Cậu "soạt" đứng dậy khỏi xe lăn, toàn bộ chăn trên đùi và những hạt giống hoa còn chưa gieo xong rơi xuống đất.
Vai chính công trong nguyên tác có tính cách này, nặng tâm sự cũng không nói ra, cất giữ hết trong lòng, cất đầy liền dọn chỗ bằng cách ngược đãi vai chính thụ.
Hiện tại thay đổi chút chút, đã xem như không tồi rồi.
Không tức giận.
Mình không tức giận.
Ông đây không tức giận cái đờ mờ!!!!
Từng luồng từng luồng lửa dâng trào từ lòng bàn chân Giao Bạch, xuyên qua tay chân toàn thân cậu rồi xông thẳng vào trong tim. Cậu chửi thề, vỗ mạnh xuống tay vịn xe lăn. Nếu chỉ là người trên giấy đơn thuần, thích làm gì thì làm, liên quan quần què tới cậu.
Thái độ của ông đây không nên thay đổi, một người làm công khổ cực, nhập tâm vào thế giới truyện tranh này làm gì, làm gì làm gì? Gảy bàn tính làm nhiệm vụ, hoàn thành thì rút lui, tất cả chủ yếu là lợi dụng, tại sao phải quan tâm những thứ khác? Cút mẹ nó đi.
Tìm khổ để chịu, quả thực chính là tự ngược!!!
"Mịa." Gò má Giao Bạch đỏ bừng vì bực bội. Cậu hít sâu vài hơi, tốt, trút giận xong rồi, cảm xúc tiêu cực được xử lý tạm ổn, đã bình tĩnh lại.
Không thể gạt bỏ tất cả vì một cục phân cá biệt được, vẫn đáng giá.
Đối với những trả giá của cậu, có người hồi báo tương đương hoặc thậm chí gấp đôi gấp ba, cũng được cậu thay đổi quỹ đạo cuộc sống dưới chân họ.
Người trong danh sách, ngoài danh sách đều có.
Và một số, mặc dù xuất hiện hiện tượng ngoan cố, giống kết sỏi, khó tan chảy, song cậu vẫn muốn thử vì không cam lòng. Uổng công một hồi để làm gì chứ.
Biết đâu tình huống không tệ như cậu tưởng tượng.
"Cậu Bạch, Thích gia đã tan tầm trở về sớm, cậu..."
Phía sau vang lên giọng Thích Nhị, Giao Bạch ngồi trở lại xe lăn. Cậu dùng chân móc chăn lên, phủi phủi bụi đất bên trên: "Tôi không sao, anh ấy đến đâu rồi? Đẩy tôi qua đó."
Hoàng hôn hôm ấy, một chuyện hi hữu đã xảy ra ở Lan Mặc Phủ —— Cậu Bạch muốn ra cửa chờ Thích gia.
Mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, còn đứng ngây ra đó làm gì, chụp ảnh lưu niệm thôi!
Nhưng họ không biết rằng, thứ mà họ cho là lãng mạn, trên thực tế cậu Bạch chờ Thích gia là nhằm dỗ người để dễ làm việc.
Giao Bạch nói với Thích Dĩ Lạo là mình phải tới Nam Thành.
Không phải muốn, là phải.
Đã quyết định xong, thông báo một tiếng, mà không phải thương lượng dò hỏi.
Giao Bạch chỉ dám thể hiện thái độ tùy hứng dành cho người nhà với một mình Thích Dĩ Lạo. Cậu lấy cớ đẩy Chương Chẩm có trạng thái không ổn định đi, sợ kích thích đối phương.
Gió rất nhẹ nhàng. Giao Bạch chờ đợi, không chờ được câu trả lời của Thích Dĩ Lạo, cậu bèn ngẩng đầu lên.
Thích Dĩ Lạo quay lưng về phía vùng trời ráng đỏ, mái tóc đen chải ngược ra sau, lộ ra chân mày sâu thẳm trưởng thành. Hắn mặc một thân âu phục thắt cà vạt nghiêm cẩn, như vừa ra khỏi một cuộc họp, quanh thân là sự tao nhã lịch thiệp mà không mất vẻ uy nghiêm.
"Tháng Chín năm ngoái, khi nhập học đại học, em phải về quê, cũng nói là bận việc, A Chẩm không hiểu không đồng ý." Thích Dĩ Lạo nhìn xuống chàng trai trên xe lăn, "Tôi nói với cậu ấy, em là người trưởng thành, có thể chịu trách nhiệm về hành động của mình. Em đi, nhất định có lý do của em."
Giao Bạch cười nhe răng nanh: "Vậy lần này..."
"Không được." Thích Dĩ Lạo rất hiếm khi tỏ ra lạnh lùng với cậu.
Giao Bạch hạ khóe miệng xuống.
Một nhóm vệ sĩ họ Thích trốn sau bụi cây thấy tình huống không ổn, hoàng đế không vội thái giám đã gấp.
Một ánh mắt lạnh nhạt không kiên nhẫn quét tới, tất cả bọn họ rút lui.
Tâm trạng tốt của Thích Dĩ Lạo khi trở về nhanh chóng giảm mạnh. Hắn lấy hộp thuốc lá ra, rút điếu thuốc, không châm lửa mà chỉ ngậm bên môi, hàm răng nghiến đầu thuốc.
Trong cuộc họp thường niên năm ngoái, công ty đều đợi người nhà của hắn. Hắn suy xét thấy sức khỏe của thanh niên không tốt nên không dẫn theo.
Ngày hôm nay tan làm sớm, thư ký số một vô tình hoặc cố ý nói rằng nhóm chat công ty rất náo nhiệt. Trên đường về nhà, hắn dùng tài khoản của A Chẩm vào nhóm xem thử.
Quả thực là náo nhiệt, cũng đang thảo luận chủ tịch vội vã tan tầm, có phải là sắp đi hẹn hò không.
Vốn định dẫn người ra ngoài ăn vào buổi tối...
Thích Dĩ Lạo ngồi xổm xuống, nhặt lên một hạt giống hoa bên cạnh chiếc giày da, đặt trong lòng bàn tay chàng trai. Hắn chống một đầu gối trên đất, ngẩng đầu nhìn, "Em là người trưởng thành, tâm trí cũng kiên cường hơn hầu hết mọi người, có thể gánh chịu hậu quả do bất kỳ lựa chọn nào mang đến, nhưng người bên cạnh em không chịu nổi đâu. Hiểu ý chú nói không?"
Giao Bạch nắm chặt hạt giống hoa, trầm mặc hồi lâu: "Em không tới Nam Thành nữa."
Thích Dĩ Lạo ngước nhìn cậu, an tâm và chăm chú: "Ngoan."
"Anh ba, anh giúp em liên lạc với Thẩm Nhi An đi, cậu ta cúp điện thoại của em, em không liên lạc được." Giao Bạch lấy đi điếu thuốc bên môi Thích Dĩ Lạo, ngắm nghía nói, "Anh thay em chuyển lời cho cậu ta, bảo cậu ta dẫn người tới chỗ em."
"Cậu ta biết em đang nói đến ai." Giao Bạch dựa lưng vào xe lăn.
"Người hàng xóm kia của em à?" Thích Dĩ Lạo cau mày.
Giao Bạch vội vàng che lại đôi môi nhạt màu của hắn: "Nhỏ giọng thôi, đừng để anh trai em nghe thấy!"
Tiếng cười tản mạn tràn ra giữa các kẽ tay.
Giao Bạch không thu tay. Cậu trừng Thích Dĩ Lạo, hạ thấp giọng: "Không sai, chính là Lễ Giác."
"Em không muốn truy cứu chuyện đã qua, anh ba, anh cũng đừng quan tâm, được không?" Lần đầu tiên Giao Bạch đối mặt với Thích Dĩ Lạo bằng giọng điệu vừa mạnh mẽ lại vừa bất lực, còn hơi chán nản.
Lão biến thái, thân tín Chương Chẩm của anh đã cứu Lễ Giác một lần, anh là người duy nhất không dính dáng gì tới Lễ Giác. Trong số những vai phụ đông người hâm mộ suốt bộ truyện tranh, mỗi anh là ngoại lệ. Anh không bị ảnh hưởng bởi hào quang nhân vật chính của Lễ Giác, cũng không tranh quyền đoạt thế với một vai chính khác là Thẩm Nhi An, mà là rút lui nhường đường. Anh nhất định phải tiếp tục kiên trì, đừng thay đổi.
Quan trọng nhất là, sống lâu chút.
Giao Bạch đối diện với Thích Dĩ Lạo. Có thể trả thù những người khác, song vai chính thụ Lễ Giác thật sự không được. Vai chính công Thẩm Nhi An cũng vậy.
Bất luận ai muốn đối phó với họ, người chết sẽ là đối thủ hoặc những người xung quanh họ.
Bọn họ đều bất tử.
Tự chấm dứt bản thân cũng không thể, nếu không Lễ Giác sẽ không làm chuyện điên rồ trong tâm trạng lẩn quẩn nhiều lần, mà lần nào cũng bị ngăn cản, lần nào cũng cuồn cuộn sóng gió máu chó.
Giọng Giao Bạch rất nhẹ, cậu nói cho Thích Dĩ Lạo, cũng nói cho bản thân: "Thật đấy, đừng quan tâm, quên đi thôi."
Trong tròng mắt đen láy sáng ngời của chàng trai, Thích Dĩ Lạo nhìn thấy bản thân lớn hơn mười mấy tuổi, già rồi. Hắn ho khan vài tiếng: "Được, không quan tâm."
"Không thể để anh trai em biết thông tin về Lễ Giác." Giao Bạch cắn chặt điếu thuốc, cắn ngập răng vào dấu răng Thích Dĩ Lạo lưu lại.
Hơi thở Thích Dĩ Lạo trở nên nặng nề, bắp thịt dưới ống quần lập tức căng lên.
Kiềm chế.
Thích Dĩ Lạo xoay người lấy xẻng, đào một cái hố, gieo tất cả các hạt giống hoa rơi rải rác trên mặt đất.
Hắn bận rộn xong quay đầu lại, người trẻ tuổi vẫn đang hôn ướt át điếu thuốc.
Thích Dĩ Lạo ném xẻng xuống đất, da đầu đau nhức.
Giao Bạch đã yên lặng ngẩng nhìn trời hồi lâu, nhiệt độ sôi trào bên tai cũng dịu bớt rất nhiều. Lúc trước cậu vô thức cắn điếu thuốc, cắn cũng đã cắn rồi, chắc chắn không nhổ nó ra, nhất định phải hút điếu thuốc này.
Vì thế cậu nhích lại gần, cắn điếu thuốc động hai lần: "Anh ba, em không có bật lửa, giúp em châm chút đi."
Thích Dĩ Lạo khàn khàn nói: "Đây là lần thứ mấy em hút thuốc của tôi rồi?"
"Nhớ cái này làm gì." Giao Bạch lúng búng, "Dù sao em cũng chưa từng hút của ai khác."
Dứt lời, Giao Bạch đặt tay lên mí mắt, che lại.
Phần thịt mềm trên cằm được xoa nhẹ.
Bên tai có tiếng kim loại vang.
Tiếp theo là, mùi thuốc lá châm lửa cháy lên.
Một đốm lửa, kéo theo một làn khói, một kết giới hình tròn bao phủ lấy hai người, cách ly họ với thế giới thật thật giả giả này.
Tay Giao Bạch vẫn đang che kín hai mắt, cậu hút thuốc trong kết giới: "Anh ba, đừng quay đầu liền quên chuyện anh đã đồng ý với em đấy nhé."
Dì Liễu phát lạnh toàn thân co rụt ở góc chết của camera, bà cầm điện thoại trong tay, vừa chụp một bức ảnh gửi cho ai đó.
Màn hình nhanh chóng tối xuống, lịch sử gửi đi cũng bị xóa.
Sự tình không đơn giản như Giao Bạch tưởng. Tối ấy Thích Dĩ Lạo gọi cho Thẩm Nhi An, chuyển lời của Giao Bạch, nhưng Thẩm Nhi An không thừa nhận người ở chỗ y.
Thích Dĩ Lạo vận dụng các nguồn lực để điều tra tất cả các nơi ở của Thẩm Nhi An, thậm chí còn phái người theo dõi y.
Giao Bạch muốn nhìn thấy Lễ Giác càng sớm càng tốt, cậu không chờ được.
"Anh ba, tốt nhất là em tự mình đến Nam Thành một chuyến, em đi máy bay, đi nhanh về nhanh." Giao Bạch kéo bùa hộ mệnh trên cổ cách lớp quần áo, cau mày nói. Thẩm Nhi An không thừa nhận, không dám thừa nhận, vậy chỉ có thể để người lúc trước lắng nghe được lời hứa là cậu tới đó.
Luồng không khí trong thư phòng đột nhiên đóng băng.
Thích Dĩ Lạo không ngừng động tác gõ bàn phím, thoạt trông hắn không có gì khác thường, lúc làm việc trên còn bưng tách cà phê uống một hớp.
Nhưng con mèo máu há cái miệng đẫm máu, nhe răng, dựng râu mép.
Nó phẫn nộ đến mức cơ thể nhỏ bé của nó run lên, nhưng đôi mắt vàng kim lại nhìn thẳng về hướng này.
Giận thì giận, song vẫn đang mong chờ một điều gì đó.
"..." Giao Bạch lấy điện thoại ra kiểm tra chuyến bay, "Vẫn kịp chuyến bay trễ nhất, anh đi cùng em đi."
Tiếng vang lạch cạch lạch cạch dừng lại.
"Đi cùng em, có thể." Thích Dĩ Lạo dựa bờ vai rộng lớn sau. Hắn day mi tâm, hiền hòa lịch sự, "Tâm trạng của chú không tốt, em cho chú cắn một cái."
Giao Bạch câm nín. Được lắm nha lão biến thái, còn đàm phán điều kiện! Chẳng phải là anh muốn theo em, em cho anh cái thang để anh đi tới chỗ em sao???!
Thích Dĩ Lạo thở dài: "Không được à?"
Giao Bạch xoay đầu ra sau trợn trắng mắt, sau đó quay lại, cười tủm tỉm đáp: "Được."
"Nhưng mà, chú à," Lần đầu tiên Giao Bạch gọi Thích Dĩ Lạo như vậy, cố tình kéo dài âm điệu, "Tâm trạng không tốt là cắn người, thói quen này không hay đâu."
"Thói quen không hay." Thích Dĩ Lạo cất laptop đi, "Nhưng cũng không phải là cứ tâm trạng không tốt liền cắn, tôi chỉ từng cắn một lần."
Giao Bạch không lên tiếng nữa.
Khi khởi hành, sau gáy Giao Bạch có thêm một vết cắn, da thịt xung quanh phiếm đỏ, do bị ngậm cắn ra.
Nếu đây là ABO, vậy cậu tương đương với bị ký hiệu lâm thời, chậc.
Không biết Thích Dĩ Lạo có thể gặm hai chữ "Kiềm chế" nhẫn nhịn bao lâu, cậu thì sắp không được rồi, để xem ai sổ lồng trước.
Sau đó sẽ ra sao,
Không biết, đi bước nào hay bước nấy đi.
Giao Bạch lên máy bay liền nằm, ngủ một mạch tới khi máy bay hạ cánh.
Chương Chẩm không theo cùng, anh bị phái đến nơi khác. Giao Bạch tin tưởng Thích Dĩ Lạo, nếu hắn có thể làm Chương Chẩm rời đi, vậy chắc chắn đã sắp xếp một cái cớ ổn thỏa.
Chuyến đi lần này vô cùng giản lược, vì đề phòng động tĩnh quá lớn, Thích Dĩ Lạo không dẫn theo vệ sĩ. Hắn mặc quần áo bình thường, đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai.
Trai đẹp luôn có cả khuôn mặt lẫn hình thể, dẫu bị che mặt thì vẫn đẹp trai phát sáng như thường.
Đặc biệt là với kinh nghiệm và địa vị đạt đến mức độ nhất định, sức hấp dẫn gợi cảm trầm ổn được toát ra từ mỗi hành vi cử chỉ.
Giao Bạch ngồi trên xe lăn, lắc lắc chiếc chìa khóa bé trên chiếc móc khóa, xoay một vòng rồi lại một vòng. Cậu đang nhìn Thích Dĩ Lạo từ chối người đẹp thứ tư đến gần.
Mỹ nữ là người nước ngoài, nói ngôn ngữ nào đó mà Giao Bạch nghe không hiểu.
Không biết Thích Dĩ Lạo đã nói với cô điều gì, cô kinh ngạc che miệng, một đôi mắt xanh biếc nhìn thẳng về phía Giao Bạch.
Giao Bạch lạnh mặt, cao giọng gọi: "Có đi không?"
Thích Dĩ Lạo nhìn chàng trai trẻ, môi khép mở nói gì đó, mỹ nữ ám muội đáp lại, còn giơ nắm đấm với hắn, bày ra động tác "Cố lên".
Giao Bạch đoán được một ít nội dung trao đổi giữa Thích Dĩ Lạo và mỹ nữ, sắc mặt cậu hơi biến đổi, tầm mắt đảo quanh, cũng không lắc lư chìa khóa bé nữa.
Thích Dĩ Lạo đi tới, đẩy cậu xuyên qua dòng người, tiến về phía thang máy.
Bọn họ như hai hành khách bình thường, vừa xuống máy bay, chốc lát sau là có thể về nhà, tắm rửa sớm rồi đi ngủ.
Giao Bạch ngáp một cái, cơ thể đột nhiên khựng lại. Cậu nhớ Thích Dĩ Lạo sợ độ cao, còn rất nghiêm trọng. Nhưng sau khi lên máy bay, cậu không lòng dạ lo lắng cho Thích Dĩ Lạo.
Thích Dĩ Lạo sải bước đi tới, người ngồi trên xe lăn quay đầu nhìn hắn, nhìn hắn hết lần này đến lần khác với ánh mắt chột dạ và nét mặt mất tự nhiên. Hắn cúi đầu nhíu mày: "Sao thế, làm sai chuyện gì à?"
Giao Bạch: "..."
"Nếu không chúng ta đi ăn KFC hay chỗ nào đó, nghỉ ngơi một lát nhé?" Cậu bình tĩnh đề nghị.
Không lâu sau, Thích Dĩ Lạo ngồi trong KFC, nơi mà cả đời hắn chưa từng đặt chân đến.
Suốt quá trình, Giao Bạch lấy điện thoại quét mã hai chiều rồi chọn món ăn, làm như mình không nhìn thấy vẻ không thoải mái của Thích Dĩ Lạo.
Thích Dĩ Lạo không đụng vào thức ăn, hắn đeo tai nghe, thỉnh thoảng liếc nhìn người trẻ tuổi uống trà sữa gặm cánh gà phía đối diện. Trong mắt lóe lên vẻ khó hiểu, giống một bậc cha chú không theo kịp thời đại, không hiểu những thứ này có gì ngon.
Giao Bạch không chú ý tới tầm mắt của Thích Dĩ Lạo. Cậu đang lơ đãng nghĩ ngợi, vốn dĩ cậu đoán chuyện độ sinh động của Thẩm Nhi An vượt mốc 50 có liên quan đến Lương Đống, song bây giờ cậu lại nghĩ khác.
Có lẽ chuyến này có thể đưa Thẩm Nhi An qua cửa ải 50.
Giao Bạch phun xương gà ra, thổn thức. Cậu đã từng cho rằng cả đời này sẽ không lại bước vào Nam Thành nữa.
Thấy chưa, vẫn tới rồi.
Khẳng định chắc nịch là thứ đặt ra để tự vả.
Chưa đến mười rưỡi, có một chiếc ô tô tới đón Giao Bạch và Thích Dĩ Lạo.
Là Callan, y ở Nam Thành uống rượu cưới của người bạn nối khố, lâm thời nhận công việc này.
"Này em trai, năm ngoái cậu bay lơ lửng ở Quỷ Môn Quan, là tôi đã cứu cậu trở về, cậu còn chưa nói cảm ơn tôi đâu." Râu mép nhỏ của Callan đã mọc trở lại, y khoanh tay dựa vào cửa xe, trông khá sang trọng.
Giao Bạch tiếp thu ý kiến: "Cảm ơn."
"Khách khí rồi." Callan vuốt mái tóc xoăn nhuộm đen, "Tôi cũng đã nhận được thù lao tương xứng."
Mí mắt Giao Bạch giật giật. Khi Thích Dĩ Lạo bế cậu, cậu nhỏ giọng hỏi: "Callan đã yêu cầu cái gì?"
Thích Dĩ Lạo bế cậu ngồi vào ghế sau của xe: "Không có gì."
Giao Bạch không tin một chữ, chỗ ghế lái truyền đến tiếng đóng cửa, kèm theo giọng nói lười biếng của Callan: "Đúng thật là không có gì, chỉ nguyên một hầm rượu mà thôi."
"Mặc dù đã có bốn chai muốn nhất, nhưng những thứ khác cũng vẫn được, tàm tạm." Y tiếp tục.
Tai Giao Bạch vang ong ong.
Thích Dĩ Lạo bên cạnh gọi cậu: "Tiểu Bạch, lại đây."
Giao Bạch đờ đẫn, đầu óc toàn là "Nguyên một hầm rượu", nguyên một cái.
Trong xe bật ra một tiếng chửi bới, Giao Bạch nhảy dựng lên. Thích Dĩ Lạo kịp thời kéo cậu xuống, tránh không cho cậu va vào nóc xe.
Nguyên một hầm rượu! Giao Bạch hoa mắt chóng mặt, toàn thân run rẩy.
Thích Dĩ Lạo một tay ôm eo cậu, một tay vuốt điện thoại: "Có thông tin, Tiểu Bạch."
Giao Bạch lập tức không run nữa, quay đầu sang, đập vào mắt là một nhóm ảnh.
Bức ảnh chụp ngoại thất của một biệt thự, chụp khá nhiều từ các góc độ khác nhau, bao gồm cả địa hình hoàn cảnh xung quanh.
Giao Bạch liếc một cái là nhận ra biệt thự nào.
Đó là căn nhà mà Thẩm Nhi An và Lễ Giác đã sống cùng nhau trong năm thứ mười.
Tại sao nhớ rõ như thế, bởi lẽ "mười năm" là con số khá có tính chất kể chuyện.
Mười năm trôi qua, bọn họ vẫn đang dằn vặt lẫn nhau.
Thích Dĩ Lạo lật hết từng tấm hình, sau đó nhấp vào thông tin nhận được.
[Thẩm Nhi An không sống ở đây, cậu ta tới một tuần một lần, lần nào cũng dẫn theo một hai thành viên trong đội.]
[Ở lại khoảng một tiếng.]
[Hơn bảy giờ tối nay, Thẩm Nhi An một mình lái xe tới, đến bây giờ cậu ta vẫn chưa rời đi.]
Di động của Thích Dĩ Lạo lại có thông báo, là bức ảnh mới nhất được gửi tới.
Toàn là chụp trộm, cơ bản đều rất mờ.
Giao Bạch nhìn thấy một bức ảnh, cậu bắt lấy cổ tay Thích Dĩ Lạo đang lật xem bức ảnh, hơi thở nhanh thêm mấy phần: "Chờ đã."
Bức ảnh trên màn hình được Giao Bạch phóng to lên, mơ hồ nhìn ra một bóng người máu thịt be bét.
Đó là Lễ Giác.
Một người gầy gò nhỏ bé, cảm giác nhu nhược đáng thương từ trong bức ảnh tràn ra ngoài. Không nhầm được, chính là cậu ta!
Giao Bạch rất đau đầu, Lễ Giác thật sự ở chỗ Thẩm Nhi An.
Có lẽ năm ngoái sau khi Giao Bạch trúng kế, Lễ Giác đã nhân cơ hội chạy trốn, một năm ở Đế Dạ cũng rất đáng sợ với cậu ta, có thể trốn được thì trốn, chưa biết chừng sẽ gặp cơ duyên giúp cậu ta gặp dữ hóa lành. Suy nghĩ của cậu ta luôn ngây thơ và đẹp đẽ. Đây là thuộc tính của cậu ta.
Diễn biến tiếp theo là, người của Thẩm Nhi An đã bắt được Lễ Giác đang chạy trốn trước nhà họ Thích, sau đó mang cậu ta tới Nam Thành, tra tấn đến nay.
Đây chỉ là suy đoán của Giao Bạch, còn chưa xác định.
Song có một điều mà cậu chắc chắn, sự cố chấp của Lễ Giác dành cho Thẩm Nhi An là yêu, sự cố chấp của Thẩm Nhi An đối với Lễ Giác là hận.
Cố chấp 100+ với cố chấp 100+.
Giao Bạch ngơ ngẩn. Một ngón trỏ thon dài vuốt tấm ảnh trên màn hình, sau vài bức mờ ảo liên tiếp, đột nhiên xuất hiện một bức rõ ràng.
Rõ ràng đến mức, trong căn phòng như ngục tối, Thẩm Nhi An ngồi trên ghế. Y cụp mắt, nghiêm túc lặng lẽ gấp giấy màu, nửa con chuồn chuồn nhảy múa trên đầu ngón tay y.
Mà ở phía đối diện, tay chân bị xiềng xích của Lễ Giác đang thối rữa, dưới thân phủ đầy vật bài tiết.
Giao Bạch cảm thấy nghẹt thở.
Khi ở trong phòng tối nhỏ, cậu không biết rốt cuộc mình đã phải chịu đựng bao nhiêu, tư duy chậm chạp trì độn. Bây giờ cậu trở thành Thượng Đế, góc nhìn biến thành người ngoài cuộc, vô cùng khó chịu. Tầm nhìn của cậu bắt đầu vặn vẹo, Lễ Giác trong mắt cậu biến thành chính mình.
Dạ dày đột nhiên cuộn trào giấm chua, Giao Bạch không thể kìm được, buồn nôn nôn khan thành tiếng.
Thích Dĩ Lạo nhấn tắt điện thoại, ôm lấy gương mặt tái nhợt co giật của cậu, xoay cậu lại rồi nhẹ nhàng ấn vào lòng mình: "Đây không phải là em. Đã qua rồi."