Bye Bye

Chương 126: Ngoại truyện 01




Sau Tết, Thích Dĩ Lạo cố gắng không tham gia quá nhiều tiệc tùng, nếu không thể tránh được thì sẽ về nhà sớm. Hắn điều chỉnh theo đồng hồ sinh học của Giao Bạch, đi ngủ trước mười một giờ, thức dậy lúc năm rưỡi, giám sát Giao Bạch chuẩn bị bài học ngày hôm đó.

Sáu rưỡi, hai người ra ngoài chạy bộ, đến khoảng bảy giờ thì ăn sáng.

Có rất nhiều ô tô đậu trong garage của Lan Mặc Phủ, nhưng họ thường đi chung một chiếc xe. Xe sẽ chạy đến Đại học Y trước rồi mới tới Thích thị.

Thích Dĩ Lạo sử dụng tiếng Anh để trò chuyện với Giao Bạch hằng ngày, mục đích là nhằm rèn luyện kỹ năng nói và tích lũy vốn từ vựng cho cậu.

Giao Bạch cũng chịu thua luôn.

Trong học kỳ hai của năm thứ nhất, Giao Bạch dễ dàng vượt qua kỳ thi tiếng Anh cấp sáu, còn đạt được điểm cao. Cậu chụp ảnh màn hình gửi cho Thích Dĩ Lạo, sau đó hào hứng đi tìm Khương Yên chơi.

Khương Yên dẫn cậu tới một...

"Quán vịt(1)?" Giao Bạch đứng ở ven đường, phát hiện người ra vào cánh cửa đối diện toàn là nam giới.

(1) Trai bao

Khương Yên không mặc chiếc váy đỏ rực đặc trưng, mà mặc áo phông quần dài bình thường, cũng không đội tóc giả. Anh ta quyết đoán ném viên kẹo dẻo hạt đậu vị dâu tây vào miệng, cần cổ trắng như tuyết tạo đường cong quyến rũ động lòng người: "Ưm ưm."

Giao Bạch không có hứng thú: "Không phải đều là 0 à, chúng ta đi làm gì?"

0+0 vẫn bằng 0, không thể tương đương với 0.5, càng không phải là 1.

"Thế cậu không biết rồi." Khương Yên cười ám muội đầy phong tình, "Quán vịt toàn 1 danh tiếng đỉnh đỉnh đỉnh."

Giao Bạch ngây như phỗng.

"Cậu không nghe nhầm đâu..." Khương Yên chỉ về cửa hàng bên kia đường, "Ở trong đó toàn là 1."

"Tây Thành có loại quán này à? Sao tôi lại không biết?" Giao Bạch không tin một chữ nào. Trong thời đại 0 nhan nhản khắp nơi, khái niệm quán toàn 1 là gì? Là khái niệm về sự bùng nổ của lưu lượng khách, nhóm tiểu 0 ngả ra đất nghỉ ngơi xếp hàng suốt đêm.

Khương Yên cao khoảng một mét tám, hơn Giao Bạch một chút. Tận dụng lợi thế chiều cao, anh ta dùng một tay giữ gáy đối phương, kéo cậu băng qua vạch kẻ dành cho người đi bộ: "Vừa khai trương, còn nóng hổi lắm, đi thôi, anh đây dẫn cậu đi thưởng thức món ăn hoang dã."

Giao Bạch giãy giụa nói: "Nếu toàn là 1, vậy tôi càng không thể đi, cậu cũng biết vị nhà tôi..."

"Tình yêu ơi, cậu sợ cái gì? Ngài Thích là một quý ông rất có hàm dưỡng, cậu lại là bạn đời nhỏ của ngài ấy, ngài ấy còn có thể đánh cậu chắc?" Bờ môi đỏ tươi của Khương Yên phủ đầy hương dâu, "Cùng lắm là phạt cậu chép sách, xem như là luyện chữ đi."

Giao Bạch không nói nên lời.

Cái quần què, ông chú già sẽ đánh đấy nhé!

Thật sự đánh, bằng gậy lớn!

Giao Bạch vẫn theo Khương Yên vào quán vịt, ngồi trong phòng đặt riêng màu hồng đào tràn ngập mùi dầu thơm.

Dù sao cũng đã đến rồi, đúng chứ?

Hơn nữa, con người sống một đời, sinh mệnh dài dằng dặc, cần thiết phải tiếp xúc với những điều mới mẻ.

Ngoài ra, cậu chẳng hề làm gì cả, chỉ đi mở mang kiến thức thôi.

Giao Bạch còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý xong, đã thấy Khương Yên đang quét mã QR ở góc bàn, tải ứng dụng và xem thông tin của nhân viên trong quán.

...

Hình thức gọi món thế này khá nhân văn, không giống kiểu cũ, gọi người vào rồi mới chọn lựa.

"Tình yêu à, cậu xem đầu bảng này..." Ngón tay mảnh khảnh của Khương Yên chỉ vào màn hình điện thoại, "Nòng súng kinh nghiệm."

Giao Bạch liếc một cái: "Cũng đẹp đấy."

"Không đẹp thì sao có thể thành đầu bảng." Khương Yên lật sang người kế tiếp, "Chẳng qua những người từng nhốt nhiều loại chim như chúng ta đã không còn đặt nặng mã ngoài nữa, không quan trọng."

"À..." Khương Yên ném ánh mắt trêu tức về phía Giao Bạch, "Cậu chỉ có một con, vậy cậu vẫn quan tâm mã ngoài nhỉ? Thế cậu hãy chờ anh đây tìm cho cậu một người mặt đẹp vóc dáng đẹp, vừa biết chơi vừa dễ thẹn thùng."

Giao Bạch định nói không cần, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng thì tròng mắt của cậu không dịch chuyển, hai mắt dán chặt vào số mười một của quán này.

Khương Yên lấy làm kỳ quái: "Không phải chứ yêu dấu ơi, cậu nhìn trúng kiểu này à?"

Tư liệu về số mười một cho thấy người nọ đã ngoài ba mươi, nghề nghiệp là nhà thiết kế, đến làm thêm. Trong ảnh, hắn có khuôn mặt nho nhã, ánh mắt chứa nụ cười dịu dàng, toát lên sức hấp dẫn của một người đàn ông trưởng thành.

"Thật sự nhìn trúng? Ở nhà còn chưa ăn đủ hả?" Khương Yên cười ha ha.

"Nhìn trúng cái cóc khô, tôi chỉ tùy tiện nhìn một cái vậy thôi." Giao Bạch cảm thấy trên cổ ớn lạnh. Rõ ràng cậu không nói dối, nhưng cậu lại nhích tới nhích lui như có lửa đốt mông, cậu muốn rút lui.

"Ngài Thích rất thoải mái với cậu, hoàn toàn không quản cậu. Đừng tạo quá nhiều áp lực và cảm giác tội lỗi cho bản thân như thế." Khương Yên ném di động lên bàn.

Giao Bạch lau mồ hôi lạnh không tồn tại trên trán: "Anh không xem tư liệu nữa à?"

"Chọn xong rồi." Khương Yên nằm xuống ghế sofa, tư thế phóng đãng không gò bó nhưng rất quyến rũ.

"Nhanh vậy à?" Giao Bạch vừa dứt lời thì người mà Khương Yên chọn đã đi vào, là hai người đàn ông cao to vạm vỡ, tướng mạo điển trai.

Hai người đều nhìn về phía Giao Bạch.

Giao Bạch câm nín, làm sao, trông cậu càng thụ hơn Khương Yên bốc lửa à?

Được rồi, Khương Yên không mặc đồ nữ có mái tóc ngắn được cắt tỉa gọn gàng, cao lớn chân dài, còn có cơ bụng, rất 1.

Khương Yên không hề ngạc nhiên với hiện tượng này. Người ngồi bên cạnh anh ta vốn là một quả đào xanh mơn mởn, nhưng giờ đã chín mọng, thậm chí có thể ngửi kỹ thấy hương thơm ngọt ngào mềm rục.

Quả đào này được đàn ông tưới tắm từng chút cho đến lúc căng mẩy.

"Nhìn cái gì, qua cả đây hầu hạ tôi." Khương Yên ngả ngớn ngoắc ngoắc tay.

Hai 1 đều đi tới.

Trong ghế sofa da hồng đào, có một nam thanh niên trẻ tuổi với ngoại hình diễm lệ nằm nghiêng bên trên. Anh ta bảo một người đàn ông cường tráng rót rượu cho mình, để một người khác quỳ xuống, đạp lên cơ chân săn chắc lực lưỡng màu đồng của đối phương.

Rượu thấm ướt môi và cằm anh ta, dưới đèn tản ra ánh sáng ướt át, như một yêu tinh.

Giao Bạch hít một hơi, Sau khi trả hết nợ, Ớt Nhỏ không tìm kim chủ nữa, chỉ chơi ban nhạc. Đã mấy năm rồi anh ta chưa buông thả, dáng dấp lúc này tạo cảm giác như dấu vết ký ức của thời đại.

Chắc hẳn Ớt Nhỏ đã chia tay với Nhiên Diệp rồi.

Không đúng, còn chưa chia tay. Hoặc có thể nói là chưa chia tay hoàn toàn.

Giao Bạch ăn vài miếng trái cây rồi lấy điện thoại ra xem. Thích Dĩ Lạo chưa trả lời, cậu nhắn tin cho Chương Chẩm: Các anh đang ở đâu?

Chương Chẩm: Đang xã giao.

Giây tiếp theo anh đã gửi định vị qua.

Giao Bạch xem thử, cách quán này rất xa: Thế mấy giờ các anh kết thúc?

Chương Chẩm: Để anh hỏi anh ba.

Giao Bạch không đợi lâu lắm, Chương Chẩm đã gửi tin nhắn.

- Chín giờ.

- Bạch Bạch, ban nãy lúc hỏi anh ba, anh không khống chế tốt âm lượng, anh ba bị mấy đối tác trêu chọc, họ nói anh ba bị cậu nhà kiểm tra giám sát công việc, là người có vợ quản nghiêm.

Giao Bạch: Vậy anh ấy có phản ứng gì?

Chương Chẩm: Anh ba nói câu "Bé con nhà tôi quá lười, bảo em ấy kiểm tra còn khó hơn lên trời".

Giao Bạch thật sự không phản bác được, quả thực cậu lười quản lý chuyện xã giao của Thích Dĩ Lạo.

Theo Giao Bạch đánh giá sau khi đọc vô số bộ truyện tranh, với loại sinh vật như đàn ông, đại đa số không phải cứ quản lý là hữu dụng, mà phải dựa vào ý thức tự giác.

Ví dụ như lúc này cậu ngồi trong quán 1, không xa bên cạnh đang biểu diễn trực tiếp, còn cậu thì ăn hoa quả chơi điện thoại.

Giao Bạch nhìn thời gian trên di động, phía Thích Dĩ Lạo kết thúc lúc chín giờ, hiện mới hơn bảy giờ, không vội, không sao. Cậu chỉ cần kéo Khương Yên rời đi trước đó là được.

Tuy nhiên, cuộc sống được tạo thành từ vô số phòng thi, bạn không bao giờ biết giây tiếp theo mình sẽ thi môn nào.

Vài năm trước, Giao Bạch từng hứa với Thích Dĩ Lạo là sẽ uống ít rượu, cậu đã luôn tuân thủ điều đó suốt thời gian qua, nhưng tối nay cậu phá lệ.

Mặc dù Khương Yên ôm chai rượu cạn chén với cậu, tư thế tiêu sái "Hôm nay có rượu ta say đã(2)" có thể lây nhiễm cho mọi người, nhưng nguyên nhân chủ yếu là cậu đã vượt qua môn tiếng Anh cấp sáu, không cần phải dành thời gian cho nó nữa, vui mừng.

(2) Trích từ bài thơ "Tự khiển 自遣" của La Ẩn. Bản dịch của Aficio.

Quá vui mừng nên cậu đã uống nhiều rồi.

"Mịa."

Khương Yên ném chai rượu rỗng sang một bên, đứng trên bàn chửi bới, "Đồ lừa trọc chết tiệt, trên giường làm bẩn tăng bào, xuống giường thì là A Di Đà Phật, xin thí chủ tự trọng, bần tăng chuẩn bị ra ngoài tu hành."

Y chỉ vào hai người đàn ông trong góc: "Các anh nói xem, hòa thượng ăn mặn rồi còn có thể tu thành đạo sao?"

Hai tên 1 vạm vỡ kia không muốn nói, cơ bắp toàn thân họ dính đầy mồ hôi, sắp nổ tung đến nơi.

Khương Yên nhảy xuống đất, ngồi xổm trước ghế sofa, lôi kéo chàng trai say khướt: "Giao Tiểu Bạch, cậu nói đi!"

Giao Bạch nằm bò trên mép sofa, khuôn mặt đỏ bừng: "Tu cái "con lừa"."

"Ha ha ha, tên lừa trọc chết tiệt cũng chỉ có thứ đồ kia có thể tu một chút." Khương Yên ngồi xổm không vững nên quỳ hẳn xuống, thân thể đổ về phía Giao Bạch, đầu tựa vào lồng ngực cậu.

Còn hai người nhân viên kia không nhẫn nại được mà làm trái quy tắc, vi phạm điều lệ công tác. Trong tình huống không có chỉ thị từ khách hàng, họ bước vào bóng tối quay lưng lại, chuẩn bị giải cứu bản thân.

Đây là cảnh tượng Thích Dĩ Lạo nhìn thấy khi được người quản lý dẫn vào phòng riêng.

Không khí tanh tưởi nồng nặc mùi rượu lập tức đông lại.

Người quản lý bị doạ sợ sắp lên cơn đau tim, vội vàng chạy vào, đá hai nhân viên vài cái, nhận lỗi rồi dẫn họ ra ngoài.

Chuyện tối nay phải chôn vùi trong bụng, chôn cho đến chết.

Khương Yên loạng choạng dậy lùi lại. Anh ta không phải là bị rượu ăn mòn thần trí, mà là mượn rượu giải sầu phát điên, cảm xúc bao bọc cồn rượu va đập trong ngũ tạng lục phủ của anh ta.

Bây giờ Khương Yên hoàn toàn tỉnh táo. Nhìn thấy người đứng đầu Thích thị, cũng từng là chủ cũ của mình đi ngang qua phòng riêng tới chỗ Giao Tiểu Bạch, anh ta không khỏi nhớ đến lượng lớn những quyển sách ngoại văn mà mình đã đọc năm ấy, đó là giai đoạn học tập cần mẫn nhất trong cuộc đời anh ta.

Anh ta đã thông thạo một số ngoại ngữ, không có rào cản ngôn ngữ nào với một kim chủ người nước ngoài nào đó trong quá khứ. Hiện tại bên cạnh việc làm âm nhạc, anh ta còn tìm được công việc phiên dịch bán thời gian, đều là nhờ phúc của vị gia này.

Tri thức chính là con đường.

Nhiệt độ trong phòng riêng vẫn đang giảm thấp, Khương Yên cảm thấy nguy hiểm, đang sắp không kiềm chế được mà tiến lên bảo vệ Giao Tiểu Bạch, anh ta thấy Thích Dĩ Lạo gập ngón tay đè lên cà vạt dưới áo sơmi, chậm rãi nới lỏng rồi kéo xuống.

Sau đó,

Chiếc cà vạt màu đen được đặt giữa bờ môi đỏ ướt nước, vòng ra sau buộc lại trên mái tóc đen mềm mại.

Mí mắt Khương Yên giật mạnh, như thể đây là lần đầu tiên anh ta quen biết chủ cũ của mình.

"Ra ngoài."

Thích Dĩ Lạo kéo người yêu nhỏ say quắc cần câu lên, lật người cậu sang một bên để cậu nằm sấp trên lưng ghế sofa.

Khương Yên thấy thế giải thích: "Ngài Thích, Giao Tiểu Bạch chỉ uống rượu thôi, không hề làm gì khác. Cậu ấy nhìn ra tâm trạng của tôi không tốt nên mới theo tôi tới đây."

Ngay lúc này, Giao Bạch trên thành ghế sofa ngoái đầu lại, ánh mắt mờ mịt nhìn Thích Dĩ Lạo, chiếc cà vạt bị cắn giữa răng môi dần dần thấm đẫm nướt bọt. Cậu mơ hồ hỏi: "Đây là số... Số mấy?"

Căn phòng chìm trong tĩnh mịch.

Thình lình bắt được ánh mắt của Giao Bạch, Khương Yên ngầm hiểu ý, trả lời: "Số bảy."

"Thế thì tốt." Giao Bạch dùng đầu lưỡi đẩy cà vạt, say khướt cười khúc khích, "Tôi chọn anh!"

Thích Dĩ Lạo cười mà như không cười, khớp xương lạnh lẽo bóp cằm cậu: "Chọn tôi?"

Giao Bạch đau đớn nhăn mày, tùy tiện moi cà vạt trong miệng, kéo ra một chút, lời nói rõ ràng hơn mấy phần, nhưng đôi mắt vẫn ướt át, nhìn thẳng vào Thích Dĩ Lạo: "Đúng vậy, trông anh giống người đàn ông của tôi."

Thích Dĩ Lạo sửng sốt.

"Anh xem TV với tôi, tôi cho anh tiền, TV đâu? Tôi muốn xem TV." Giao Bạch phả hơi thở thoảng hương rượu vào mặt Thích Dĩ Lạo, bĩu môi, "Anh ấy còn chưa xem với tôi bao giờ đâu, chưa từng."

Sự u ám tàn nhẫn trong hơi thở của Thích Dĩ Lạo biến mất không còn tăm hơi, trở về vẻ ôn hòa nhã nhặn thường ngày. Hắn vuốt nhẹ phần đuôi mắt nóng bỏng của người trước mắt: "TV có gì hay để xem chứ."

"Sao lại không có?" Giao Bạch lên án một câu, nhỏ giọng thầm thì, "TV không quan trọng, là người, người mới quan trọng."

Thích Dĩ Lạo bất đắc dĩ cười cười: "Là chú không hiểu phong tình, trở về sẽ xem với em."

"Trở về?" Giao Bạch mở to đôi mắt ngập nước, "Về đâu?"

"Về nhà." Thích Dĩ Lạo bế cậu lên.

"Tôi không về với anh, tôi muốn đi tìm người đàn ông của tôi." Giao Bạch cắn tai Thích Dĩ Lạo, lăn lộn trong vòng tay hắn.

Thích Dĩ Lạo rên rỉ một tiếng, nói bằng giọng khàn khàn: "Tôi dẫn em đi."

"Thật à?" Giao Bạch ngừng giãy giụa, thả hàm răng đang cắn vành tai hắn ra, lộ vẻ ngoan ngoãn hiếm có.

"Ừm." Thích Dĩ Lạo không kìm lòng được, hôn một cái lên môi cậu, nếm được mùi rượu cấp trung bình thấp, cố nén kích động bắt bẻ muốn súc miệng ngay lập tức.

"Thế anh phải nhanh lên nhé, tôi nhớ anh ấy rồi." Giao Bạch cắn cà vạt, liếm liếm như đang liếm cây kẹo gì đó, mi mắt hơi nheo lại, hơi thở nhơm nhớp.

Cổ họng Thích Dĩ Lạo đột nhiên thắt lại, hắn ấn người đã uống say mềm nhũn vào trong lòng, dùng sức siết chặt, sải bước ra khỏi phòng riêng.

Giao Bạch nằm nhoài trên vai Thích Dĩ Lạo, trên khuôn mặt đâu còn dấu hiệu say xỉn mơ màng nữa.

Mẹ kiếp! Suýt bị hù chết! May mà tửu lượng của ông đây vẫn ổn, không say hoàn toàn, tự do phát huy một đoạn sến súa. Bằng không hai ngày hôm nay ngày mai sẽ là giã một cái chảy nước một vũng.

Khương Yên tận mắt chứng kiến một trận bão tuyết bị thay thế bởi cảnh sắc xuân hè. Anh ta sững sờ hồi lâu, hiếm khi cảm thấy chính mình học nghệ nửa đời mà kỹ thuật vẫn không tinh.

Giao Tiểu Bạch tuyệt thật.