Bye Bye

Chương 70




"Huuuuuuuu —— "

Úc Hưởng thút thít khởi động tàu lửa, xong liền gào khóc.

Vốn dĩ cậu ta mua vé máy bay về nước vào ngày cuối cùng Qua Qua thi đại học, mà vào ngày xuất phát từ nơi ở xuống dưới tầng, cậu ta vội vã hoảng loạn không để ý nên ngã lăn lông lốc xuống, trán và mặt bầm dập sứt sát vẫn tạm, nhưng bàn chân sưng tấy một mảng lớn, ảnh hưởng đến khả năng đi lại.

Vì thế hiện tại cậu ta vẫn ở nước ngoài.

Cùng ngày ngã bị thương, cậu ta đã muốn liên lạc với Qua Qua, song người bên này nghe theo lời dặn của anh trai cậu ta, tịch thu tất cả các sản phẩm điện tử, hôm nay đợi vết thương đỡ hơn mới trả điện thoại và máy tính bảng cho cậu ta.

Nào ngờ...

Nào ngờ!

Qua Qua của cậu ta có chó rồi!

Vậy anh trai cậu ta phải làm sao bây giờ?

Chị dâu tương lai của mình đã mọc cánh bay đi mất.

Úc Hưởng cảm thấy trời sụp đất nứt. Cậu ta ôm máy tính bảng, càng òa lên càng lớn tiếng, màn hình bị bao phủ bởi các vệt nước.

Giao Bạch tháo nốt bên tai nghe còn lại ra.

Chịu không nổi. Cùng là quỷ thích khóc làm bằng nước, Lễ Giác là nhỏ giọng nức nở, run rẩy bờ môi tràn ra tiếng nghẹn ngào, hoặc đơn giản là lệ rơi đầy mặt trong im lặng.

Còn Úc Hưởng thì sao, cậu ta duy trì decibel âm lượng cao, vừa the thé vừa chói tai.

"Sao em của nhóc lại đột nhiên khóc thế?"

Trên đầu vang lên một câu nghi vấn, Giao Bạch vô thức xoay mặt sang, đầu bỗng đau nhói. Cậu che chỗ bị va phải, không nói gì chỉ trừng mắt nhìn lão biến thái bên cạnh.

Muốn vào camera thì cứ vào, sao còn áp sát như vậy nhỉ?

Cánh tay Thích Dĩ Lạo vẫn khoác lên ghế, chàng trai vốn hướng về phía màn hình điện thoại lúc này lại đối mặt với hắn, đuôi mắt đỏ ửng ướt át sinh lý.

Giống một giọt mực đỏ loang ra trên tấm lụa trắng. Sắc màu nhàn nhạt mà ẩm ướt.

"Lực ảnh hưởng tác động lẫn nhau." Thích Dĩ Lạo bất đắc dĩ, "Nhóc đau, chú cũng đau."

Giao Bạch lườm một cái.

Bàn tay cậu đang che đầu bị lấy đi, một lòng bàn tay khác áp vào đó, xúc cảm khô ráo, chốc chốc lại xoa chỗ cậu bị va đau.

Giao Bạch còn chưa kịp mất tự nhiên thì bị câu hỏi của Thích Dĩ Lạo phân tán lực chú ý, "Sẽ mưa mấy ngày đấy, nhóc có kế hoạch ra ngoài gì không?"

"Chưa có gì." Giao Bạch ngó danh sách bạn bè trên tài khoản.

Nhìn một vòng, chỉ có một con mèo đang online, chẳng biết vết máu đã hoàn toàn biến mất từ lúc nào, không thấy dù chỉ một giọt, phảng phất như chưa từng xuất hiện, cổ vẫn bị gãy, vết nứt hình cung đang thu nhỏ lại.

Lông nó trắng phau, sáng bóng óng ả, xù mềm mềm, nhìn là muốn vuốt ve.

Mắt mèo vàng kim tròn xoe, hai tai dựng thẳng, trong cổ họng phát ra tiếng khò khè.

Song độ sinh động của chủ nhân nó không nhúc nhích, như thể bị đóng bê tông.

Giao Bạch lạnh lùng đối diện nó. Vui vẻ đúng không, độ sinh động đâu? Có ý gì?

Con mèo vẫy đuôi với cậu.

Giao Bạch không nghĩ ra, kìm nén đến độ nổi lửa, cậu gạt tay chủ mèo cái "bộp": "Được rồi, đừng xoa tôi nữa."

Bầu không khí nhất thời chuyển từ ấm áp sang căng thẳng.

Giao Bạch không quan sát sắc mặt Thích Dĩ Lạo, cậu đang nhìn độ sinh động. Kết hợp đọc sách đọc kinh, làm một học sinh ngoan thích học tập, không tăng, khiêu khích phản kích, cũng không tăng. Móa nó quá kỳ quái.

Quả nhiên vẫn là đẳng cấp của cậu không đủ, thời cơ tiến vào Lan Mặc Phủ không đúng lắm, cần phải chờ thêm một chút.

Giao Bạch rũ khóe miệng, cả người sầu buồn bi thương.

"Meow"

Con mèo bỗng kêu với cậu, quý công tử mặt lạnh lùng nhưng tiếng kêu rất mềm.

Giao Bạch tỏ vẻ tâm địa sắt đá mà hừ lạnh, mày tưởng rằng tùy tùy tiện tiện kêu một tiếng là ông đây sẽ... Đệt.

Độ sinh động tăng rồi.

2 điểm.

Mẹ kiếp, mới có chút xíu, không đủ để nhét kẽ răng, song Giao Bạch lại vui mừng khôn xiết.

"Làm sao lúc thì nghiêm mặt nổi cáu, lúc thì lại cười rung chân?" Thích Dĩ Lạo cau mày, giọng điệu quan tâm săn sóc của người bề trên, "Tôi gọi bác sĩ tới khám cho nhóc nhé, để xem có phải là bị va hỏng đầu óc rồi không."

Giao Bạch: "..."

Đầu video bên kia, Úc Hưởng chứng kiến toàn bộ quá trình không òa lên nữa. Cậu ta rũ hàng mi, móc điện thoại trong túi ra, nhấn mạnh lên bàn phím để gửi tin nhắn dưới gầm bàn.

Sức lực lớn đến mức mỗi khi móng tay đâm vào thì đều sẽ cong vào trong, điện thoại cũng sẽ rung lắc theo.

– Úc Lĩnh! Anh không còn cơ hội làm chó nữa!!! Hoàn toàn mất rồi!!!!!!!!

Nhà họ Sầm, Đông Thành.

Úc Lĩnh mới vừa tham dự cuộc họp nội bộ, đang bị Sầm Cảnh Mạt giữ lại, nghe đối phương và mấy người thân tín thảo luận thế cuộc hai thành phố Nam Tây.

Úc Lĩnh không hiểu phương diện này, hắn không biết kinh doanh.

Úc Lĩnh cởi băng đen trên cổ tay, giũ sạch lớp bụi mịn bám bên trong.

Ngũ Nguyệt bên cạnh nhích người về phía hắn, lấy tay che miệng thì thầm hỏi: "Anh Lĩnh, băng vải này của anh đã dùng rất lâu rồi nhỉ?"

Khuỷu tay Úc Lĩnh chống trên ống quần quân đội, mơ hồ đè thành những đường nét cơ bắp, mạnh mẽ và dồi dào bùng nổ, tràn đầy hơi thở hormon nam tính thuần khiết cương nghị.

"Có phải là nên thay rồi không, tôi có cái mới đấy." Ánh mắt Ngũ Nguyệt rơi trên vết sẹo cũ ở hàm dưới bên trái của người đàn ông. Đánh đấm mạnh hơn cô, thiện xạ chuẩn hơn cô, mùi vị nam tính, bề ngoài phù hợp thẩm mỹ của cô, thật sự rất hiếm thấy. Cô biểu hiện thái độ thân thiện nhất có thể, "Nếu không tôi lấy cho anh mấy cái nhé?"

Đôi môi khô khốc của Úc Lĩnh khẽ động: "Không thay."

Xuất phát từ ưu thế tinh tế nhạy cảm vốn có của phái nữ ở khía cạnh kia, Ngũ Nguyệt dò hỏi: "Tín vật đính ước à?"

Yết hầu thô dày của Úc Lĩnh khẽ lăn nhẹ, hắn không nói gì.

Ngũ Nguyệt nhướng hàng lông mày anh khí, một người đàn ông như vậy, nếu tim có chốn về thì nhất định là đã giao ra sinh mệnh và sự trung thành. Cô thức thời ngồi trở lại.

Úc Lĩnh buộc chắc lại băng vải, trong thư phòng chỉ còn hắn và Sầm Cảnh Mạt. Hắn lấy chiếc điện thoại đang ở chế độ im lặng ra, kiểm tra tin nhắn em trai gửi tới, trên mặt không có bất kỳ thay đổi cảm xúc nào.

Chỉ là lực bóp điện thoại mạnh thêm vài phần.

"Đội trưởng Úc, dạo này vất vả cho anh rồi." Sầm Cảnh Mạt mặc sơ mi lụa màu xanh lam, tóc bạc kề sát cổ áo, môi đỏ răng trắng, trông giống Hoàng thái tử quen sống trong nhung lụa, cũng là vị tân đế giẫm lên xác anh em người thân để lên ngôi.

Úc Lĩnh bỏ di động lại vào trong túi quần quân đội, vai rộng lưng dày dựa lên ghế, hắn cũng không buồn trả lời khách sáo.

Lúc trước, "thỉnh cầu" mà vị thái tử gia này đưa ra là, muốn hắn đến giúp đỡ nhà họ Sầm, ở nửa tháng là được, năm sau đi ở tùy ý.

Nhưng sang năm mới, qua một tháng, qua hai tháng... Bây giờ đã là tháng Sáu.

Nếu thật sự muốn rời đi, Úc Lĩnh chắc chắn rằng mình sẽ sống sót rời đi. Hắn còn ở nhà họ Sầm là vì tạm thời không muốn đi.

Sầm Cảnh Mạt gần như đã nắm quyền kiểm soát họ Sầm, sau đó, thế lực do hắn bồi dưỡng sẽ bắt đầu hướng ra ngoài. Mới nhậm chức, trẻ tuổi, dẫu là cái ấm sắc thuốc song vẫn không giấu được tài năng, hắn hung hãn và tham vọng hơn hẳn những kẻ cầm quyền nhiều năm khác.

Người thanh niên kia ở Tây Thành.

Có lẽ còn có thể bị ép buộc đưa đến Nam Thành.

Có hắn ở đây, ít nhiều gì cũng có thể tiếp xúc đến một số kế hoạch của nhà họ Sầm, chưa biết chừng có thể giúp đỡ một phen.

Nếu thanh niên muốn rời xa đám người kia, hắn có thể...

Một tiếng cười khẽ cắt đứt dòng suy nghĩ của Úc Lĩnh. Khi hắn nhìn sang, Sầm Cảnh Mạt đưa một túi tài liệu tới: "Cậu Giao thật sự là một người thần kỳ."

Túi tài liệu rơi vào tay Úc Lĩnh, hắn giũ ra ngoài, để lộ giấy tờ và ảnh chụp bên trong. Hắn xem bức ảnh trước.

Chỉ có một tấm.

Đó là bóng dáng cao gầy trong bộ đồng phục của trường Trung học Số 1, hai tay cậu đút túi, chân đi đôi giày thể thao trắng giẫm lên lá rụng, biếng nhác sải bước về phía trước, sau lưng là ánh tịch dương buổi chiều tà.

Người chụp ảnh chú ý đến bố cục và màu sắc kết hợp.

Tuy không hoàn toàn chụp ra thần thái đôi mắt người trong ảnh, nhưng cũng được năm, sáu phần.

Đôi mắt của người thanh niên đối diện với ống kính. Cậu biết có người đang chụp trộm mình, rất nhạy cảm.

Úc Lĩnh không thấy bất ngờ, hồi ở trong căn nhà cũ, hắn đã từng bắt gặp.

Xem xong bức ảnh, Úc Lĩnh bắt đầu lật tư liệu.

Ngoài thư phòng có tiếng gõ cửa, hai thành viên đội bảo vệ đè một thành viên khác tiến vào. Đã từng là đồng nghiệp, bây giờ là kẻ thù.

Đây là hiện tượng bình thường đến không thể bình thường hơn được ở nhà họ Sầm, trong đám tuỳ tùng bên cạnh ắt sẽ có người thuộc thế lực của những gia tộc khác. Tóm được một kẻ, vẫn còn ẩn giấu.

"Aiz, người thứ ba trong tháng."

Sầm Cảnh Mạt nhận lấy đôi găng tay màu đen do Ngũ Nguyệt đưa tới, đeo từng chiếc một, che đi những ngón tay trắng nõn thích hợp để cầm bút của hắn. Khí chất thanh nhã tự phụ của hắn nhạt bớt, tăng thêm mấy phần máu tanh tươi mới, khiến hắn trở nên u ám và kỳ quái.

Bàn tay đeo găng của Sầm Cảnh Mạt nắm chặt súng, hắn nhắm hai mắt lại.

Như thể không muốn chứng kiến tội ác thế gian.

Thành viên đội vệ sĩ không ngừng van xin: "Thái tử gia, xin hãy tha mạng cho tôi. Tôi bị bắt ép, vợ tôi còn hai tháng nữa là sinh rồi..."

"Đoàng."

Tiếng vang nặng nề nổ tung ở yết hầu gã, tung tóe bắn ra hoa máu.

Một cỗ thi thể ấm áp ngã ngửa ra sau, hai mắt gã lồi ra, máu phun mạnh từ lỗ thủng trên cổ.

Làm bẩn tấm thảm đắt tiền.

"Thay thảm đi." Sầm Cảnh Mạt đưa súng cho Ngũ Nguyệt, tháo găng tay xuống rồi đi tới chỗ Úc Lĩnh, "Còn chưa xem xong à?"

Toàn bộ suy nghĩ của Úc Lĩnh đắm chìm trong tài liệu.

Kiện chủ Thiên tinh A dán vào vị trí xương quai xanh của hắn, hơi lên xuống theo nhịp thở bị kìm nén.

"Cựu phu nhân chủ tịch Thẩm thị, đối tượng mà tổng giám đốc Tề hận không thể giết chết cho yên tâm, bạn học của Thẩm thiếu gia, nửa chủ nhân hiện tại của nhà họ Thích, bạn thân và ân nhân của Thẩm thiếu gia, kẻ thù làm Chử nhị thiếu giận dữ thay hồng nhan." Sầm Cảnh Mạt khẽ nhướng cặp mắt phượng, "Thật thú vị."

Úc Lĩnh đọc tư liệu rất kỹ càng, lông mày vẫn luôn nhíu lại.

Sầm Cảnh Mạt ngồi trở lại ghế, hai tay đan chéo chống cằm: "Nếu không phải là do không có thời gian, tôi cũng muốn giao thiệp với cậu Giao."

Úc Lĩnh cầm tư liệu ngẩng đầu, đáy mắt đen thẳm.

"Cuộc trò chuyện ở trong xe năm ngoái đã làm tôi tò mò về cậu Giao, hiện tại..." Sầm Cảnh Mạt nói một nửa, sau đó nở nụ cười nhã nhặn, "Đội trưởng Úc, cho anh mấy ngày nghỉ đấy."

Úc Lĩnh mím chặt bờ môi sắc nét: "Nghỉ? Vào lúc này?"

"Ừ, anh quá mệt mỏi rồi, cần nghỉ ngơi." Tóc mái bạc trắng của Sầm Cảnh Mạt hơi dài, thoáng che khuất lông mày, "Trở về tụ tập với em trai anh đi."

"Còn cả cậu Giao nữa." Hắn nói tiếp, "Các anh đã không gặp nhau nửa năm nay, nhất định có rất nhiều lời muốn nói."

Úc Lĩnh đứng dậy, ấn tư liệu đặt lên bàn, bàn tay vừa dày vừa nóng đè xuống, mấy giây sau cong ngón tay, gõ gõ: "Đừng động vào cậu ấy."

Sầm Cảnh Mạt ho khan vài tiếng, thân hình cao gầy run lên bần bật theo tiếng ho: "Đội trưởng Úc nói đùa rồi, tôi còn chưa tới mức phải lợi dụng cậu ta."

Úc Lĩnh dò xét hồi lâu, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Sầm Cảnh Mạt ở phía sau hắn nói: "Đội trưởng Úc, thay tôi hỏi thăm cậu Giao nhé."

Nếu ông nội còn tại thế, chứng kiến đội trưởng Úc mà ông xem trọng và gọi là một thần khí đánh đâu thắng đó, tìm nhược điểm cho mình, còn tẩm bổ bằng kiên cường đanh thép cùng dịu dàng mềm mỏng, không biết ông sẽ nghĩ gì.

Ngay sau khi kết thúc cuộc trò chuyện video với Úc Hưởng, Giao Bạch đột nhiên hắt hơi một cái thật mạnh, cậu liếc danh sách, chớp mắt mấy cái rồi nhìn kỹ.

Độ sinh động của Sầm Cảnh Mạt thình linh tăng vọt hơn chục điểm, vượt 35?

Làm cái gì đấy...

Chuyện tốt như vậy, nên thêm vài lần nữa nha!

Giao Bạch kích động đến mức nhảy dựng lên khỏi ghế, nắm chặt hai tay với vẻ mặt kinh ngạc. Cậu định hô to một tiếng "Tuyệt", thì có một ánh mắt nồng đậm hứng thú ném qua từ bên trái.

"Khụ." Giao Bạch lập tức điều chỉnh biểu cảm, hai bàn tay nắm thành quả đấm duỗi ra, thu về, duỗi ra rồi lại thu về, "Anh ba, anh thấy tôi làm thế có lợi cho xương cổ không? Cũng được nhỉ?"

"Xương cổ khó chịu à?" Thích Dĩ Lạo vẫy tay, "Lại đây, tôi xoa bóp cho nhóc."

Giao Bạch cười từ chối: "Không cần đâu."

Ai cần anh bóp chứ, hiện tại ông đây đang vui vẻ, chỉ muốn sung sướng một mình thôi.

Thích Dĩ Lạo đi về phía cậu.

Giao Bạch lùi về sau, sau đó lại lùi nữa, lùi một mạch tới trước bàn, lưng đè lên mép bàn, hai tay cậu chống mặt bàn, đầu ngửa ra sau đối mặt với Thích Dĩ Lạo.

Cảnh tượng này, đúng thật là, mang đậm phong cách phim thần tượng lúc tám giờ của thế kỷ hai mươi.

Giao Bạch không kìm được mà thẳng người dậy, nhưng Thích Dĩ Lạo không lùi lại.

Vì vậy, hai người kề sát nhau.

Kề sát nhau không quan trọng lắm,

Điều quan trọng chính là, Giao Bạch đã đẩy Thích Dĩ Lạo ra theo phản xạ.

Thật sự, cậu xin thề, cậu chỉ muốn đẩy Thích Dĩ Lạo ra. Dù sao mùa hè quần áo mỏng, bọn họ gần nhau đến vậy, nhiệt độ cùng mùi cơ thể cơ bản có thể nói là tan vào nhau, nóng nực.

Thế nhưng,

Giao Bạch rũ mắt nhìn hàng rào kim loại trong tay.

Cái này rất đột ngột.

Thích Dĩ Lạo nhắm mắt, trong giọng nói không nghe ra được điều gì: "Lại tò mò à?"

"Không phải, anh nghe tôi giải thích đã." Giao Bạch muốn chặt tay. Dao đâu? Chặt phứt đi, giữ lại bàn tay có chủ kiến như thế để làm gì.

Thích Dĩ Lạo hít thở nặng nề, phát ra một tiếng thở dốc: "Hả?"

Giao Bạch giải thích không nổi, vì tay cậu vẫn đang túm lấy lồng kim loại, đầu ngón tay hận không thể chui vào bên trong.

Cổ tay bị chặn lại, cậu cảm thấy nhẹ nhõm, song cũng có chút không nỡ.

Lòng hiếu kỳ có ma tính(1) quá đi mất.

(1) Ma tính: ngôn ngữ mạng, hình dung người hoặc vật nào đó cổ quái nhưng rất thú vị, thoạt trông kỳ quái nhưng có thể kích thích cảm xúc. Ban đầu có thể không được mọi người chấp nhận, qua một thời gian sẽ cảm thấy tạm được, cuối cùng thấy quen thuộc, mở ra hình thức tẩy não.

Thực ra thật sự để cậu nhìn thấy hẳn là sẽ không sao nữa. Khi hứng thú bị treo lên, không cao không thấp, mới là điều giày vò con người ta nhất.

Thích Dĩ Lạo vỗ hai gò má ẩm ướt mồ hôi của người trẻ tuổi hai lần: "Quay người."

Giao Bạch chẳng những không làm theo, mà con ngươi còn định chuyển xuống.

Bả vai cậu bị đè lên, ngay sau đó một lực vặn cậu qua, đối mặt với cơn mưa xối xả ngoài cửa sổ. Trong hơi thở của cậu có thêm mùi trầm hương, xen lẫn với mùi khói cay nhàn nhạt.

Thích Dĩ Lạo dựa vào từ phía sau, ghé vào tai cậu nói, cổ họng giống như nghẹn lại, phát âm nặng nề khàn khàn: "Đếm đi, đếm tới mười, rồi xoay người lại."

Giao Bạch không đếm, cậu nghi ngờ dịch chuyển ra sau.

Thích Dĩ Lạo lại lùi lại vào lúc này, bàn tay nóng bỏng bóp cằm cậu, ngón trỏ ấn mở bờ môi mềm mại của cậu: "Ngoan, nghe chú nào."

"Vậy tối nay tôi không đọc sách được không?" Giao Bạch nhân cơ hội bàn điều kiện.

"Được." Giọng điệu Thích Dĩ Lạo vẫn ôn hòa như thường, nhưng trên trán hắn nổi những đường gân đáng sợ, cơ lưng dưới lớp áo sơ mi gồng lên, đường cong gò bó hoang dã, cơ bụng căng cứng cực điểm, từng giọt mồ hôi lăn xuống.

"Một, hai, ba, bốn, mười." Giao Bạch đột ngột quay đầu, trong tầm nhìn là cửa phòng tắm đang bị đóng lại. Cậu chép miệng, đi nhanh ghê.

Trong phòng tắm truyền ra một loạt tiếng nước, vặn to hết cỡ, rất vang.

Khoảng cách giữa phòng ngủ và phòng tắm vẫn trong vòng năm mét.

Bạn tốt online.

Con mèo giãy giụa về phía trước, tiếng dây sắt mỏng siết lấy da thịt xương cốt của nó nghe thật đáng sợ. Nó co giật toàn thân, đồng tử chốc chốc lại co rút, trong cổ họng phát ra một tiếng tru đau đớn.

Da lông quanh cổ lại bắt đầu rỉ máu.

Giao Bạch nhìn con mèo, liên tưởng tới điều gì đó, cậu bóp mũi kéo cửa sổ kính thò đầu ra ngoài, bị mưa xối ướt cả đầu.

Tốt, mát mẻ rồi.

Vào đúng lúc này, trong phòng tắm truyền đến tiếng gọi của Thích Dĩ Lạo, khản đặc mơ hồ.

"Tiểu Bạch, cho tôi chìa khóa."

Giao Bạch sửng sốt. Cậu sờ sờ hai túi quần, không sờ thấy gì mới nhớ ra là điện thoại ở trên bàn.

Khi Giao Bạch cầm lấy chìa khóa chạy đến cửa phòng tắm, bên trong lại vang lên âm thanh, cách cậu rất gần, như thể Thích Dĩ Lạo chống cửa nói chuyện với cậu.

Chỉ có một từ.

"Thôi." Thích Dĩ Lạo nói.

Giao Bạch trợn tròn mắt. Không phải chứ, lão biến thái, thế này mà còn có thể thôi? Anh có phải đàn ông không? Có hay không?

Có gì to tát đâu, không phải chỉ là bị tôi cầm trong tay...

Mà vẫn khóa lại nhốt trong lồng, quá tàn nhẫn.

"Anh ba, nếu không, tôi đi vào giúp anh nhé?" Giao Bạch cầm lấy chìa khóa bé quẹt lên cửa hai lần.

Tiếng nước trong phòng tắm bỗng dừng lại.

Một sự yên tĩnh quỷ dị.

Giao Bạch vội vàng ném chiếc chìa khóa nhỏ qua khe cửa bên dưới, sau đó xoay người bỏ chạy.

Cậu thậm chí còn không phát hiện độ sinh động đã tăng lên rồi lại tụt xuống.

Chương Chẩm đến vào hơn một tiếng sau. Anh trước tiên lên gác thay một bộ quần áo màu đen, xịt nước hoa, uống thuốc giảm đau, còn tiêm loại thuốc khiến tinh thần và sức lực của anh rơi vào trạng thái phấn khích trong một thời gian ngắn. Anh nhờ các anh em kiểm tra nhiều lần để chắc chắn rằng các vết thương đã được che đậy hết.

Không ngờ em trai vừa thấy anh đã hỏi anh bị thương ở đâu.

Chương Chẩm ngẩn ra.

"Xịt nước hoa, còn xịt nhiều như vậy, giấu đầu lòi đuôi." Giao Bạch ngoài cười trong không cười.

Chương Chẩm: "..."

Thực sự không thể trông cậy vào đám đàn ông thô kệch kia được.

Giao Bạch đang định sờ tay lên người Chương Chẩm thì Thích Dĩ Lạo ngồi trước bàn làm việc lên tiếng: "A Chẩm, cho cậu ấy xem."

Chương Chẩm đành phải cởi áo khoác.

Thích Dĩ Lạo lại lên tiếng: "Không cần cởi toàn bộ, vén một chút là được."

Chương Chẩm bèn quay lưng lại, vén vạt áo sau lưng, lộ ra lưng eo quấn băng gạc trước mặt Giao Bạch.

Nước da của anh không phải màu đồng mà khá trắng, vòng eo nhỏ rắn chắc, cơ bắp rất gợi cảm.

"Vết đạn?" Giao Bạch nhíu mày.

"Vết dao." Chương Chẩm thả quần áo xuống, mỉm cười xoa tóc cậu, "Đã khâu lại, sẽ lành nhanh thôi, không có gì to tát."

Giao Bạch vỗ tay Chương Chẩm đẩy nó ra: "Anh theo em vào đây."

Chương Chẩm gãi gãi mu bàn tay bị vỗ, tìm anh ba hỏi chiến thuật: "Bạch Bạch giận em rồi, em nên dỗ em ấy thế nào?"

Thích Dĩ Lạo vừa tắm nước lạnh mấy chục phút cách đây không lâu, trên người vẫn mát lạnh, đuôi tóc vẫn rất ẩm ướt. Hắn không ngừng gõ bàn phím: "Cậu ấy muốn cậu thế nào, thì cậu cam kết với cậu ấy thế đó."

Chương Chẩm cái hiểu cái không: "Anh ba, anh từng dỗ em trai em bao giờ chưa?"

Hỏi xong anh cả kinh, sởn hết tóc gáy.

Sao có thể.

"Còn ở đó làm gì, tiến vào đi." Giao Bạch ở cửa phòng ngủ thúc giục, mặt lạnh tanh.

"Đến ngay đây." Chương Chẩm vội chạy tới.

Sau khi cửa phòng ngủ đóng lại, tiếng gõ chữ trong phòng khách cũng ngừng. Không lâu sau, một làn khói thoát ra từ môi Dĩ Lạo, đầu lưỡi lướt qua điếu thuốc ướt đẫm nước bọt, như đang nếm mùi vị gì đó không phải là nicotin.

Thích Dĩ Lạo với tay lấy chiếc bật lửa màu xám đen, mở nắp, ấn ra ngọn lửa, buông tay, rồi lại ấn.

Âm thanh kim loại trong trẻo vang lên hết tiếng này đến tiếng khác với nhịp điệu lười biếng.

Còn văn bản mở trên màn hình máy tính dày đặc chữ "Kiềm chế".

Trong phòng ngủ, Chương Chẩm ngồi nghiêm chỉnh, em trai anh hỏi một câu thì anh đáp một câu. Gia tộc họ Thích không trắng cũng không đen, mà phát triển trong khu vực màu xám, đây cũng là nguyên nhân nhà họ Thích từng qua lại hợp tác với nhà họ Sầm. Ngoài những nội dung tương đối cơ mật, Chương Chẩm không che giấu gì cả.

Giao Bạch không ngờ Thích Dĩ Lạo kêu Chương Chẩm đến Bắc Thành làm việc, sau đó còn đích thân đến, là nhằm lũng đoạn ngành bất động sản ở Bắc Thành.

Đồng thời đã đang thu lưới.

Giao Bạch gọt táo Chương Chẩm, vừa gọt vừa cân nhắc, trong truyện tranh đề cập Thích Dĩ Lạo là ông trùm đứng đầu ngành bất động sản Tây Thành, không tiết lộ thêm gì khác, hắn đã có đủ tiền nhưng vẫn nhăm nhe thành phố này.

Trong "Gãy Cánh", chẳng phải tâm sự nghiệp của hắn không mạnh mẽ, cầm được cũng buông được quyền lực à?

Tại sao lại trở nên liều mạng như vậy.

Phải nuôi gia đình hay sao?

Không phải hắn chết sớm ư? Kiếm nhiều tiền thế cho ai tiêu?

Hào quang nhân vật chính của Thẩm Nhi An giúp y vô địch giới kinh doanh, một khi y bước vào, hết thảy đều là của y. Vậy những gì Thích Dĩ Lạo bây giờ làm, không phải là may áo cưới cho người khác sao?

Giao Bạch híz-khà-zzz, lưỡi dao gọt hoa quả cắt phải ngón tay.

Chương Chẩm tìm giấy ăn cho cậu bịt lên vết thương, ngữ khí nghiêm túc: "Em vừa chảy máu, sau này anh cũng không muốn ăn táo nữa."

Giao Bạch: "..."

"Bạch Bạch, anh đã nghe kể chuyện ở Lan Mặc Phủ." Chương Chẩm lấy đi con dao gọt hoa quả vẫn bị cậu cầm, "Phía chủ tịch Thẩm sẽ không dễ dàng bỏ qua."

Lời nói của anh chuyển hướng thành tàn nhẫn: "Nhưng em đừng sợ, có anh ngăn trước em, anh ta dám cứng rắn thì anh sẽ không khách khí đâu."

"Anh ba cũng sẽ che chở em." Chương Chẩm an ủi nói.

Giao Bạch cười cười: "Em biết rồi."

Cậu sợ cái đếch gì, vào nhóm tức là người chết, không có chuyện gì thì đừng chơi xác chết vùng dậy. Cậu còn chẳng thèm nhìn một cái.

"Thế em," Chương Chẩm quan sát sắc mặt em trai, "Em có yêu cầu gì với anh?"

Giao Bạch liếc liếc, anh tăng độ sinh động vượt 50 đi.

"Bất luận làm gì, an toàn là trên hết." Giao Bạch ngoài miệng nói.

Trái tim Chương Chẩm nóng hầm hập: "Anh cam đoan, anh nhất định không..."

"Ngừng." Giao Bạch ngăn cản anh nói tiếp, "Bớt nói trước."

Đôi mắt hoa đào của Chương Chẩm cong cong.

Giao Bạch cảm khái lần thứ N, may mắn xuyên vào quyển truyện tranh toàn là mỹ nhân, đại tiệc sắc đẹp. Không phải tên cuồng nhan sắc cũng cảm thấy sướng mắt.

Chương Chẩm rửa táo trở lại, gặm hai miếng nói: "Bạch Bạch, tối mai ở đây có cuộc đấu giá, anh sẽ nói với anh ba, cho em đi theo bọn anh."

Giao Bạch lơ đãng lập tức lấy lại tinh thần, phòng đấu giá cũng là nơi sản xuất máu chó, phong cách thời xưa sao có thể thiếu cái này.

Trong truyện tranh, Thẩm Nhi An từng dẫn Lễ Giác tham gia mấy cuộc, cố ý để cậu ta quan sát nô lệ biểu diễn.

Lần nào Lễ Giác cũng bắt đầu khóc vào giữa buổi.

Sau đó bị Thẩm Nhi An đè xuống phía trước chỗ ngồi nhục nhã.

Giao Bạch vỗ trán.

"Em đánh chính mình làm gì?" Chương Chẩm nắm lấy tay cậu, vô thức đo đạc một chút, cũng may, không gầy lắm.

Chương Chẩm định buông ra thì thình lình bắt được phần xanh tím ở mặt trong một ngón tay của cậu, nhíu nhíu mày, "Làm sao lại bị vậy?"

"Đập phải." Giao Bạch qua loa.

Chương Chẩm dò xét nhìn em trai, giả. Chờ trở về Tây Thành, anh sẽ tự điều tra.

Vào đêm đấu giá, Chương Chẩm nhận được cuộc gọi từ Trần Nhất Minh, anh cúp máy, dẫn Giao Bạch vào hội trường theo quy trình.

Nam Thẩm Tây Thích có giao tình mà đông đảo các gia tộc khác ước ao.

Điều này không liên quan gì đến Chương Chẩm. Trước đây anh luôn khách khí khi đến nhà họ Thẩm, gọi lão phu nhân chủ tịch Thẩm, nhất là Thẩm Ký, một người có bối phận cao hơn đã quen biết rất nhiều năm.

Bây giờ anh không mấy thân thiện với họ Thẩm.

Giao Bạch điều chỉnh mặt nạ trên mặt, hạ giọng nói: "Mọi người tới đây đều che mặt, không biết ai là ai, rất kích thích."

Nghe Giao Bạch nói vậy, Chương Chẩm khựng lại, sau đó nhắn tin cho Trần Nhất Minh.

– Gọi cho tôi làm gì?

Trần Nhất Minh trả lời rất nhanh: Ông chủ của tôi có rất nhiều việc phải giải quyết khi trở lại, ngài ấy không có nhiều thời gian cho cuộc sống sinh hoạt cá nhân.

Chương Chẩm: Nên đã giao cho anh, đúng không?

Trần Nhất Minh: Không phải. Ngài ấy đang trên đường tới Bắc Thành, mang theo súng. Ôm tâm thái xong sớm về sớm.

Trần Nhất Minh: Anh giúp tôi chuyển lời cho Giao Bạch rằng, nhờ cậu ta đánh thức ông chủ của tôi với, xin nhờ. Tôi có bị đột tử hay không là tùy thuộc vào cậu ta đó.

Chương Chẩm đã xác định, lúc này chủ tớ nhà họ Thẩm không có mặt ở hiện trường, từ Tây Thành tới đây cũng không gần. Anh cất điện thoại, khoác vai Giao Bạch đi tìm anh ba.

Thích Dĩ Lạo ngồi trong góc hàng cuối cùng, Giao Bạch và Chương Chẩm ngồi hai bên cạnh hắn.

Ngoài ba người họ, hàng ghế này còn có rải rác một ít người khác, tất cả đều đeo mặt nạ động vật khác nhau, tư thế ngồi của người này khoa trương hơn người kia.

Giao Bạch mở phần miệng của chiếc mặt nạ mèo rừng mà Thích Dĩ Lạo đeo cho cậu, nhét vào một cây kẹo mút vị đào, đây là một trong những món ăn vặt ở buổi đấu giá.

Nhiều người giàu có mang theo thú cưng nhỏ và đồ ăn vặt được cung cấp cho họ. Theo hiện tượng xảy ra vào những năm trước, đến giữa chừng thì nhóm thú cưng sẽ bắt đầu bận rộn, việc bổ sung năng lượng là rất cần thiết.

Phía tổ chức cuộc đấu giá không muốn thấy bất kỳ thương vong nào.

Giao Bạch đã ăn gần hết một cây kẹo mút nhưng máu chó vẫn chưa chảy ra. Toàn là vài món đồ chơi hiếm có, mà cậu nhìn cái nào cũng giống nhau, nhân dân tệ.

"Anh ba, anh không nghĩ thu gom sao?" Giao Bạch ghé sát bên tai Thích Dĩ Lạo, hơi thở thơm tho ngọt ngào.

Thích Dĩ Lạo miết gáy cậu: "Ngồi yên."

Giao Bạch ngồi không yên, điện thoại bị nộp bên ngoài, chẳng có gì để giết thời gian, cậu đang định cách Thích Dĩ Lạo tìm Chương Chẩm tán gẫu.

Giọng nói già nua của người bán đấu giá vang lên qua micrô, sản phẩm cuối cùng lên sân khấu.

Giao Bạch nheo mắt nhìn, cậu giật mình đến mức quên cắn cây kẹo mút trong miệng.

Vật đấu giá là một người, nam giới, vóc dáng và ngoại hình trông rất giống trẻ vị thành niên, nhưng độ tuổi chính xác thì không chắc chắn.

Y đứng trên sân khấu, khoác trên mình chiếc áo tím mỏng như cánh ve, toàn thân từ đầu đến chân đều trắng như tuyết.

Người bán đấu giá rất thành thạo giới thiệu món hàng này, triển khai xoay quanh gene của y, nói rằng y là yêu tinh sinh ra từ y học, đã uống bao nhiêu loại thuốc, trải qua bao nhiêu lần lột xác hoặc đau đớn hoặc hoa lệ, mới đi đến thế giới này. Người sở hữu y thật may mắn biết bao.

Bầu không khí ở hiện trường nóng lên.

Không phải để giành lấy vận may, mà là bị kích phát bởi bề ngoài của tinh linh không nên thuộc về thế gian.

Khi người bán đấu giá đề cập giọng nói của thương phẩm có bao nhiêu mộng ảo, mí mắt Giao Bạch giật giật, cậu ngửi được mùi máu chó quen thuộc.

Cùng lúc đó, Chương Chẩm cũng ngồi thẳng dậy. Bạch Bạch nói mình thi rất khá, hoàn toàn chắc chắn tiến vào đại học Y, sinh viên y khoa quá bận rộn, lúc vào học, em ấy nào còn tâm sức đọc sách cho anh ba chứ.

Tới khi ấy, Bạch Bạch chểnh mảng đọc sách, chọc giận anh ba, em ấy sẽ bị trừng phạt, mà tình hình của anh ba cũng không thể chuyển biến tốt đẹp.

Cho nên,

Gặp người thích hợp, có thể sử dụng, thì không thể bỏ qua.

Chương Chẩm đắn đo đề nghị: "Anh ba, anh xem..."

Anh chưa dứt lời đã sửng sốt.

Đôi mắt đằng sau chiếc mặt nạ mèo của anh ba nhìn chằm chằm tinh linh trên sân khấu, ánh nhìn nóng bỏng không thể diễn tả được, dường như có thứ gì đó đang nhanh chóng dâng trào bên trong, sắp sửa lao ra ngoài.

Còn Bạch Bạch nhìn chằm chằm anh ba, cắn chặt quai hàm.

"Mua đi."

"Anh thật sự muốn mua à?"

Hai người kia lên tiếng một trước một sau.

Chương Chẩm: "Vậy..."

Thích Dĩ Lạo đứng dậy rời chỗ.

Giao Bạch cũng đi theo.

Chương Chẩm: "..."

Sao hết người này đến người kia lại kỳ quái thế nhỉ, ít nhất để tôi nói xong đã chứ.

Tinh linh nọ được đấu giá cao đến hai trăm triệu.

Chương Chẩm theo lời anh ba, mua y rồi dẫn về khách sạn.

Xong chính là tình hình hiện tại.

Anh ba và tinh linh trong thư phòng, một hồi lâu chưa thấy đi ra, cũng không có động tĩnh gì quá lớn.

Chương Chẩm không đoán được suy nghĩ của anh ba, anh chỉ nhìn ra em trai anh không ngừng vỗ cánh như một con chim sẻ bị người khác chọc vào ổ nhỏ.

Giao Bạch không thèm khống chế biểu cảm, để xử lý lão biến thái Thích Dĩ Lạo, cậu nhét hết từ đơn và kinh văn vào não, đồng thời cố gắng không thức khuya và bảo vệ cổ họng. Nửa năm trôi qua, quả thật cậu cũng đã sớm phá được kỷ lục của Khương Yên, nhận được đặc quyền.

Nhưng độ sinh động của lão biến thái Thích Dĩ Lạo kia mới được bao nhiêu chứ.

Làm sao, muốn cậu nhường chỗ hả?

"Bạch Bạch, anh thấy anh ba rất hài lòng về vật đấu giá, em có thể từ chức rồi." Chương Chẩm đi sang ngồi, móc lấy cái chân mà em trai đang dùng để đá góc bàn rồi kẹp lại.

Nào ngờ em trai anh hoàn toàn biến sắc: "Không được!"

Chương Chẩm không phản ứng kịp: "Không đúng, em chờ chút đã, để anh nghĩ cẩn thận."

Lời còn chưa dứt, em trai anh đã đi tới cửa thư phòng. Anh vội đuổi theo.

Giao Bạch dùng ánh mắt ngăn Chương Chẩm mở miệng, cậu áp tai lên cửa, hình như trong thư phòng có tiếng khóc.

Sao lại khóc rồi?

Giao Bạch không kiềm chế được mà gõ cửa.

Mới gõ hai lần, trong mắt Giao Bạch loé ra một tia tính toán. Cậu đi tới chỗ cửa sổ, cấp tốc tháo xuống chìa khóa bé trên móc khóa rồi ném ra bãi cỏ ngoài cửa sổ.

Đây là tầng một, vị trí ném rất dễ thấy.

Vì vậy khi mở cửa thư phòng, Thích Dĩ Lạo trông thấy Giao Bạch đang cầm điện thoại với móc khóa đung đưa giữa không trung, bên trên chỉ có một con mèo trắng nhỏ, chìa khóa đã biến mất.

Khuôn mặt Thích Dĩ Lạo thoáng giật giật, hắn nghiêng người, bàn tay hững hờ chỉ chỉ vào bên trong: "Cậu ta là người chỗ mẹ tôi."

Giao Bạch: "... Ồ."

Xoay người rời đi.

Thích Dĩ Lạo dùng hai ngón tay nhéo phần thịt sau gáy cậu: "Đi đâu?"

Giao Bạch che mặt, ông đây ra ngoài nhặt chìa khóa!

༶•┈┈୨♡୧┈┈•༶

✎ Editor có lời muốn nói: Chắc giờ mọi người đều biết hình ảnh lồng sắt và con chim trong lồng được Giao Bạch dùng để hình dung thứ gì rồi chứ? (¬‿¬)