễ nhận của Thích Hoài ửng đỏ.
Giao Bạch nhanh chóng gặm hết quả đào còn sót lại, với lấy hộp khăn giấy trên bàn, rút ra một tờ để lau miệng, sau đó ném đi rồi đổi một tờ khác lau nước đào giữa các kẽ tay: "Đi thôi, đưa tôi đến phòng họp."
Đôi mắt sau tròng kính của Thích Hoài toát vẻ kinh ngạc.
"Tôi không đi, anh có thể báo cáo kết quả nhiệm vụ à?" Giao Bạch tùy ý nói xong, phát hiện gương mặt sang chảnh trước mắt đỏ bừng giống quả đào cậu vừa ăn xong. Đầu lưỡi dính hương ngọt ngào của cậu bật vào hàm răng phát ra tiếng chậc chậc, lão biến thái tìm thư ký từ đâu ra đấy, như con gái.
Giao Bạch tiến vào phòng họp. Dưới ánh mắt chăm chú không mấy ngạc nhiên trước chuyện kỳ lạ của các giám đốc điều hành, cậu đi đến chiếc ghế trống trước bàn hội nghị ngồi xuống, mỉm cười nhìn Thích Dĩ Lạo phía trên.
Suốt khoảng thời gian này, Thích Dĩ Lạo làm việc đều gọi cậu theo, lúc nhàm chán cậu lật xem rất nhiều tài liệu của Thích thị, cũng từng xuất hiện lên tiếng trong video họp, bất giác quen biết với những quản lý cấp cao.
"Tiếp tục." Thích Dĩ Lạo đan hai tay gõ mặt bàn.
Quản lý cấp cao trước màn hình lớn trả lời, ông hắng giọng, chỉnh lại bộ vest và tiếp tục nói không ngưng nghỉ.
Thích Dĩ Lạo nghe rất nhập tâm, không nhìn Giao Bạch.
Nhưng một khi Giao Bạch lướt điện thoại, phía trên lại ném tới ánh mắt tràn ngập uy nghiêm. Cậu chỉ còn cách... Lén mất tập trung trong khi đang lên lớp.
Chân dưới đáy bàn bị đụng vào, Giao Bạch quay đầu nhìn giám đốc điều hành bên cạnh.
Giám đốc điều hành là một ông chú mập, ông nháy mắt với Giao Bạch. Mất một lúc Giao Bạch mới đọc hiểu ý ông, ánh mắt liếc xuống.
Bức thư của ông chú mập đã được chuyển đến từ lâu, nhưng Giao Bạch chống cả hai tay lên bàn, không có ý định duỗi ra. Cậu dùng khẩu hình nói: Giờ học không truyền giấy.
Nhóm quản lý cấp cao đang lật giấy tờ xung quanh nhạy bén chuyển mắt một cái, tất cả đều lén lút nhìn về hướng đó.
Bút máy giữa ngón tay Thích Dĩ Lạo lưu lại một vệt đen trên giấy, hắn ngước mắt: "Có chuyện gì?"
Thấy chủ tịch nhìn sang, chú mập không còn cách nào khác đành phải cầm tờ giấy đứng dậy: "Chủ tịch, con gái tôi rất thích cậu Bạch, nó cứ nói mãi với tôi. Ban nãy tôi không kìm được, kích động viết wechat của con gái tôi xuống, muốn để cậu Bạch kết bạn với nó."
Không đợi Thích Dĩ Lạo mở miệng, Giao Bạch đã nhịn không được mà nêu câu hỏi: "Con gái của chú biết tôi là ai sao?"
Chú mập thành thực gật đầu: "Nó là fan của cậu."
Trên mặt Giao Bạch đầy vẻ không dám tin tưởng, tôi còn có fan? Tôi? Tôi ấy hả?
Chú mập xấu hổ khụ một tiếng: "Nó đọc được bài báo về thành tựu cá nhân đáng nể của cậu trên weibo, cảm thấy cậu sống rất truyền cảm hứng, là tấm gương của nó."
Giao Bạch: "..."
Cảm nhận được ánh mắt trêu tức của Thích Dĩ Lạo, Giao Bạch híp mắt trừng hắn, cười cái rắm!
Sự kiện gián đoạn ở phòng họp dẫn đến tình tiết tiếp theo là, khi ngồi ở nhà hàng ngoài trời, Giao Bạch vẫn đang lướt weibo.
Bài báo về thành tích cá nhân của cậu lần đầu tiên xuất hiện vào nửa tháng trước, do một blogger rất có tiếng tăm tung ra, nội dung nửa thật nửa giả, khoa trương kể cậu đấu trí đấu dũng ở chốn hào môn thế nào, còn nhét thêm phân đoạn chiến tranh thương mại mà cậu không tham dự, ca ngợi sự kiên cường bất khuất của những con người nhỏ bé.
Nó thực sự khiến cậu trở thành một nhân vật đại diện tích cực giàu chí tiến thủ, nhận được rất nhiều lời khen ngợi và ủng hộ từ thế giới bên ngoài.
Bần dân vươn mình, tự mang năng lượng tích cực.
Thích Dĩ Lạo ngồi trên sofa có hoa văn màu xám trắng, vắt chéo chân, gập ngón tay gõ chiếc bàn gỗ phục cổ mấy lần: "Đừng lướt nữa."
Giao Bạch không lướt nữa, cậu ngó quanh bốn phía, đồ đạc trên tầng cao nhất của nhà hàng hầu như đều được làm bằng gỗ, kể cả mái che trên đầu
Trên mỗi bàn ăn đều có chậu hoa, những ngọn nến thắp sáng trong lồng thủy tinh, xung quanh có rất nhiều thực vật. Không xa bên trái còn có nguyên một kệ đựng đồ, với những hàng dây thường xuân xanh mướt um tùm.
Ăn uống ở đây rất thoải mái.
Dưới đèn chùm, Giao Bạch hai tay chống cằm nhìn Thích Dĩ Lạo đung đưa rượu vang trắng trong bình rượu. Hơi lạnh bay ra bị gió thổi tạt về phía cậu, hóa thành sương trắng, tan vào lỗ chân lông của cậu.
"Lại là một mùa hè, thời gian trôi nhanh thật." Giao Bạch ném ra một chủ đề không hề có chút dinh dưỡng nào, "Em đã hai mươi mốt rồi mà còn chưa lên đại học, vội chết mất." Không đúng, mình và Tề Sương là sinh đôi khác trứng, vậy tuổi thật của mình cần phải nhỏ hơn bây giờ một tuổi, hai mươi.
Hai mươi còn chưa lên đại học, vẫn vội như thường.
"Tháng Chín em có thể lên đại học." Trên khuôn mặt tăng thêm ít thịt của Chương Chẩm tràn đầy bất đắc dĩ, "Vấn đề là em học y, cử nhân cùng thạc sĩ tám năm, nếu như tiếp tục học lên..."
Giao Bạch nói: "Em không học tiến sĩ."
"Thế sau khi hoàn thành thạc sĩ, em phải thực tập đào tạo nội trú." Chương Chẩm nói ra tư liệu mà anh tra được, "Kiểm tra, trực ca, kiểm tra, trực ca, cứ tuần hoàn như vậy."
"..." Giao Bạch duỗi cổ kêu to, "Thức ăn đâu, làm sao còn chưa lên?"
Chương Chẩm vỗ đầu em mình, nhưng lời là hỏi Thích Dĩ Lạo: "Anh ba, Bạch Bạch tốt nghiệp trường Y xong, ở Tây Thành có bệnh viện nào mà em ấy có thể vào không?"
Giao Bạch vừa định nói mình không thể đi cửa sau, thì nghe Thích Dĩ Lạo cho một câu: "Học xong nói sau."
"Mỗi ngành nghề đều có những khó khăn, thử thách riêng." Thích Dĩ Lạo lau ngón tay bằng khăn lau khử trùng, "Tôi làm chủ tịch, một tháng qua không ngủ được mấy giấc ngon."
Giao Bạch liếc hắn: "Nhưng anh kiếm được rất nhiều."
Thích Dĩ Lạo lau sạch tay, lấy một quả cà chua bi trong đĩa trái cây ăn, thần sắc khổ não: "Tôi không có khái niệm về tiền."
Giao Bạch đen mặt, hô: "Thức ăn đâu? Rốt cuộc có lên không hả?!"